Trong phòng lớn, hai viên dạ minh châu tỏa sáng khắp phòng.
Cứng cáp rồi nên dám vì người khác mà chống đối ta đúng không? Tư Thiên Hoán đặt Tô Tiểu Vũ lên giường, cẩn thận tránh miệng vết thương của nàng, cười dịu dàng, nhưng trong mắt lại đầy vẻ nguy hiểm.
Ta không có. Tô Tiểu Vũ hơi bĩu môi, yếu ớt nói, mặt vì bị hơi thở của hắn phà lên mà phiếm hồng.
Tư Thiên Hoán cười lạnh, tiếng sát lại mặt nàng ngửi, nhẹ nhàng cắn một cái, Không có sao? Nhưng sao ta lại cảm thấy có vậy?
Đừng náo loạn, có còn muốn bồi thường không? Tô Tiểu Vũ ôm cổ của hắn, cười hỏi.
Mắt Tư Thiên Hoán sáng lên, nghĩ đến câu nói trước khi nàng rời đi Trở về sẽ có bồi thường , Cả người hắn liền ngứa, nhưng nghĩ đến vết thương của nàng thì lại suy sụp xụ mặt, Muốn, nhưng nàng có thương tích, làm sao bồi thường ta?
Trong mắt Tô Tiểu Vũ xẹt qua ý cười bỡn cợt, vô tội nói, Ta chỉ muốn nói cho chàng nghe một tin tức, như vậy thì có liên quan gì đến vết thương của ta?
Cái gì? Tư Thiên Hoán sửng sốt, ngơ ngác hỏi.
Chủ nhân cánh đồng đó thật sự có cấu kết với Thành chủ, mọi người trong thôn đều bị hắn bắt mất người thân, ép buộc bọn họ gia công Ngự Mễ, mà Ngự Mễ ở đó không thuần, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy. Tô Tiểu Vũ thản nhiên nói, thấy sắc mặt nam nhân càng lúc càng khó coi, ý cười ở đáy mắt càng đậm hơn.
Cho nên, cái nàng muốn bồi thường chính là cái này sao? Tư Thiên Hoán nghiến răng nghiến lợi hỏi, đôi mắt hổ phách đầy tức giận.
Tô Tiểu Vũ gật đầu, chân thành nói, Điều tra cái này rất vất vả, phải đi xa rồi còn phải thẩm vấn người khác.
Tô Tiểu Vũ! Giọng Tư Thiên Hoán âm trầm dọa người, trong mắt đầy vẻ nguy hiểm, Suốt cả buổi tối không ở trong phòng nghỉ ngơi, chạy ra ngoài là để điều tra cái này hả?
Người ta sợ chàng mệt mỏi thôi. Tô Tiểu Vũ tội nghiệp lườm hắn.
Mặt Tư Thiên Hoán lúc xanh lúc trắng, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, Miệng vết thương có sao không?
Đương nhiên không sao, nếu không thì sao chàng lại không biết được. Tô Tiểu Vũ mở to hai mắt, lớn tiếng nói.
Việc này đã có ta, không cần nàng đi điều tra, mấy ngày nay nàng chơi với Hoàng tỷ đi, đại tẩu đã Đổng Trường Dạ đi dạo phố cùng rồi, có được không? Tư Thiên Hoán nằm xuống bên cạnh nàng, vén mái tóc dài của nàng, thản nhiên nói.
Trường Dạ là tam tẩu tương lai. Tô Tiểu Vũ sửa lại cách xưng hô cho đúng.
Tư Thiên Hoán híp mắt, nhẹ nhàng gõ đầu nàng, Có vẻ Vũ Nhi rất thích nàng.
“Ừ, đúng vậy, mặc dù có chút tùy hứng, nhưng bản tính không xấu, cũng không có tâm kế. Tô Tiểu Vũ nghiêm túc gật đầu, nàng đã gặp nhiều người đen tối, nên luôn thấy thích những người đơn thuần.
Nhưng nàng nói ta giống nữ nhân. Tư Thiên Hoán bất mãn oán giận, mặt mày nhăn nhó, vật nhỏ nghe thấy người khác nói hắn như vậy mà không tức giận.
Tô Tiểu Vũ âm thầm nhếch môi, nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn hắn, Nhưng nàng nói rất đúng, chàng còn đẹp hơn cả nữ nhân...
Vật nhỏ, nàng có muốn ta chứng minh không? Tư Thiên Hoán híp mắt lại, môi mỏng dán sát lại gần môi nàng, mờ ám hỏi.
Nhưng miệng vết thương của ta còn chưa lành, nếu chàng mà chứng minh, lỡ như lại vỡ ra thì làm sao bây giờ? Tô Tiểu Vũ không sợ hắn, cườivui vẻ đến vô tội.
Tô Tiểu Vũ, món nợ này ta nhớ kỹ, chỉ sợ đến lúc đó nàng trả không nổi. Tư Thiên Hoán co rút khóe miệng, hừ lạnh.
Tô Tiểu Vũ cười gật đầu, nhìn Tư Thiên Hoán chán nản.
Tỷ phu!
Giọng nói giòn giã của Tô Niệm Vũ vang lên ngoài cửa, sau đó chợt nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra.
Ta thật hối hận vì lúc trước không tự tay bóp chết hắn. Tư Thiên Hoán cắn răng, mắt đầy ác ý.
Ưm, chàng dẫn hắn về phòng của hắn đi, ta muốn đi tắm rồi ngủ. Tô Tiểu Vũ ngáp, nhẹ nhàng nói.
Tư Thiên Hoán thấy mắt nàng mỏi mệt, có chút bất đắc dĩ, đã mệt như vậy mà còn chạy tới bụi hoa làm gì, nha đầu ngốc.
Vậy nàng nghỉ ngơi cho tốt đi, nếu mức độ này Tô Niệm Vũ không qua được thì chỉ sợ sẽ hao tốn chút thời gian. Sờ gương mặt của nàng, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Tô Tiểu Vũ đứng dậy, nghe thấy Tư Thiên Hoán và Tô Niệm Vũ nói mấy câu, sau đó đi đến phòng bên cạnh thì chậm rãi nhếch môi.
Bốn ngày tiếp đó, đám nam nhân đều bận tối mặt tối mày, mà nữ nhân thì lại lấy Tô Tiểu Vũ làm trung tâm, tất cả đều ngồi trong sân uống trà cắn hạt dưa, nhân tiện nói xấu mấy nam nhân của mình, tình cảm cũng tăng lên, mỗi ngày đều rất thoải mái.
Mà ngày thứ năm là ngày cuối cùng được thanh thản.
Ngươi nói tất cả Ngự Mễ đều bị đưa vào quân lương sao? Sắc mặt Tư Thiên Hoàng xanh mét, áp chế lửa giận ở đáy mắt, nhìn Bạch Nhất.
Dạ, ta đi theo đoàn vận chuyển vào phủ Thành chủ, chính tai nghe thấy thành chủ dặn dò bọn họ, chờ quân lương chuẩn bị xong thì liền bỏ đám bột này vào quân lương. Bạch Nhất nghiến răng nghiến lợi nói, hận không thể rút gân lột da bọn họ.
Sắc mặt Tư Thiên Hoán cũng lạnh như băng, trong tay hắn có quân quyền, người có liên quan nhiều nhất đến binh lính là hắn, hiện tại có người động đến người trong tay hắn, thay đổi mạch máu Phong quốc, hắn quyết không thể tha thứ.
Người gia công bột thuốc đâu? Tư Thiên Hoán bóp nát một chén trà, không dùng nội lực, cho nên mảnh vụn làm xước tay hắn.
Bạch Thuật nhìn hắn chảy máu, nhíu mi.
Chỉ sau một đêm tất cả người trong thôn đều không thấy đâu nữa. Bạch Nhất cảm thấy nghi hoặc, chắc là không phải Trưởng Tôn Úc Phong làm, bụi hoa lớn như vậy, không phải hắn còn cần người giúp đỡ sao?
Tư Thiên Hoán híp mắt, trong đầu lóe sáng, ánh mắt nhìn về phía cửa lớn.
Tiểu Khúc Nhi, đi với ta, những người còn lại thì ngồi ở đây. Tô Tiểu Vũ cảm giác tay đau xót, suy nghĩ một chút rồi nhếch môi, đứng dậy, thản nhiên nhìn mọi người, kéo Khúc Ngâm đi về phía phòng bọn họ đang nghị sự.
Đẩy cửa đi vào, vừa vặn nhìn thẳng vào ánh mắt khó hiểu của Tư Thiên Hoán, nhếch môi.
Muốn
Cứng cáp rồi nên dám vì người khác mà chống đối ta đúng không? Tư Thiên Hoán đặt Tô Tiểu Vũ lên giường, cẩn thận tránh miệng vết thương của nàng, cười dịu dàng, nhưng trong mắt lại đầy vẻ nguy hiểm.
Ta không có. Tô Tiểu Vũ hơi bĩu môi, yếu ớt nói, mặt vì bị hơi thở của hắn phà lên mà phiếm hồng.
Tư Thiên Hoán cười lạnh, tiếng sát lại mặt nàng ngửi, nhẹ nhàng cắn một cái, Không có sao? Nhưng sao ta lại cảm thấy có vậy?
Đừng náo loạn, có còn muốn bồi thường không? Tô Tiểu Vũ ôm cổ của hắn, cười hỏi.
Mắt Tư Thiên Hoán sáng lên, nghĩ đến câu nói trước khi nàng rời đi Trở về sẽ có bồi thường , Cả người hắn liền ngứa, nhưng nghĩ đến vết thương của nàng thì lại suy sụp xụ mặt, Muốn, nhưng nàng có thương tích, làm sao bồi thường ta?
Trong mắt Tô Tiểu Vũ xẹt qua ý cười bỡn cợt, vô tội nói, Ta chỉ muốn nói cho chàng nghe một tin tức, như vậy thì có liên quan gì đến vết thương của ta?
Cái gì? Tư Thiên Hoán sửng sốt, ngơ ngác hỏi.
Chủ nhân cánh đồng đó thật sự có cấu kết với Thành chủ, mọi người trong thôn đều bị hắn bắt mất người thân, ép buộc bọn họ gia công Ngự Mễ, mà Ngự Mễ ở đó không thuần, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy. Tô Tiểu Vũ thản nhiên nói, thấy sắc mặt nam nhân càng lúc càng khó coi, ý cười ở đáy mắt càng đậm hơn.
Cho nên, cái nàng muốn bồi thường chính là cái này sao? Tư Thiên Hoán nghiến răng nghiến lợi hỏi, đôi mắt hổ phách đầy tức giận.
Tô Tiểu Vũ gật đầu, chân thành nói, Điều tra cái này rất vất vả, phải đi xa rồi còn phải thẩm vấn người khác.
Tô Tiểu Vũ! Giọng Tư Thiên Hoán âm trầm dọa người, trong mắt đầy vẻ nguy hiểm, Suốt cả buổi tối không ở trong phòng nghỉ ngơi, chạy ra ngoài là để điều tra cái này hả?
Người ta sợ chàng mệt mỏi thôi. Tô Tiểu Vũ tội nghiệp lườm hắn.
Mặt Tư Thiên Hoán lúc xanh lúc trắng, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, Miệng vết thương có sao không?
Đương nhiên không sao, nếu không thì sao chàng lại không biết được. Tô Tiểu Vũ mở to hai mắt, lớn tiếng nói.
Việc này đã có ta, không cần nàng đi điều tra, mấy ngày nay nàng chơi với Hoàng tỷ đi, đại tẩu đã Đổng Trường Dạ đi dạo phố cùng rồi, có được không? Tư Thiên Hoán nằm xuống bên cạnh nàng, vén mái tóc dài của nàng, thản nhiên nói.
Trường Dạ là tam tẩu tương lai. Tô Tiểu Vũ sửa lại cách xưng hô cho đúng.
Tư Thiên Hoán híp mắt, nhẹ nhàng gõ đầu nàng, Có vẻ Vũ Nhi rất thích nàng.
“Ừ, đúng vậy, mặc dù có chút tùy hứng, nhưng bản tính không xấu, cũng không có tâm kế. Tô Tiểu Vũ nghiêm túc gật đầu, nàng đã gặp nhiều người đen tối, nên luôn thấy thích những người đơn thuần.
Nhưng nàng nói ta giống nữ nhân. Tư Thiên Hoán bất mãn oán giận, mặt mày nhăn nhó, vật nhỏ nghe thấy người khác nói hắn như vậy mà không tức giận.
Tô Tiểu Vũ âm thầm nhếch môi, nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn hắn, Nhưng nàng nói rất đúng, chàng còn đẹp hơn cả nữ nhân...
Vật nhỏ, nàng có muốn ta chứng minh không? Tư Thiên Hoán híp mắt lại, môi mỏng dán sát lại gần môi nàng, mờ ám hỏi.
Nhưng miệng vết thương của ta còn chưa lành, nếu chàng mà chứng minh, lỡ như lại vỡ ra thì làm sao bây giờ? Tô Tiểu Vũ không sợ hắn, cườivui vẻ đến vô tội.
Tô Tiểu Vũ, món nợ này ta nhớ kỹ, chỉ sợ đến lúc đó nàng trả không nổi. Tư Thiên Hoán co rút khóe miệng, hừ lạnh.
Tô Tiểu Vũ cười gật đầu, nhìn Tư Thiên Hoán chán nản.
Tỷ phu!
Giọng nói giòn giã của Tô Niệm Vũ vang lên ngoài cửa, sau đó chợt nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra.
Ta thật hối hận vì lúc trước không tự tay bóp chết hắn. Tư Thiên Hoán cắn răng, mắt đầy ác ý.
Ưm, chàng dẫn hắn về phòng của hắn đi, ta muốn đi tắm rồi ngủ. Tô Tiểu Vũ ngáp, nhẹ nhàng nói.
Tư Thiên Hoán thấy mắt nàng mỏi mệt, có chút bất đắc dĩ, đã mệt như vậy mà còn chạy tới bụi hoa làm gì, nha đầu ngốc.
Vậy nàng nghỉ ngơi cho tốt đi, nếu mức độ này Tô Niệm Vũ không qua được thì chỉ sợ sẽ hao tốn chút thời gian. Sờ gương mặt của nàng, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Tô Tiểu Vũ đứng dậy, nghe thấy Tư Thiên Hoán và Tô Niệm Vũ nói mấy câu, sau đó đi đến phòng bên cạnh thì chậm rãi nhếch môi.
Bốn ngày tiếp đó, đám nam nhân đều bận tối mặt tối mày, mà nữ nhân thì lại lấy Tô Tiểu Vũ làm trung tâm, tất cả đều ngồi trong sân uống trà cắn hạt dưa, nhân tiện nói xấu mấy nam nhân của mình, tình cảm cũng tăng lên, mỗi ngày đều rất thoải mái.
Mà ngày thứ năm là ngày cuối cùng được thanh thản.
Ngươi nói tất cả Ngự Mễ đều bị đưa vào quân lương sao? Sắc mặt Tư Thiên Hoàng xanh mét, áp chế lửa giận ở đáy mắt, nhìn Bạch Nhất.
Dạ, ta đi theo đoàn vận chuyển vào phủ Thành chủ, chính tai nghe thấy thành chủ dặn dò bọn họ, chờ quân lương chuẩn bị xong thì liền bỏ đám bột này vào quân lương. Bạch Nhất nghiến răng nghiến lợi nói, hận không thể rút gân lột da bọn họ.
Sắc mặt Tư Thiên Hoán cũng lạnh như băng, trong tay hắn có quân quyền, người có liên quan nhiều nhất đến binh lính là hắn, hiện tại có người động đến người trong tay hắn, thay đổi mạch máu Phong quốc, hắn quyết không thể tha thứ.
Người gia công bột thuốc đâu? Tư Thiên Hoán bóp nát một chén trà, không dùng nội lực, cho nên mảnh vụn làm xước tay hắn.
Bạch Thuật nhìn hắn chảy máu, nhíu mi.
Chỉ sau một đêm tất cả người trong thôn đều không thấy đâu nữa. Bạch Nhất cảm thấy nghi hoặc, chắc là không phải Trưởng Tôn Úc Phong làm, bụi hoa lớn như vậy, không phải hắn còn cần người giúp đỡ sao?
Tư Thiên Hoán híp mắt, trong đầu lóe sáng, ánh mắt nhìn về phía cửa lớn.
Tiểu Khúc Nhi, đi với ta, những người còn lại thì ngồi ở đây. Tô Tiểu Vũ cảm giác tay đau xót, suy nghĩ một chút rồi nhếch môi, đứng dậy, thản nhiên nhìn mọi người, kéo Khúc Ngâm đi về phía phòng bọn họ đang nghị sự.
Đẩy cửa đi vào, vừa vặn nhìn thẳng vào ánh mắt khó hiểu của Tư Thiên Hoán, nhếch môi.
Muốn
/148
|