Tôi bất giờ nhận được điện thoại của Thiên,trùng hợp thật,bây giờ tôi cũng muốn gặp anh ta để hỏi rõ một số chuyện
Tôi chủ động hẹn địa điểm,vội vàng thay quần áo rồi đi ra ngoài.Đến nơi,tôi lấy điện thoại gọi rồi chờ sẵn ở bàn,không quên gọi trước 2 cốc cà phê.
Nhưng cuối cùng người tôi gặp lại chẳng phải là Nam Thiên,mà lại là một người khác.Nhìn cậu ta có vẻ quen quen,trong một giây phút ngắn ngủi,tôi nhận ra người đang đứng trước mặt mình lại là một người chẳng hề xa lạ chút nào.
Tôi trợn tròn mắt,toàn thân tê cứng,mãi mới thốt nên lời
—Trần Niên Hiệu
Vẻ mặt của cậu ta cũng không ngạc nhiên là mấy khi nghe thấy tôi nhắc đến tên.Hoá ra,Chính Thiên là người đã giúp Hiệu sắp xếp cuộc hẹn này.Quả thực,trong lòng có chút bối rối,cũng không biết phải đối mặt thế nào trong tình huống này.
—Chào cô,Quỳnh Lam
Tôi nhanh tay lấy điện thoại,một mực gọi lại cho Thiên để xác nhận lại sự việc,chuyện quái gì đang xảy ra vậy.Cuối cùng Nam Thiên cũng chịu bắt máy,tôi nói như muốn trút giận
—Anh đang ở đâu?Rốt cuộc tại sao lại lừa em?
—Tôi lừa em?
—Tại sao anh lại hẹn cậu ta ra gặp tôi.
—Chuyện đó em nên bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện thì hơn.Anh nghĩ đó là cách tốt nhất để em đỡ vướng bận trong lòng
—Cảm ơn anh,nhưng tôi không cần lòng tốt quá đáng đấy từ anh đâu.
Tôi tức giận cúp máy,từ trước đến nay dù có thế nào tôi vẫn rất tôn trọng Thiên,thậm chí chưa bao giờ dám dùng từ ngữ khác xưng hô với anh ta ngoài hai chữ “anh-em”.Ấy vậy mà hôm nay,anh ta thực sự đã làm tôi giận thật rồi.
Hiệu nghe hết những gì tôi nói,có lẽ cậu ta cảm thấy có lỗi,trong khi tôi cảm thấy vô cùng khó xử
Cậu ta mở lời trước.
—Lam này,Tôi...
Tôi liếc mắt
—Tôi không có gì để nói với anh
—Nhưng tôi lại có rất nhiều chuyện muốn nói với Lam,coi như tôi cầu xin Lam
—Trước giờ tôi rất ghét ai cầu xin tôi.
—Chuyện của Quân
—Chuyện của chồng tôi và Hiệu,Hiệu muốn tôi phải làm thế nào?Tại sao Hiệu còn quay về làm gì,tại sao còn yêu chồng tôi,tại sao ngày xưa lại bỏ mặc anh ấy,rồi bây giờ quay trở lại.Hiệu,tôi không còn gì để nói cả
—Tôi xin lỗi Lam à,Coi như là tôi ngu trót làm bậy.Chỉ cần Lam đồng ý tha lỗi cho tôi,tôi nhất định sẽ rời xa Quân,tôi nhất định sẽ trả lại anh ấy cho Lam mà
Tôi cười,một nụ cười nhếch mép
—Trả lại sao?Chẳng lẽ Hiệu đã hết yêu chồng tôi?
—Không?chỉ là..
—Hiệu này,một bát nước đã đổ xuống đất rồi thì khó lòng mà có thể lấy lại nguyên vẹn như ban đầu.Quân,anh ấy đã thực sự từ bỏ tôi rồi
—Nhưng mà..
—Hiệu dù có buôngtay anh ây thì anh ấy vẫn không còn yêu tôi như trước nữa,à không,là hết yêu mới đúng chứ.
—Tôi thật đáng chết
—Tôi có việc bận,tôi về trước.Chuyện của hai người,hai người tự giải quyết thôi.Còn Quân,có lẽ anh ấy cần Hiệu hơn đấy,cái anh ấy mong chờ từ tôi bây giờ đơn giản là một tờ giấy li hôn.
Tôi nói xong rồi rời khỏi quán,cũng không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào từ Hiệu cả
Tôi không về nhà mà lái xe máy đi thẳng tới nhà trọ của Thiên.Đúng như tôi dự đoán,anh ta đang ở nhà.Tôi phải bấm chuông một hồi dài,Thiên mới chịu ra mở cửa
Việc đầu tiên anh ta nói lại chính là việc tôi và Hiệu đã gặp nhau
—Tôi không nghĩ là cuộc nói chuyện lại kết thúc sớm như vậy?
Tôi như không kiềm chế được cảm xúc mà đưa tay tát thẳng vào má của anh ta.Ánh mẮt không còn sự thất vọng nào để diễn tả
—Cuối cùng tôi đã làm gì nên tội với anh.Tại sao lại đối xử với tôi như vậy.
—Em đang trách tôi,em có quyền trách tôi sao?
—Tại sao anh biết Quân là người thuộc thế giới thứ ba mà không nói cho tôi biết
—Không muốn cho em biết sao.Em còn nhớ thời điểm em muốn kết hôn với Quân không?tôi đã từng bảo em phải suy nghĩ thật kĩ,đã từng hỏi em sẽ hối hận chứ?từng khuyên em nên tìm hiểu về Quân rõ hơn,em có nghe không?hay là em đều bỏ ngoài tôi.Cái duy nhất tôi nhớ chỉ là một câu nói chắc nịch từ em “dù Quân có như thế nào,em vẫn nhất định yêu anh ấy”.Em quên rồi sao,Lam,hay là em không muốn nhắc tới.
—Em
—Tôi nói cho em biết,em tưởng một mình em mệt mỏi,một mình em đau đớn sao.Nhìn em như thế này khiến tôi còn sắp phát điên không chịu được đây.Em là cái quái gì chứ?Vậy mà trong khi tôi làm mọi thứ để giúp em,vậy mà em lại chạy đến đây,cho tôi ăn một bạt tai,rồi đổ lỗi cho tôi.
—đúng,tại em ngu,tại em vô lí
—Em quá cố chấp,tôi không muốn nói chuyện với em nữa?em về đi
—Đến anh cũng định bỏ rơi em sao?
—Không ai bỏ rơi em cả,bây giờ em quá bảo thủ.Chuyện của em,Quân và Hiệu,các người tự giải quyết,đừng lôi tôi vào nữa
—Anh đuổi thì em sẽ đi.
—Không tiễn
Anh ta đóng cửa sầm ngay trước mặt tôi.Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh hành xử một cách nóng nẩy như vậy,Hơn nữa còn mạnh miệng đuổi tôi đi.Xem ra,tình thế đã thay đổi,Thiên thực sự rất giận...
Đứng đây nghe anh mắng,toàn thân tôi tê dại,lồng ngực cảm thấy đau buốt mà tổn thương đến tê tái.Cảm giác không chỉ một hai người mà cả thế giới đang quay lưng lại với mình
Tôi ngồi sụp xuống trước cửa nhà anh mà bật khóc như một đứa trẻ bị lạc đường.
Tôi chủ động hẹn địa điểm,vội vàng thay quần áo rồi đi ra ngoài.Đến nơi,tôi lấy điện thoại gọi rồi chờ sẵn ở bàn,không quên gọi trước 2 cốc cà phê.
Nhưng cuối cùng người tôi gặp lại chẳng phải là Nam Thiên,mà lại là một người khác.Nhìn cậu ta có vẻ quen quen,trong một giây phút ngắn ngủi,tôi nhận ra người đang đứng trước mặt mình lại là một người chẳng hề xa lạ chút nào.
Tôi trợn tròn mắt,toàn thân tê cứng,mãi mới thốt nên lời
—Trần Niên Hiệu
Vẻ mặt của cậu ta cũng không ngạc nhiên là mấy khi nghe thấy tôi nhắc đến tên.Hoá ra,Chính Thiên là người đã giúp Hiệu sắp xếp cuộc hẹn này.Quả thực,trong lòng có chút bối rối,cũng không biết phải đối mặt thế nào trong tình huống này.
—Chào cô,Quỳnh Lam
Tôi nhanh tay lấy điện thoại,một mực gọi lại cho Thiên để xác nhận lại sự việc,chuyện quái gì đang xảy ra vậy.Cuối cùng Nam Thiên cũng chịu bắt máy,tôi nói như muốn trút giận
—Anh đang ở đâu?Rốt cuộc tại sao lại lừa em?
—Tôi lừa em?
—Tại sao anh lại hẹn cậu ta ra gặp tôi.
—Chuyện đó em nên bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện thì hơn.Anh nghĩ đó là cách tốt nhất để em đỡ vướng bận trong lòng
—Cảm ơn anh,nhưng tôi không cần lòng tốt quá đáng đấy từ anh đâu.
Tôi tức giận cúp máy,từ trước đến nay dù có thế nào tôi vẫn rất tôn trọng Thiên,thậm chí chưa bao giờ dám dùng từ ngữ khác xưng hô với anh ta ngoài hai chữ “anh-em”.Ấy vậy mà hôm nay,anh ta thực sự đã làm tôi giận thật rồi.
Hiệu nghe hết những gì tôi nói,có lẽ cậu ta cảm thấy có lỗi,trong khi tôi cảm thấy vô cùng khó xử
Cậu ta mở lời trước.
—Lam này,Tôi...
Tôi liếc mắt
—Tôi không có gì để nói với anh
—Nhưng tôi lại có rất nhiều chuyện muốn nói với Lam,coi như tôi cầu xin Lam
—Trước giờ tôi rất ghét ai cầu xin tôi.
—Chuyện của Quân
—Chuyện của chồng tôi và Hiệu,Hiệu muốn tôi phải làm thế nào?Tại sao Hiệu còn quay về làm gì,tại sao còn yêu chồng tôi,tại sao ngày xưa lại bỏ mặc anh ấy,rồi bây giờ quay trở lại.Hiệu,tôi không còn gì để nói cả
—Tôi xin lỗi Lam à,Coi như là tôi ngu trót làm bậy.Chỉ cần Lam đồng ý tha lỗi cho tôi,tôi nhất định sẽ rời xa Quân,tôi nhất định sẽ trả lại anh ấy cho Lam mà
Tôi cười,một nụ cười nhếch mép
—Trả lại sao?Chẳng lẽ Hiệu đã hết yêu chồng tôi?
—Không?chỉ là..
—Hiệu này,một bát nước đã đổ xuống đất rồi thì khó lòng mà có thể lấy lại nguyên vẹn như ban đầu.Quân,anh ấy đã thực sự từ bỏ tôi rồi
—Nhưng mà..
—Hiệu dù có buôngtay anh ây thì anh ấy vẫn không còn yêu tôi như trước nữa,à không,là hết yêu mới đúng chứ.
—Tôi thật đáng chết
—Tôi có việc bận,tôi về trước.Chuyện của hai người,hai người tự giải quyết thôi.Còn Quân,có lẽ anh ấy cần Hiệu hơn đấy,cái anh ấy mong chờ từ tôi bây giờ đơn giản là một tờ giấy li hôn.
Tôi nói xong rồi rời khỏi quán,cũng không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào từ Hiệu cả
Tôi không về nhà mà lái xe máy đi thẳng tới nhà trọ của Thiên.Đúng như tôi dự đoán,anh ta đang ở nhà.Tôi phải bấm chuông một hồi dài,Thiên mới chịu ra mở cửa
Việc đầu tiên anh ta nói lại chính là việc tôi và Hiệu đã gặp nhau
—Tôi không nghĩ là cuộc nói chuyện lại kết thúc sớm như vậy?
Tôi như không kiềm chế được cảm xúc mà đưa tay tát thẳng vào má của anh ta.Ánh mẮt không còn sự thất vọng nào để diễn tả
—Cuối cùng tôi đã làm gì nên tội với anh.Tại sao lại đối xử với tôi như vậy.
—Em đang trách tôi,em có quyền trách tôi sao?
—Tại sao anh biết Quân là người thuộc thế giới thứ ba mà không nói cho tôi biết
—Không muốn cho em biết sao.Em còn nhớ thời điểm em muốn kết hôn với Quân không?tôi đã từng bảo em phải suy nghĩ thật kĩ,đã từng hỏi em sẽ hối hận chứ?từng khuyên em nên tìm hiểu về Quân rõ hơn,em có nghe không?hay là em đều bỏ ngoài tôi.Cái duy nhất tôi nhớ chỉ là một câu nói chắc nịch từ em “dù Quân có như thế nào,em vẫn nhất định yêu anh ấy”.Em quên rồi sao,Lam,hay là em không muốn nhắc tới.
—Em
—Tôi nói cho em biết,em tưởng một mình em mệt mỏi,một mình em đau đớn sao.Nhìn em như thế này khiến tôi còn sắp phát điên không chịu được đây.Em là cái quái gì chứ?Vậy mà trong khi tôi làm mọi thứ để giúp em,vậy mà em lại chạy đến đây,cho tôi ăn một bạt tai,rồi đổ lỗi cho tôi.
—đúng,tại em ngu,tại em vô lí
—Em quá cố chấp,tôi không muốn nói chuyện với em nữa?em về đi
—Đến anh cũng định bỏ rơi em sao?
—Không ai bỏ rơi em cả,bây giờ em quá bảo thủ.Chuyện của em,Quân và Hiệu,các người tự giải quyết,đừng lôi tôi vào nữa
—Anh đuổi thì em sẽ đi.
—Không tiễn
Anh ta đóng cửa sầm ngay trước mặt tôi.Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh hành xử một cách nóng nẩy như vậy,Hơn nữa còn mạnh miệng đuổi tôi đi.Xem ra,tình thế đã thay đổi,Thiên thực sự rất giận...
Đứng đây nghe anh mắng,toàn thân tôi tê dại,lồng ngực cảm thấy đau buốt mà tổn thương đến tê tái.Cảm giác không chỉ một hai người mà cả thế giới đang quay lưng lại với mình
Tôi ngồi sụp xuống trước cửa nhà anh mà bật khóc như một đứa trẻ bị lạc đường.
/22
|