Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Thẩm Phạn từ trong miệng của Phỉ Huyễn Minh biết được chuyện động trời. Những tên gian thương khả nghi chính là mật thám của Lăng Quốc, mà ngay lúc này Thập hoàng thúc cũng trở về, hai việc này tựa hồ như có chút liên quan.
Thẩm Phạn không muốn hoài nghi Thập hoàng thúc, hai người bọn họ chính là cùng nhau lớn lên, hình tượng hắn trong lòng nàng chính là một vị thân ca ca luôn yêu chiều muội muội là nàng đây.
Xoa nhẹ trán, nàng hy vọng là do chính nàng đã suy nghĩ quá nhiều.
Thẩm Phạn không muốn có nhiều cung nữ hầu hạ thế nên đã lệnh cho bọn họ toàn bộ lui xuống. Chính mình lại tiêu dao tự tại ngắm cảnh trong ngự hoa viên. Lười biếng nằm xuống một tảng đá lớn mà nghỉ ngơi, gió thoang thoảng nhẹ quét qua khuôn mặt mỹ lệ, thiếu nữ điềm mỹ cứ thế mà tiến vào giấc ngủ say.
Thẩm Chi Ngọc nửa quỳ bên cạnh nàng, đôi mặt thâm tình mà nhìn đến bóng dáng hắn ngày nhớ đêm mong. Thiếu nữ nhẹ nhàng nhăn mi lại, có chút mềm mại, dụ tình. Thân mình lả lướt thiết tha, hai nhũ phong cao ngất theo hơi thở mà phập phồng lên xuống, tình yêu thầm kín cứ như thế xuất hiện trước mặt hắn, làm hắn có chút điên cuồng.
Hắn nhịn không được mà cúi người xuống, chuẩn bị nhấm nháp lấy hương vị của cánh môi kiều diễm ướt át kia.
Bỗng nhiên ánh sáng lóe lên, mũi kiếm sắc bén dừng ngay trước cổ hắn. Hầu kết vừa động, miệng kiếm liền lướt qua da thịt hắn, máu tươi cũng theo đó mà chảy ra.
Phỉ Huyễn Minh tay cầm bảo kiếm, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Vương gia đây là có gì?"
Ánh mắt Thẩm Chi Ngọc hơi trầm xuống: "Phỉ Huyễn Minh, ngươi muốn tạo phản sao? Ta đây chỉ là nhìn Phạn nhi xem nàng có bị cảm lạnh hay không thôi."
Khóe miệng Phỉ Huyễn Minh nhẹ giương cao, lạnh lùng nói: "Nếu đúng như lời Vương gia nói, đó là hành động của vị trưởng bối quan tâm vãn bối, thì tội của vi thần đây thật không thể tha thứ. Nhưng nếu như không phải..." Phỉ Huyễn Minh rõ ràng cảm nhận được ánh mắt vừa rồi của vị Vương gia này tràn ngập dục vọng chiếm hữu cùng ái dục. Hắn hận không thể lấy kiếm cắt đứt ngay yết hầu của Thẩm Chi Ngọc.
Dưới tình huống giằng co căng thẳng của hai nam nhân, Thẩm Phạn có chút mê mang muốn tỉnh. Phỉ Huyễn Minh cũng không muốn Thẩm Phạn chứng kiến cảnh này, ngang nhiên bế nàng rời đi.
Thẩm Chi Ngọc khoanh tay dõi theo bóng dáng của hai người bọn họ, hoàn toàn không màng đến vết thương đang rỉ máu ở cổ. Nhiệt độ xung quanh hắn nhanh chóng giảm xuống, làm người khác không dám đến gần tiếp cận.
Buổi tối, Thẩm Chi Ngọc trằn trọc mãi, không thể nào ngủ được. Mỗi khi nhắm mắt lại thì hình ảnh thân mình lả lướt của nữ nhân kia lại hiện diện trong hắn, làm hắn như bị đốt chát, một ngọn lửa dục theo đó mà lan ra toàn thân, hạ bụng căng thẳng. Trong miệng nỉ non: Phạn nhi, Phạn nhi của ta...
Bàn tay tham nhập vào trong vạt áo lấy ra một cái yếm vàng nhạt có thêu hình hoa sen trùm lên mặt. Bỗng chốc một hương thơn nhàn nhạt bao vây lấy hắn. Đây là thứ mà trước khi hắn xuất binh ra biên cương đã trộm đi, ít ra mỗi ngày hắn cũng có thể nhìn vật nhớ người, ôm vào ngửi lấy mùi hương của riêng nàng để thỏa nỗi khổ tương tư.
Phạn nhi tươi cười, bàn tay ngọc ngà mở ra, tâm hắn như muốn nhộn nhạo, vội đem nàng ôm vào lòng: Thật muốn nàng!
Thân mình trần trụi của Phạn nhi dán sát vào người hắn, miệng ngọc tinh nghịch phun khí nóng trên vành tai hắn: Ngọc Ngọc, Ngọc Ngọc...
Hô hấp hắn càng thêm trầm đục, nắm lấy cằm nàng, hướng đến đôi mắt nàng, môi nhẹ hôn lên những cánh mi thủy quanh cong vút.
"Phạn nhi, nàng là của ta... Chỉ là của ta..."
"Đừng rời khỏi ta... Nàng có biết ta yêu nàng bao nhiêu không! Nàng chính là cả mạng sống của ta!" Hắn thở dài một hơi.
Thẩm Chi Ngọc vuốt lấy phần lưng mềm mịn của thiếu nữ, nơi đó nhẵn nhụi tựa như một tấm tơ lụa, bàn tay dời từ mông vểnh lên tới eo thon, từng bước từng bước phác họa đường cong quyến rũ của nàng.
Vúi đầu vào giữa hai ngực của nàng, chóp mũi nhẹ nhàng đụng vào núm vú kìa, hô hấp nhiệt khí như có như không mà thổi đến trên vú. Hắn tựa như một đứa trẻ con, ngậm lấy hai đỉnh thù du đỏ mọng mà tham lam hút vào.
Thẩm Chi Ngọc cầm yếm bao lại côn thịt thô to, nhanh chóng vuốt ve lên xuống, tưởng tượng ra cảnh nhục huyệt của Phạn nhi đang gắt gao hấp thụ lấy côn thịt chính mình, mồ hôi lấm tấm chảy xuống thấm ướt cả quần áo. Cặp mắt đỏ ngầu kia làm hắn thoạt nhìn tựa như một con mãnh thú.
Kích thích chạy dọc theo xương sống mà lan tỏa ra, thân thể hắn căng chặt, cái loại cảm giác này làm hắn thêm cuồng nhiệt, phấn chấn vô cùng. Là thiên đường!
Yết hầu lăn lộn lên xuống, phát ra những tiếng gầm nhẹ: "A, Phạn nhi... Ta muốn bắn, bắn cho nàng. Tất cả đều cho nàng..."
Giây phút cao trào không thể ngăn được một cổ tinh dịch nóng bỏng phun thẳng vào trên cái yếm. Mùi hương tanh nồng phiêu đãng, cảnh tượng dâm mỹ biết bao.
Một tay vắt lên trán, hắn cố gắng bình phục lại lý trí, mở hai mắt đầy tơ máu ra, rồi sẽ có một ngày, có một ngày nàng sẽ nằm dưới thân hắn mà hướng hắn cầu hoan.
Thẩm Phạn từ trong miệng của Phỉ Huyễn Minh biết được chuyện động trời. Những tên gian thương khả nghi chính là mật thám của Lăng Quốc, mà ngay lúc này Thập hoàng thúc cũng trở về, hai việc này tựa hồ như có chút liên quan.
Thẩm Phạn không muốn hoài nghi Thập hoàng thúc, hai người bọn họ chính là cùng nhau lớn lên, hình tượng hắn trong lòng nàng chính là một vị thân ca ca luôn yêu chiều muội muội là nàng đây.
Xoa nhẹ trán, nàng hy vọng là do chính nàng đã suy nghĩ quá nhiều.
Thẩm Phạn không muốn có nhiều cung nữ hầu hạ thế nên đã lệnh cho bọn họ toàn bộ lui xuống. Chính mình lại tiêu dao tự tại ngắm cảnh trong ngự hoa viên. Lười biếng nằm xuống một tảng đá lớn mà nghỉ ngơi, gió thoang thoảng nhẹ quét qua khuôn mặt mỹ lệ, thiếu nữ điềm mỹ cứ thế mà tiến vào giấc ngủ say.
Thẩm Chi Ngọc nửa quỳ bên cạnh nàng, đôi mặt thâm tình mà nhìn đến bóng dáng hắn ngày nhớ đêm mong. Thiếu nữ nhẹ nhàng nhăn mi lại, có chút mềm mại, dụ tình. Thân mình lả lướt thiết tha, hai nhũ phong cao ngất theo hơi thở mà phập phồng lên xuống, tình yêu thầm kín cứ như thế xuất hiện trước mặt hắn, làm hắn có chút điên cuồng.
Hắn nhịn không được mà cúi người xuống, chuẩn bị nhấm nháp lấy hương vị của cánh môi kiều diễm ướt át kia.
Bỗng nhiên ánh sáng lóe lên, mũi kiếm sắc bén dừng ngay trước cổ hắn. Hầu kết vừa động, miệng kiếm liền lướt qua da thịt hắn, máu tươi cũng theo đó mà chảy ra.
Phỉ Huyễn Minh tay cầm bảo kiếm, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Vương gia đây là có gì?"
Ánh mắt Thẩm Chi Ngọc hơi trầm xuống: "Phỉ Huyễn Minh, ngươi muốn tạo phản sao? Ta đây chỉ là nhìn Phạn nhi xem nàng có bị cảm lạnh hay không thôi."
Khóe miệng Phỉ Huyễn Minh nhẹ giương cao, lạnh lùng nói: "Nếu đúng như lời Vương gia nói, đó là hành động của vị trưởng bối quan tâm vãn bối, thì tội của vi thần đây thật không thể tha thứ. Nhưng nếu như không phải..." Phỉ Huyễn Minh rõ ràng cảm nhận được ánh mắt vừa rồi của vị Vương gia này tràn ngập dục vọng chiếm hữu cùng ái dục. Hắn hận không thể lấy kiếm cắt đứt ngay yết hầu của Thẩm Chi Ngọc.
Dưới tình huống giằng co căng thẳng của hai nam nhân, Thẩm Phạn có chút mê mang muốn tỉnh. Phỉ Huyễn Minh cũng không muốn Thẩm Phạn chứng kiến cảnh này, ngang nhiên bế nàng rời đi.
Thẩm Chi Ngọc khoanh tay dõi theo bóng dáng của hai người bọn họ, hoàn toàn không màng đến vết thương đang rỉ máu ở cổ. Nhiệt độ xung quanh hắn nhanh chóng giảm xuống, làm người khác không dám đến gần tiếp cận.
Buổi tối, Thẩm Chi Ngọc trằn trọc mãi, không thể nào ngủ được. Mỗi khi nhắm mắt lại thì hình ảnh thân mình lả lướt của nữ nhân kia lại hiện diện trong hắn, làm hắn như bị đốt chát, một ngọn lửa dục theo đó mà lan ra toàn thân, hạ bụng căng thẳng. Trong miệng nỉ non: Phạn nhi, Phạn nhi của ta...
Bàn tay tham nhập vào trong vạt áo lấy ra một cái yếm vàng nhạt có thêu hình hoa sen trùm lên mặt. Bỗng chốc một hương thơn nhàn nhạt bao vây lấy hắn. Đây là thứ mà trước khi hắn xuất binh ra biên cương đã trộm đi, ít ra mỗi ngày hắn cũng có thể nhìn vật nhớ người, ôm vào ngửi lấy mùi hương của riêng nàng để thỏa nỗi khổ tương tư.
Phạn nhi tươi cười, bàn tay ngọc ngà mở ra, tâm hắn như muốn nhộn nhạo, vội đem nàng ôm vào lòng: Thật muốn nàng!
Thân mình trần trụi của Phạn nhi dán sát vào người hắn, miệng ngọc tinh nghịch phun khí nóng trên vành tai hắn: Ngọc Ngọc, Ngọc Ngọc...
Hô hấp hắn càng thêm trầm đục, nắm lấy cằm nàng, hướng đến đôi mắt nàng, môi nhẹ hôn lên những cánh mi thủy quanh cong vút.
"Phạn nhi, nàng là của ta... Chỉ là của ta..."
"Đừng rời khỏi ta... Nàng có biết ta yêu nàng bao nhiêu không! Nàng chính là cả mạng sống của ta!" Hắn thở dài một hơi.
Thẩm Chi Ngọc vuốt lấy phần lưng mềm mịn của thiếu nữ, nơi đó nhẵn nhụi tựa như một tấm tơ lụa, bàn tay dời từ mông vểnh lên tới eo thon, từng bước từng bước phác họa đường cong quyến rũ của nàng.
Vúi đầu vào giữa hai ngực của nàng, chóp mũi nhẹ nhàng đụng vào núm vú kìa, hô hấp nhiệt khí như có như không mà thổi đến trên vú. Hắn tựa như một đứa trẻ con, ngậm lấy hai đỉnh thù du đỏ mọng mà tham lam hút vào.
Thẩm Chi Ngọc cầm yếm bao lại côn thịt thô to, nhanh chóng vuốt ve lên xuống, tưởng tượng ra cảnh nhục huyệt của Phạn nhi đang gắt gao hấp thụ lấy côn thịt chính mình, mồ hôi lấm tấm chảy xuống thấm ướt cả quần áo. Cặp mắt đỏ ngầu kia làm hắn thoạt nhìn tựa như một con mãnh thú.
Kích thích chạy dọc theo xương sống mà lan tỏa ra, thân thể hắn căng chặt, cái loại cảm giác này làm hắn thêm cuồng nhiệt, phấn chấn vô cùng. Là thiên đường!
Yết hầu lăn lộn lên xuống, phát ra những tiếng gầm nhẹ: "A, Phạn nhi... Ta muốn bắn, bắn cho nàng. Tất cả đều cho nàng..."
Giây phút cao trào không thể ngăn được một cổ tinh dịch nóng bỏng phun thẳng vào trên cái yếm. Mùi hương tanh nồng phiêu đãng, cảnh tượng dâm mỹ biết bao.
Một tay vắt lên trán, hắn cố gắng bình phục lại lý trí, mở hai mắt đầy tơ máu ra, rồi sẽ có một ngày, có một ngày nàng sẽ nằm dưới thân hắn mà hướng hắn cầu hoan.
/18
|