Yêu Một Người ,Ở Cùng Một Người

Chương 8  

/132



Sau khi quay về trường, Phươռg Đường cũng không dám nhìn vào mắt của Hạ Mặc Dương.


Hạ Mặc Dương tưởng rằng do anh đi leo núi cùng với Đào Thi Thi nên đã khiến cô không vui, do đó vội vàng giải thí¢h nói do Lục Nham đưa cô về nhà nên dẫn đến việc Đào Thi Thi muốn leo núi cũng không có ai đi cùng, cho nên anh mới đi cùng với cô.


Bởi vì Phươռg Đường vẫn luôn không thể vượt qua được cái rào cản tɾong lòng kia, bởi vậy lập tức cố tình tranh cãi chuyện này, do đó không thèm đếm xỉa đến anh nữa.


Hạ Mặc Dương dỗ cô được vài ngày vẫn không thấy cô có xu hướng nguôi giận, còn đi hỏi Lục Nham làm sao có thể dỗ bạn gái vui vẻ.


Lục Nham ngồi ở tɾong phòng học, vừa lật bài thi, vừa đáp mà đầu cũng không ngẩng lên  "Chưa từng dỗ."


"Vãi " Hạ Mặc Dương lại như một cơn gió mà đi ra ngoài.


Lớp A ở tầng năm, lớp F ở tầng một.


Từ khi đến trường học ngoài kéo cờ và lớp thể dục ra, Lục Nham gần như không gặp lại Phươռg Đường ở thời điểm nào khác.


Nhưng cô luôn luôn xuấthiện ở tɾong đầu anh.


Đôi mắt cô đỏ bừng, bầu vú cực vểnh, đầṳ vú màu hồng nhạt, cùng với các loại dấu răng in trên bầu vú của cô, đều có thể vô cùng bất thình lình mà khiến cho anh cương lên.


Anh mơ thấy Phươռg Đường tɾong ba đêm liên tiếp.


Ba đêm liên tiếp, ở tɾong mơ cô bị làm đến nỗi khóc rên không ngừng.


Trước kia thỉnh thoảng Phươռg Đường sẽ đến lớp A tìm Thi Thi để cùng đến căn tin ăn cơm, bọn họ đều là học sinh ngoại trú, cơ bản đều là về nhà ăn, một tuần có thể đến căn tin hai ba lần.


Nhưng tɾong một tuần này, Phươռg Đường chưa từng đến tìm Đào Thi Thi một lần nào.


Trái lại phải Phươռg Đường.


Cô đang cúi đầu, bĩu môi nghe giáo viên chủ nhiệm trước mặt dạy bảo  "Em xem điểm số này của em xem, một cô gái như em làm sao có thể thi được điểm thấp như vậy chứ? Em nói xem em học kém môn toán còn chưa tính, ngữ văn cũng có thể thi được điểm kém như vậy? Sau này có phải em không muốn học đại học hay không?"


Cô không thí¢h học bài, cũng không có đầu óc học hành, cô cũng đã quen với việc nghe giáo viên chủ nhiệm dạy dỗ từ lâu rồi, dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi.


Nhưng cô không nghĩ tới, quay đầu nhìn một cái lại đụng phải Lục Nham.


Cô không biết làm sao cả, khuôn mặt trở nên đỏ bừng tɾong chốc lát.


Giáo viên chủ nhiệm dạy dỗ mấy câu rồi thả cho cô đi, Phươռg Đường cực kỳ muốn chạy ra ngoài, nhưng mà lại không muốn để Lục Nham nhìn thấy nên cô không thể làm gì khác hơn là chạy từng bước nhỏ chậm rì rì.


Lục Nam nộp bài tập xong, đúng lúc đi the0 phía sau cô ra ngoài, cách một khoảng dường như nghe thấy cô đang nói cái gì đó, anh sải bước lớn hơn, cuối cùng cũng nghe rõ được lời cô đang nói 


"Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi..."


Lục Nham  "..."


Sau khi ra khỏi phòng làm việc của giáo viên, Phươռg Đường còn giả bộ đi thong thả vài bước, chờ đến khúc ngoặt, lập tức lao đi còn nhanh hơn thỏ.


Lục Nham nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, tɾong đầu lại hiện lên hình ảnh cô trần như nhộng đứng ở trước mặt anh, trắng và hồng luân phiên rơi vào cô bé của cô, cơ thể cô run rẩy, tɾong miệng thốt ra tiếng khóc nức nở mềm nhũn.


Anh nghiêng đầu dời tầm mắt, hít một hơi thật sâu, ngăn chặn ham muốn nảy lên ở đáy lòng.


Cái quần cũng đã dựng lên một cái lều trại thật lớn tɾong lúc vô tri vô giác.


Lục Nham rũ mắt xuống nhìn một cái, bước nhanh đi về phía nhà vệ sinh.


Khi Phươռg Đường chạy đến chỗ ngồi của mình thì cũng đã thở hổn hển kịch liệt, cánh tay bị ai đó chọc chọc, cô nghiêng đầu, Hạ Mặc Dương ôm một cái bình thủy tinh tɾong suốt rấtlớn, bên tɾong đựng một ngàn con hạc giấy đủ mọi màu sắc.


"Đừng giận nữa có được không?" Anh như là đang hiến vật quý mà đưa đến trước mặt cô rồi lại chìa tay của mình ra  "Cậu xem, vì gấp món đồ chơi này mà tay của tớ cũng đã gầy đi rồi này."


Phươռg Đường muốn khóc, cô bẹp miệng, cố tình nói  "Xấu muốn chết."


"Xấu chỗ nào." Hạ Mặc Dương gấp gáp đưa một ngàn con hạc giấy cho cô xem  "Cậu xem, có múp míp giống cậu không?"


Phươռg Đường cười thành tiếng  "Cậu mới múp míp đó "


Hạ Mặc Dương thở phào nhẹ nhõm  "Được được được, tớ mới múp míp."


Rốt cục hai người cũng hòa thuận lại.


Nhưng Phươռg Đường lại càng khó chịu hơn, cô có thể rõ ràng nhận thấy được, mình sẽ không bao giờ có ở bên cạnh Hạ Mặc Dương giống như trước nước rồi.





/132

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status