Chương 13: Bị chiếm tiện nghi trên tàu điện ngầm
Thứ năm, Tô Dư thức dậy từ rất sớm.
Với hai cái quầng thâm to đùng bên dưới mắt, cô ngáp liên tục và đi ra khỏi phòng.
Kể từ sau lần trời xui đất khiến “giao lưu sâu sắc” với người anh trai mà cô ghét nhất thế giới vào thứ bảy tuần trước, mấy ngày nay họ ăn ý lựa chọn cách làm như không thấy đối phương.
Rốt cuộc thế giới cũng trở nên yên bình.
Nhưng ngay cả khi gặp mặt buổi sáng lúc vừa rời khỏi giường cũng làm Tô Dư cảm thấy rất xấu hổ, cô hận không thể cắm mũi chân xuống dưới mặt đất.
Để tránh sự xấu hổ không đáng có này, Tô Dư vứt bỏ ổ chăn ấm áp rời giường từ rất sớm.
Tô Dư vô cùng may mắn khi bị phân vào học lớp tám, nơi tụ tập những người học dốt. Vì vậy khi đi học cô cũng sẽ không phải gặp mũi nhọn của ban Tô Cảnh Thâm nữa, nếu không lâu lâu cô lại phải nhìn khuôn mặt thối kia của anh…. Đúng là.
Cô rón ra rón rén đi qua hành lang đi về phía phòng rửa mặt kia, cánh cửa phía bên trái đột nhiên mở ra….
Cái quỷ gì vậy!
Trùng hợp đến như vậy à!
Dường như Tô Cảnh Thâm ngủ ngon được ngon lắm, cả người anh tản ra khí lạnh rất thấp, mái tóc lộn xộn loà xoà dường như đang ám chỉ tâm trạng của chủ nhân nó. Tóc của anh là tóc xoăn tự nhiên, nhưng nếu nhìn qua thì giống như là uốn tóc.
Đối với Tô Dư mà nói, việc này vừa bớt việc lại vừa tiết kiệm tiền.
Mặc dù anh vừa mới rời khỏi giường nên nhìn rất mệt mỏi, nhưng vẫn không thể ngăn cản được vẻ đẹp trai bức người.
Trong lòng Tô Dư cảm thấy vô cùng tức giận bất bình.
Vẻ đẹp tự nhiên trời sinh tại sao không phải là cô!
Gần đây, vì thức khuya và tức giận quá nhiều mà mặt của cô xuất hiện vài nốt mụn, nhưng Tô Cảnh Thâm cùng lắm chỉ là từ hệ soái ca thoải mái biến thành anh chàng đẹp trai hệ suy sút.
Tuy cảm thấy rất khó chịu, nhưng Tô Dư vẫn xấu hổ chủ động chào hỏi Tô Cảnh Thâm.
“Haha, chào buổi sáng nha.”
Sớm biết như vậy thì cô đã ngủ lâu thêm một chút nữa, hại cô ngủ dậy sớm như vậy.
Đột nhiên cô nghĩ đến việc có lẽ Tô Cảnh Thâm cũng giống như vậy, anh ta dậy sớm cũng vì không muốn gặp cô. Ngay lúc ấy cô có cảm giác đây đúng là một sự ăn ý không nên xuất hiện.
Cúi đầu.
Cô gái mặc một bộ váy ngủ có con vịt màu vàng, cô thật sự thích mặc những bộ áo ngủ vừa dài rộng vừ trẻ con như này, che kín ngực và mông đến nỗi không hề nhìn ra dáng người.
Tóc dài đến eo cũng chưa được chải vuốt vì ngủ mà thắt quấn trông như cái ổ gà, tóc mái trên rối tung làm lộ ra vài cục mụn trên trán. Bởi vì làn da quá trắng nên quầng thâm trên mắt nhìn rất rõ ràng, trông hơi giống gấu trúc….
Kể cả lôi thôi như vậy nhưng vẫn khiến Tô Cảnh Thâm, người có thói quen sạch sẽ từ nhỏ đến giờ không nhịn được mà cương lên.
Cái quỷ gì vậy.
Mấy ngày nay ngày nào anh cũng bối rối về chuyện ngủ của cô, nhưng cả ngày cô vẫn giống như người không có việc gì.
Thật đúng là người không tim không phổi.
…..
Tô Cảnh Thâm không để ý đến cô.
Cô biết bản thân mình không hề thú vị.
Sờ mũi mấy cái.
Tô Dư không để ý tới anh mà đi lướt ngang qua để vào phòng rửa mặt, trong lòng cô càng nghĩ càng cảm thấy tức giận: Đã quen với tật xấu của anh rồi!
Hừ, đứa bé được nuông chiều từ nhỏ dĩ nhiên tính cách rất kém, tính tình lại lớn, đâu giống như cô là nhặt được cho nên dịu dàng săn sóc, tính tình rất tốt đâu.
Lạc quan mà ngâm nga một khúc giai điệu, Tô Dư bóp kem đánh răng ra bàn chải. Khi vừa chuẩn bị đánh răng thì thân hình cao lớn đã chui vào sau đó đẩy cô vào bên trong: “Đứng ở chỗ kia đi.”
Cách trang trí của nhà họ Tô đã rất cổ, từ khi Tô Dư bắt đầu có ký ức cho đến tận bây giờ.
Phòng rửa mặt ở trong nhà rất nhỏ, cả cái bàn và bồn rửa mặt cũng chưa đến một mét, hai người mà chen chúc trong một chỗ nho nhỏ như vậy thì thật sự rất khó chịu. Trước đây hai người sẽ chen chúc không ai nhường ai, nhưng lúc này Tô Dư đành chấp nhận sự xấu hổ, “Em đến WC đánh răng.”
Cô cũng không phải chưa từng đứng sát người anh ta, cảm giác cứ quái quái.
“.... Hôm nay đến trường học cùng với anh đi.”
Tô Dư đang ngồi xổm bên cạnh hố để đánh răng ngay sau đó ngẩng đầu lên khó hiểu nói, “Để làm gì?”
Hôm nay mặt trời mọc hướng Tây hay sao vậy?
Bọn họ chưa bao giờ đi học cùng với nhau, tuy là tiện đường nhưng đều đường ai nấy đi. Đôi khi anh ngủ quên, mẹ sẽ lái xe đưa anh đi, còn cô thì không có được đãi ngộ này, nếu cô ngủ quên mà không bị mắng đến máu chó phun đầy đầu thì đã tốt lắm rồi.
“Có phải em bị người khác chiếm tiện nghi khi đi tàu điện ngầm không?”
Tô Dư kinh ngạc.
“Anh nghe ai nói vậy?”
Chuyện riêng tư như vậy, cô chỉ nói mỗi với Vũ Tư và bạn thân là gay của mình…. Từ từ đã.
“Hứa Trạch nói à?”
“Ừm.”
“Tại sao miệng anh ta lại rộng đến như vậy a!”
Cô than thở với anh ta vì muốn để anh ta tìm cho mình một trai đẹp, vậy mà anh ta lại tìm Tô Cảnh Thâm. Biết được việc này cô tức giận đến nỗi mấy ngày cũng không quan tâm đến anh ta nữa, những tin nhắn đều đã đọc nhưng cũng không trả lời.
/80
|