Chương 4: Bị anh trai nhục nhã
Tô Dư vừa rón rén đẩy cửa ra, đã hận không thể co đầu rút cổ trở về phòng.
Thật sự là xui xẻo!
Tô Cảnh Thâm cầm cốc nước, nhìn lướt qua đồng hồ treo tường trên hành lang trống rỗng, kim đồng hồ chỉ đúng số hai.
"Đêm hôm khuya khoắt không ngủ còn ra ngoài làm gì? Ngày mai lại muốn trốn học sao?"
Một tay nắm chặt em gái đang muốn xoay người rời đi, giọng điệu lãnh đạm lại xa cách.
"Buông tay, anh làm tôi đau đấy!"
Tô Dư bị giam cầm không đi được, mất hứng quay người dùng sức đập anh, lại không để ý đến cốc nước trong tay anh.
"Chuyện tôi làm không liên quan đến anh! Chẳng lẽ tôi đến nhà vệ sinh còn phải báo cáo với anh à?"
Choang...
Tiếng cốc nước rơi xuống đất, nước nóng và mảnh sứ vỡ bắn ra.
"Hừ."
Tô Dư thu lại vẻ kinh hoảng dưới đáy mắt, hung dữ ngẩng đầu trừng anh, trong mắt tràn đầy khiêu khích.
Ai bảo anh xen vào chuyện của người khác!
Mặc dù hai người là anh em song sinh, nhưng từ nhỏ đã đối chọi nhau.
Rõ ràng cùng cha mẹ sinh, nhưng dáng vẻ của Tô Cảnh Thâm lại xuất chúng, học hành xuất sắc, mà cô tư sắc thường thường, thành tích hạng chót.
Không so sánh thì không tổn thương, dưới sự phụ trợ của anh, cô giống như một đống bùn nhão kém cỏi, chính là cái loại không trát lên tường được kia.
Căn bản không có ai biết, con người phía sau của Tô Cảnh Thâm là một người xấu bụng muốn chết, khi còn nhỏ làm chuyện xấu sẽ đẩy lên người cô, cho dù là ham chơi đánh vỡ bình hoa đắt đỏ, hay là làm hỏng bút màu mà cô yêu thích.
Mà cha mẹ lại bất công, cho dù cô có giải thích thế nào, cũng không tin cô trong sạch, còn mắng cô không thành thật, nói dối.
Cô dứt khoát phản nghịch đến cùng!
Ai nói cũng không nghe, không cho cô làm cái gì, cô càng muốn làm cái đó!
Dù sao trong cái nhà này, cô chính là tồn tại dư thừa, ai cũng có thể khoa tay múa chân với cô!
"Tô Dư, em đừng tưởng rằng bây giờ cha mẹ đang ở nước ngoài thì không ai có thể quản em, em có biết, dựa vào thành tích bây giờ của em, căn bản không thể thi đậu đại học không?"
Lông mày anh cau lại, nhớ tới trước khi cha mẹ đi công tác nước ngoài không yên lòng phó thác mình, Tô Cảnh Thâm lại cảm thấy phiền lòng.
Đối với đứa em gái tự đọa lạc này, anh có thể làm sao?
Giám sát cô làm bài tập, thì đêm khuya cô mới về nhà, không cho cô chơi điện thoại cô liền trốn học về sớm, có lòng tốt dạy kèm cho cô, cô lại giả bệnh đi ngủ...
Rõ ràng khi còn bé là một viên thịt nhỏ đáng yêu dễ bắt nạt như vậy, nhưng sau khi lớn lên giống biến đã thành người khác.
Thật vất vả mới thi được trường trung học trọng điểm cùng với anh, cô lại không nắm chặt cơ hội học tập cho giỏi, thành tích rơi xuống ngàn trượng.
Sắp đến giai đoạn cạnh tranh kịch liệt của lớp mười hai, nếu vẫn có thái độ học tập cà lơ cà phất như vậy, thì trong cuộc thi vào đại học tàn khốc kia, cô sẽ không thể thi đậu đại học trong nước.
Đường ra duy nhất chỉ có xuất ngoại du học, anh thực sự rất hoài nghi, dựa vào năng lực gánh vác của Tô Dư, có thể thích ứng cuộc sống ở nước ngoài hay không, huống hồ trị an ở nước ngoài phần lớn là hỗn loạn, du học sinh bị súng bắn, hay bắt cóc đều rất nhiều.
Dù sao Tô Dư cũng là em gái ruột của anh.
"Không quan trọng, dù sao tôi cũng không muốn thi đại học."
Cô khinh bỉ nhún vai.
Hiện tại tâm nguyện lớn nhất của cô chính là nhanh chóng tốt nghiệp trung học, vừa có chứng nhận tốt nghiệp, cô sẽ lập tức thoát khỏi cái nhà này!
Không muốn thi đại học?
Lời nói ngây thơ, còn bốc đồng như vật, trong nháy mắt khiến Tô Cảnh Thâm bốc lên lửa giận, anh không biết vì sao Tô Dư có thể hời hợt nói ra lời không có trách nhiệm với cuộc sống của mình như vậy.
Tô Cảnh Thâm hít sâu một hơi, đè nén lửa giận chất vấn: "Không thi đại học, tướng mạo bình thường, không có năng khiếu, không có gia cảnh, sau này em có thể làm cái gì?"
Bản thân cô có chứng sự xã hội thấp và lo âu về dung mạo, câu chất vấn này của anh ruột lập tức khiến trái tim Tô Dư đau nhói.
Tất cả mọi người đều cho rằng cô là phế vật, lo lắng ngay cả cuộc sống sau này cô cũng không thể tự gánh vác.
Cha mẹ ruột là như vậy, anh ruột cũng là như vậy!
Trong lúc vô tình, cô đã từng nghe thấy chính miệng cha mẹ nói, có cảm giác cô căn bản không giống con ruột của bọn họ, sau này cũng không thể trông cậy được, vẫn là con nuôi tốt, con nuôi có thể dưỡng già, còn con gái chính là tiền bồi thường, sớm muộn cũng đưa đến nhà người khác.
Dù sao trong cái nhà này, cô không hề có giá trị tồn tại, tất cả mọi người đều vây quanh Tô Cảnh Thâm!
Đều là làm bài tập đến khuya, bình thường cô không cố gắng, khiến bài tập làm mãi cũng không hết, Tô Cảnh Thâm lại có yêu cầu cao về mình, khắc khổ học tập.
Ngay cả người nhà thân cận nhất với cô cũng không biết, cô cũng không hề từ bỏ vẽ tranh, ở nơi bọn họ không nhìn thấy, cô vẫn luôn theo đuổi giấc mơ của mình.
Hiện tại cô đã nhận một vài bản thảo trên mạng, có thể nuôi sống mình, nhưng giờ cô vẫn ăn trong nhà, tiêu tiền trong nhà, là muốn tích trữ tiền để sau này mình ra ngoài độc lập, số tiền này, ngày sau cô sẽ trả lại toàn bộ cho bọn họ!
"Cho dù sau này tôi ra ngoài nhặt đồ bỏ, thì cũng không liên quan đến mấy người!"
Tô Dư quay người chạy về phòng, hiện tại cô không còn tâm trạng đi tắm vòi sen nữa.
Lấy điện thoại di động từ dưới gối ra, đúng lúc khung chat còn chưa tắt.
Tô Dư lấy dũng khí đáp lại.
/80
|