Ám vệ của Tư Thiên Bắc đã dựa theo bản đồ tìm được hai chỗ, chứng thực suy đoán của hắn là đúng, Trưởng Tôn Úc Phong thật sự lấy danh nghĩa tham ô nhận hối lộ để ngầm trồng một lượng lớn Ngự Mễ, khi tin tức này truyền ra ngoài thì người hiểu chuyện đều có sắc mặt rất khó xem.
Khi ám vệ âm thầm điều tra nghe ngóng thì đám người Tư Thiên Hoán đã đến được Thanh thành, nhưng không có rêu rao mà lúc ở ngoài thành thì tất cả mọi người đều ngồi ở trên xe ngựa.
Dù sao quán trọ Bạch gia nhiều khách đến khách đi, bọn họ ngồi ở đây cũng không thể bàn bạc được cho nên Thừa Phong đã thuê một đình viện nhỏ yên tĩnh ở Thanh thành.
Tiểu Vũ chủ tử tới rồi! Tây Vân nhìn xe ngựa chậm rãi chạy từ phía xa lại đây, vui vẻ hô lên, mọi người nghe thấy nàng kêu thì đều chạy tới cửa.
Xe ngựa dừng lại, Tư Thiên Chanh chui ra trước, nhảy thật nhanh xuống dưới.
Thiên Chanh! Trong bụng nàng còn có đứa bé! Giọng nói nổi giận của Bạch Thuật vang lên.
Tư Thiên Hoàng sửng sốt, nhanh chóng đi qua đỡ được Tư Thiên Chanh, sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh, tức giận nhìn thấy đúng là muội muội có hơi béo lên một chút, Ngươi muốn hù chết chúng ta sao?
Đại ca... Tư Thiên Chanh híp mắt cười, nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Bạch Thuật, lập tức trốn sau lưng hắn.
Quay về sẽ dạy dỗ nàng. Sắc mặt Bạch Thuật cực kỳ khó coi, hắn chỉ quay đi tìm chút đồ thì nữ nhân này đã tự mình nhảy xuống dưới, quả thực muốn chọc hắn tức chết.
Chàng hung dữ với cục cưng của ta. Tư Thiên Chanh uất ức bĩu môi, cố ý ưỡn bụng ra, hiện tại nàng có lá chắn, muốn nói thế nào cũng được, hơn nữa, nàng cũng không có làm cục cưng bị thương mà.
Bạch Thuật giận quá hóa cười, trừng mắt liếc nàng một cái, chuyển hai cái rương trên xe xuống dưới.
Ta giúp ngươi. Thừa Phong giắt cái quạt vào eo, giúp hắn chuyển cái rương xuống dưới.
Bạch Thuật thản nhiên cười, lại trừng mắt nhìn Tư Thiên Chanh, đi theo Thừa Phong vào trong.
Ngươi là... Trường Dạ sao? Tư Thiên Chanh cảm thấy phía sau có người đang nhìn mình, quay đầu lại thì thấy một nữ tử xinh đẹp, mắt to rạng rỡ, làm cho nàng càng xinh đẹp nên thử thăm dò.
Đại tỷ! Đổng Trường Dạ phát huy cá tính của mình vô cùng nhuần nhuyễn, lập tức cười tủm tỉm chào hỏi.
Tư Thiên Chanh thấy vẻ mặt Tư Thiên Hiểu có chút bất đắc dĩ, trong lòng buồn cười, đi lên tán gẫu với Đổng Trường Dạ.
Sao nàng ta lại giống Tiểu Vũ được, rõ ràng nàng ta giống Chanh nhi. Khóe miệng Tư Thiên Hoàng co rút, nhỏ giọng nói bên tai Khúc Ngâm.
Khúc Ngâm mím môi nhịn cười, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.
Đại ca, Tam ca. Tư Thiên Hoán nhảy xuống xe ngựa, thản nhiên nhìn hai người, nhếch môi, xoay người lại cầm lấy hòm thuốc của Tô Tiểu Vũ.
Trở về là tốt rồi. Tư Thiên Hoàng đánh giá hắn từ cao xuống thấp, thấy thần thái hắn sáng láng hơn trước khi rời đi, nên càng vui mừng.
Thật xinh đẹp. Tư Thiên Hiểu không kịp che miệng Đổng Trường Dạ, nàng ngơ ngác nhìn Tư Thiên Hoán rồi mở miệng.
Tư Thiên Hoán nguy hiểm híp mắt, nhưng lại không nhìn Đổng Trường Dạ mà lại nhìn về phía Tư Thiên Hiểu.
Khụ khụ, Hoán, nàng là Trường Dạ, nói chuyện không biết chừng mực đã thành thói quen rồi. Tư Thiên Hiểu vội ho một tiếng, kéo Đổng Trường Dạ ra phía sau, cười nhã nhặn nói.
Tư Thiên Hoán hừ nhẹ, không nhìn nữa, nể mặt Tam hoàng huynh hắn từ trước đến nay chưa từng thích một nữ nhân nào nên tha thứ cho Đổng Trường Dạ.
Cô nương, không thể dùng từ xinh đẹp để hình dung nam nhân. Tô Tiểu Vũ chậm rãi xuống xe ngựa, cười như không cười nhìn Đổng Trường Dạ, diẽn[dannlle3
Oa, ngươi còn xinh đẹp hơn cả đại tẩu. Đổng Trường Dạ bị giọng nói thản nhiên hấp dẫn, khi nhìn thấy dung mạo của Tô Tiểu Vũ, nhịn không được nuốt nước miếng, lúc nhìn thấy Khúc Ngâm, nàng đã bị kinh sợ nhưng không ngờ Tô Tiểu Vũ còn đẹp hơn cả Khúc Ngâm.
Tô Tiểu Vũ hứng thú liếc nhìn nàng một cái, sau đó chuyển hướng qua Khúc Ngâm, lập tức nhếch khóe môi lên, cười nói, Tiểu Khúc Nhi.
Tô Tiểu Vũ, sao ngươi lại biến thành như vậy! Khúc Ngâm vẫn tỏ vẻ nhàn nhạt nhưng sau khi đến gần Tô Tiểu Vũ thì lập tức xụ mặt xuống, trầm giọng hỏi.
Nhìn qua thì có vẻ không khác gì lúc trước, nhưng nàng là Thánh cô Y Cốc, sao có thể khôn nhìn g ra lúc này chẳng những nàng yếu ớt mà trên người còn có vết thương.
Mọi người thấy Khúc Ngâm đột nhiên lên cơn tức thì đều im lặng, nhìn về phía hai người.
Tô Tiểu Vũ sờ mũi, nhíu mày, bĩu môi, vô tội nói, Ta cảm thấy da mình tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Đúng vậy, bị thương còn không chịu uống chút thuốc để bồi bổ, trừ phi là muốn tìm chết. Khúc Ngâm hừ lạnh, híp mắt nhìn Tư Thiên Hoán.
Là lỗi của ta. Tư Thiên Hoán cúi đầu, cũng không thèm để ý đến ánh mắt lạnh của Khúc Ngâm, vươn tay kéo Tô Tiểu Vũ đến bên cạnh mình.
Ngươi chính là Khúc Ngâm mà Vũ Nhi hay nhắc tới. Bách Lý Ngôn chậm rãi xuống xe ngựa, cười nói, điều này khiến Khúc Ngâm chú ý đến nàng.
Tô Trạch ôm Tô Niệm Vũ xuống xe, cả nhà đứng chung một chỗ, không chỉ có bắt mắt mà khí chất đều rất cao quý, không hề thua đám người Tư Thiên Hoàng một chút nào.
Bá mẫu, bá phụ, Niệm Niệm, xin chào. Khúc Ngâm nhìn thấy Bách Lý Ngôn, hơi sửng sốt rồi lễ phép cười nói, mẫu thân của Tiểu Vũ quả nhiên rất đẹp, rất dịu dàng, phụ thân cũng rất có phong độ, trách không được có thể sinh ra người như Tiểu Vũ, đứa bé phụ thân nàng ôm, chắc là Niệm Niệm được nhắc đến trong bức thư, thật sự rất đáng yêu.
Xin chào Khúc tỷ tỷ, tỷ tỷ đã nhắc đến tỷ rồi! Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Niệm Vũ rất ngọt, cười tủm tỉm nói.
Khúc Ngâm cười tươi, thoáng nhìn thấy Tô Tiểu Vũ đứng bên cạnh thở dài nhẹ nhõm, lập tức lại trầm mặt.
Chúng ta đi vào trước đi, đứng ở bên ngoài không tiện nói chuyện. Bách Lý Ngôn dịu dàng nhìn mọi người đang nhìn mình chằm chằm, thản nhiên nói.
Một câu nói dịu dàng lại khiến cho tất cả mọi người ngoan ngoãn nghe lời.
Đổng Trường Dạ nhìn bọn họ, đột nhiên trong lòng có chút bất an, rốt cuộc Hiểu ca ca là người thế nào, vì sao người nhà, bằng hữu của hắn đều phi phàm như thế.
Ban đêm, Đổng Trường Dạ không chịu ngồi yên, vừa dùng bữa tối xong,
Khi ám vệ âm thầm điều tra nghe ngóng thì đám người Tư Thiên Hoán đã đến được Thanh thành, nhưng không có rêu rao mà lúc ở ngoài thành thì tất cả mọi người đều ngồi ở trên xe ngựa.
Dù sao quán trọ Bạch gia nhiều khách đến khách đi, bọn họ ngồi ở đây cũng không thể bàn bạc được cho nên Thừa Phong đã thuê một đình viện nhỏ yên tĩnh ở Thanh thành.
Tiểu Vũ chủ tử tới rồi! Tây Vân nhìn xe ngựa chậm rãi chạy từ phía xa lại đây, vui vẻ hô lên, mọi người nghe thấy nàng kêu thì đều chạy tới cửa.
Xe ngựa dừng lại, Tư Thiên Chanh chui ra trước, nhảy thật nhanh xuống dưới.
Thiên Chanh! Trong bụng nàng còn có đứa bé! Giọng nói nổi giận của Bạch Thuật vang lên.
Tư Thiên Hoàng sửng sốt, nhanh chóng đi qua đỡ được Tư Thiên Chanh, sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh, tức giận nhìn thấy đúng là muội muội có hơi béo lên một chút, Ngươi muốn hù chết chúng ta sao?
Đại ca... Tư Thiên Chanh híp mắt cười, nhìn thấy khuôn mặt âm trầm của Bạch Thuật, lập tức trốn sau lưng hắn.
Quay về sẽ dạy dỗ nàng. Sắc mặt Bạch Thuật cực kỳ khó coi, hắn chỉ quay đi tìm chút đồ thì nữ nhân này đã tự mình nhảy xuống dưới, quả thực muốn chọc hắn tức chết.
Chàng hung dữ với cục cưng của ta. Tư Thiên Chanh uất ức bĩu môi, cố ý ưỡn bụng ra, hiện tại nàng có lá chắn, muốn nói thế nào cũng được, hơn nữa, nàng cũng không có làm cục cưng bị thương mà.
Bạch Thuật giận quá hóa cười, trừng mắt liếc nàng một cái, chuyển hai cái rương trên xe xuống dưới.
Ta giúp ngươi. Thừa Phong giắt cái quạt vào eo, giúp hắn chuyển cái rương xuống dưới.
Bạch Thuật thản nhiên cười, lại trừng mắt nhìn Tư Thiên Chanh, đi theo Thừa Phong vào trong.
Ngươi là... Trường Dạ sao? Tư Thiên Chanh cảm thấy phía sau có người đang nhìn mình, quay đầu lại thì thấy một nữ tử xinh đẹp, mắt to rạng rỡ, làm cho nàng càng xinh đẹp nên thử thăm dò.
Đại tỷ! Đổng Trường Dạ phát huy cá tính của mình vô cùng nhuần nhuyễn, lập tức cười tủm tỉm chào hỏi.
Tư Thiên Chanh thấy vẻ mặt Tư Thiên Hiểu có chút bất đắc dĩ, trong lòng buồn cười, đi lên tán gẫu với Đổng Trường Dạ.
Sao nàng ta lại giống Tiểu Vũ được, rõ ràng nàng ta giống Chanh nhi. Khóe miệng Tư Thiên Hoàng co rút, nhỏ giọng nói bên tai Khúc Ngâm.
Khúc Ngâm mím môi nhịn cười, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái.
Đại ca, Tam ca. Tư Thiên Hoán nhảy xuống xe ngựa, thản nhiên nhìn hai người, nhếch môi, xoay người lại cầm lấy hòm thuốc của Tô Tiểu Vũ.
Trở về là tốt rồi. Tư Thiên Hoàng đánh giá hắn từ cao xuống thấp, thấy thần thái hắn sáng láng hơn trước khi rời đi, nên càng vui mừng.
Thật xinh đẹp. Tư Thiên Hiểu không kịp che miệng Đổng Trường Dạ, nàng ngơ ngác nhìn Tư Thiên Hoán rồi mở miệng.
Tư Thiên Hoán nguy hiểm híp mắt, nhưng lại không nhìn Đổng Trường Dạ mà lại nhìn về phía Tư Thiên Hiểu.
Khụ khụ, Hoán, nàng là Trường Dạ, nói chuyện không biết chừng mực đã thành thói quen rồi. Tư Thiên Hiểu vội ho một tiếng, kéo Đổng Trường Dạ ra phía sau, cười nhã nhặn nói.
Tư Thiên Hoán hừ nhẹ, không nhìn nữa, nể mặt Tam hoàng huynh hắn từ trước đến nay chưa từng thích một nữ nhân nào nên tha thứ cho Đổng Trường Dạ.
Cô nương, không thể dùng từ xinh đẹp để hình dung nam nhân. Tô Tiểu Vũ chậm rãi xuống xe ngựa, cười như không cười nhìn Đổng Trường Dạ, diẽn[dannlle3
Oa, ngươi còn xinh đẹp hơn cả đại tẩu. Đổng Trường Dạ bị giọng nói thản nhiên hấp dẫn, khi nhìn thấy dung mạo của Tô Tiểu Vũ, nhịn không được nuốt nước miếng, lúc nhìn thấy Khúc Ngâm, nàng đã bị kinh sợ nhưng không ngờ Tô Tiểu Vũ còn đẹp hơn cả Khúc Ngâm.
Tô Tiểu Vũ hứng thú liếc nhìn nàng một cái, sau đó chuyển hướng qua Khúc Ngâm, lập tức nhếch khóe môi lên, cười nói, Tiểu Khúc Nhi.
Tô Tiểu Vũ, sao ngươi lại biến thành như vậy! Khúc Ngâm vẫn tỏ vẻ nhàn nhạt nhưng sau khi đến gần Tô Tiểu Vũ thì lập tức xụ mặt xuống, trầm giọng hỏi.
Nhìn qua thì có vẻ không khác gì lúc trước, nhưng nàng là Thánh cô Y Cốc, sao có thể khôn nhìn g ra lúc này chẳng những nàng yếu ớt mà trên người còn có vết thương.
Mọi người thấy Khúc Ngâm đột nhiên lên cơn tức thì đều im lặng, nhìn về phía hai người.
Tô Tiểu Vũ sờ mũi, nhíu mày, bĩu môi, vô tội nói, Ta cảm thấy da mình tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Đúng vậy, bị thương còn không chịu uống chút thuốc để bồi bổ, trừ phi là muốn tìm chết. Khúc Ngâm hừ lạnh, híp mắt nhìn Tư Thiên Hoán.
Là lỗi của ta. Tư Thiên Hoán cúi đầu, cũng không thèm để ý đến ánh mắt lạnh của Khúc Ngâm, vươn tay kéo Tô Tiểu Vũ đến bên cạnh mình.
Ngươi chính là Khúc Ngâm mà Vũ Nhi hay nhắc tới. Bách Lý Ngôn chậm rãi xuống xe ngựa, cười nói, điều này khiến Khúc Ngâm chú ý đến nàng.
Tô Trạch ôm Tô Niệm Vũ xuống xe, cả nhà đứng chung một chỗ, không chỉ có bắt mắt mà khí chất đều rất cao quý, không hề thua đám người Tư Thiên Hoàng một chút nào.
Bá mẫu, bá phụ, Niệm Niệm, xin chào. Khúc Ngâm nhìn thấy Bách Lý Ngôn, hơi sửng sốt rồi lễ phép cười nói, mẫu thân của Tiểu Vũ quả nhiên rất đẹp, rất dịu dàng, phụ thân cũng rất có phong độ, trách không được có thể sinh ra người như Tiểu Vũ, đứa bé phụ thân nàng ôm, chắc là Niệm Niệm được nhắc đến trong bức thư, thật sự rất đáng yêu.
Xin chào Khúc tỷ tỷ, tỷ tỷ đã nhắc đến tỷ rồi! Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Niệm Vũ rất ngọt, cười tủm tỉm nói.
Khúc Ngâm cười tươi, thoáng nhìn thấy Tô Tiểu Vũ đứng bên cạnh thở dài nhẹ nhõm, lập tức lại trầm mặt.
Chúng ta đi vào trước đi, đứng ở bên ngoài không tiện nói chuyện. Bách Lý Ngôn dịu dàng nhìn mọi người đang nhìn mình chằm chằm, thản nhiên nói.
Một câu nói dịu dàng lại khiến cho tất cả mọi người ngoan ngoãn nghe lời.
Đổng Trường Dạ nhìn bọn họ, đột nhiên trong lòng có chút bất an, rốt cuộc Hiểu ca ca là người thế nào, vì sao người nhà, bằng hữu của hắn đều phi phàm như thế.
Ban đêm, Đổng Trường Dạ không chịu ngồi yên, vừa dùng bữa tối xong,
/148
|