Lúc Giang năm tuổi, trong xóm nhỏ của nó có người mới chuyển tới. Nhà người ta giàu đến mức xây hẳn một hồ bơi to ở sân trước. Giang thấy thế cũng đòi ba mẹ xây một cái cho bằng được, kết quả cũng như mong muốn, Giang có một hồ bơi riêng, nhưng lại bé xíu, là cái loại hồ bơi hình con vịt cho mấy đứa trẻ bơm nước vào tắm...
Lúc Giang sáu tuổi, nhà người ta bắt đầu nuôi chó, giống Shiba này chân ngắn, lông vàng mượt, mặt thì siêu xinh. Giang cũng muốn có thú cưng nhưng không dám xin ba mẹ, đến lúc lấy hết can đảm nói ra thì lại nhận được một con cá ba đuôi, mắt lồi. Chú cá tội nghiệp tắt thở sau hai ngày, không rõ nguyên do.
Lúc bảy tuổi, Giang được xếp vào chung lớp với cái thằng con nhà người ta, hình như tên là Phi Dương, con lai Nga - Việt, mắt xanh, da trắng, tóc vàng đàng hoàng. Ôi thôi, ai gặp cậu cũng chép miệng khen, nào là “Con nhà ai mà đẹp trai quá”, “Con nhà ai mà dễ thương ghê”... Điệp khúc con nhà ai? Con nhà người ta!
Rồi không biết từ lúc nào mà hai đứa bắt đầu nói chuyện với nhau. Giang rất ganh tị, thậm chí là ghét Dương hơn cat món cà rốt hầm của bố, nhưng sau khi được cậu cho kẹo thì lại thôi không ghét cậu nữa.
Ngót nghét tám năm trời, hai đứa cuối cùng cũng bước vào giai đoạn trưởng thành. Thằng Dương là con lai nên dậy thì sớm, chưa gì đã cao hơn mét bảy, phổng phao gớm. Còn Giang ham chơi, ăn uống không đầy đủ lại thêm việc “bà dì” tới trễ, mười lăm tuổi đầu chỉ cao có một mét bốn bảy, thấp nhất trong lớp. Thôi thì cũng có số bảy đằng sau số một, coi như an ủi được phần nào.
Vì đang học năm cuối nên nó phải chăm chỉ hơn xưa, chuẩn bị thật sớm cho kì thi chuyển cấp. Lúc nó đang làm bài tập thì chợt nghe giọng của thằng Dương từ ngoài cửa vọng vào. Sáng thứ bảy mà đã qua ám sớm, làm gì kêu réo inh ỏi trước nhà nó như bị bệnh vậy chứ? Mặc dù bực bội không chịu nổi nhưng nó vẫn phải ì à ì ạch ra mở cửa.
“Mới sáng ra mà mày lên cơn gì vậy?”
Dương thấy cô bạn nhỏ bước ra liền cười ha hả, thật tình thì cậu biết ba mẹ nó không có nhà nên mới dám làm ồn như vậy. Nếu không chú Tư lại chẳng cho cậu ăn vài chổi ấy chứ! Cậu lém lỉnh tặng cho nó một nụ cười thật tươi, quyến rũ nó một cách trắng trợn:
“Đi ăn sáng không?”
Giang nhìn thằng bạn, phải kiềm chế lắm mới không rút đôi dép lào đang mang mà tát vào đầu cậu ta!
“Mày khùng hả Dương? Mới sáu giờ sáng!”
“Chứ thứ bảy mà ai đó dậy sớm học bài thì bình thường lắm chắc? Thế có đi không thì nói?”
Trong đầu chợt có gì đó lóe sáng, Giang cười hỏi:
“Mày trả tiền?”
“Ừ. Hôm nay ba má mày có việc nên đặc biệt nhờ tao qua chở mày đi ăn.”
Giang bĩu môi, vừa mở cửa cho Dương vừa nói:
“Chứ không phải rảnh quá hả? Vô đợi tao tí.”
Bởi vì mới ngủ dậy là ngồi vào bàn học luôn nên mái tóc ngang vai của nó vẫn chưa chải chuốt gì, rối tung rối mù cả lên. Đến lúc ngồi xuống sofa rồi, Dương mới chú ý tới vấn đề tóc tai và bộ đồ ngủ hình Helllo Kitty mà nó đang mặc. Cậu không nể tình mà vỗ bàn cười rộ lên:
“Gì đây? Trời ơi! Phong cách miền quê nào đây?”
Nó chợt nhận ra mình chưa thay đồ, thẹn quá nên vơ đại một quyển sách trên kệ ném vào Dương, hận không thể bay vào đá cậu mấy cái cho bỏ cái thói vô duyên. Đồ ngủ là mẹ mua cho nó mà, nếu không thì đời nào nó lại thích mấy thứ “bánh bèo” như này chứ?
Cũng như mọi lần, con nhà người ta chỉ cần đưa tay lên liền chụp được quyển sách, động tác chính xác vô cùng. Nhiều lúc Giang tự hỏi sao thằng Dương không đi đóng phim hành động để tránh uổng phí tài năng, nó vừa đẹp trai lại vừa giỏi võ nữa.
Sáu giờ ba mươi có hơn, thiếu niên tóc vàng đẹp trai vạn người mê vác con xe đạp sang nhà hàng xóm chờ bạn đồng hành. Giang lúc này đã thay áo phông rộng và quần dài, trông đến là xinh, lon ton chạy tới rồi phi như bay lên yên sau. Dương tá hỏa bóp thắng để tránh bị ngã, vừa bực mình vừa buồn cười.
“Mày không bỏ cái tính đàn ông này được à?”
“Quen rồi.”
Nó vỗ lưng thằng bạn, bảo cậu chạy nhanh lên, bụng của nó đang bắt đầu biểu tình rồi kia kìa.
Dương ừ một tiếng rồi thong thả đạp xe quanh quẩn ở phố bên, dù mệt nhưng câuh vẫn muốn đi đường vòng. Hồi bé Giang từng nói rất thích màu tím, cậu vẫn còn nhớ kĩ. Mỗi lúc có thời gian rảnh, cậu sẽ chở cô bạn thân lướt qua con đường hoa này.
Những nhánh dạ lan hương nở rợp cả một góc trời, từ phía dưới nhìn lên chỉ thấy một màu tim tím lãng mạn. Mùi thơm nhè nhẹ của mấy cánh hoa làm Giang thổn thức, tự nhiên thấy cay cay sống mũi.
“Uyên nó tỏ tình với mày rồi à?”
“Ừ, mới hôm qua thôi.”
“Rồi mày trả lời sao?”
“Vẫn chưa.”
Hai đứa, mỗi đứa một câu, cứ thế nối tiếp nhau cho đến hết con đường. Nó thở dài, trong lòng ngổn ngang những cảm xúc, vui có, buồn có, mà rung động cũng có. Hiếm thấy ai không đổ trước chàng trai giỏi giang đẹp mã này. Đã vậy cậu lại còn vận dụng cái vẻ đẹp đến choáng ngợp lòng người ấy đi chọc ghẹo đám con gái, làm bao cô nàng điêu đứng, xem có tức không chứ? Gái Việt đa phần đều thích trai Tây, mà tất nhiên nó cũng không ngoại lệ. Dương đẹp lắm, tốt bụng lắm, nhưng thỉnh thoảng cũng trở nên dở người, được mệnh danh thanh niên tăng động nhất xóm. Nó thật không hiểu sao bản thân lại thích cái thằng này nữa?
Có lần bạn nó hỏi, vì sao nó lại thích Dương? Nó im lặng không trả lời, cố gắng lắm cũng chẳng tìm được lí do nào ra hồn. Nó chỉ biết rằng khi nhìn thấy cậu, tim nó đập nhanh hơn, cảm giác kì lạ lắm. Đôi khi nó ngồi suy ngẫm, có lẽ nào nó thích Dương chỉ vì một chữ đẹp?
Mà nhắc đến đẹp, nó lại nhớ đến việc hôm qua nhỏ Uyên hot girl tỏ tình với Dương, tuần trước thì là nhỏ Hằng. Trong vòng một tháng, có đến ba bốn đứa thổ lộ với Dương. Còn nó, đến bao giờ nó mới đủ can đảm nói với cậu đây? Hay sẽ mãi sợ hãi và giấu những rung động của mình dành cho cậu? Có lẽ nên giấu tình cảm của mình đi thì hơn. Vì nó không muốn phá vỡ mối quan hệ thân thiết hiện tại chút nào.
“Tới rồi.”
Giọng của Dương vang lên bên tai nó, vẫn trầm ấm và dịu dàng như thế. Nó ừ khẽ một tiếng rồi trèo xuống, chân mới chạm đất đã thấy cậu nhìn nó chằm chằm, nói:
“Sao vậy? Khóc hả?”
Giang giật nảy mình đưa tay lên sờ mặt, làm gì có giọt nước mắt nào?
“Mày lại bị cái gì thế? Mấy hôm nay cứ như bị ai hớp hồn.”
Tuy trong bụng nghĩ chẳng phải người hớp hồn nó chính là cậu sao, nhưng ngoài miệng thì nó lại vờ vịt:
“Kệ tao. Mày nhiều chuyện quá.”
Dương cười cười, hình như tâm trạng hôm nay khá tốt nên đề nghị tối đi uống trà sữa. Nó vừa lau muỗng đũa vừa suy nghĩ, mặc dù rất muốn đi chơi nhưng còn nhiều bài tập đang chờ nó ở nhà, vì vậy chỉ có thể thở dài đáp:
“Tối nay phải học rồi.”
“Mới đầu năm mà chăm thế?”
Dương có vẻ ngạc nhiên nhìn Giang, nó bĩu môi, mỗi tay cầm một chiếc đũa rồi đưa lại gần mặt thằng bạn.
“Tin tao đâm hai chiếc đũa vô mũi mày không, đâm cho tỉnh? Mày giỏi thì có học hay không cũng vậy, còn tao khác, tao rất là dốt! Hiểu chứ?”
“Vậy… tối nay tao qua dạy mày.”
Nghe cậu nói xong, Giang có hơi ngẩn ra, hôm nay thằng này sao lại rỗi như thế nhỉ? Mỗi lần sang phòng nó chẳng phải đều chê phòng nó dơ và không gọn gàng à?
Nhớ tới việc bản thân càng ngày càng thích cậu, sợ mọi chuyện không kiểm soát được, nó vội từ chối:
“Thôi thôi, bu vào một cục rồi học làm sao?”
Nói thêm hai ba câu mà thấy nó vẫn kiên quyết, Dương không kì kèo nữa, lẳng lặng quyết định thực hiện kế sách của riêng mình...
Lúc Giang sáu tuổi, nhà người ta bắt đầu nuôi chó, giống Shiba này chân ngắn, lông vàng mượt, mặt thì siêu xinh. Giang cũng muốn có thú cưng nhưng không dám xin ba mẹ, đến lúc lấy hết can đảm nói ra thì lại nhận được một con cá ba đuôi, mắt lồi. Chú cá tội nghiệp tắt thở sau hai ngày, không rõ nguyên do.
Lúc bảy tuổi, Giang được xếp vào chung lớp với cái thằng con nhà người ta, hình như tên là Phi Dương, con lai Nga - Việt, mắt xanh, da trắng, tóc vàng đàng hoàng. Ôi thôi, ai gặp cậu cũng chép miệng khen, nào là “Con nhà ai mà đẹp trai quá”, “Con nhà ai mà dễ thương ghê”... Điệp khúc con nhà ai? Con nhà người ta!
Rồi không biết từ lúc nào mà hai đứa bắt đầu nói chuyện với nhau. Giang rất ganh tị, thậm chí là ghét Dương hơn cat món cà rốt hầm của bố, nhưng sau khi được cậu cho kẹo thì lại thôi không ghét cậu nữa.
Ngót nghét tám năm trời, hai đứa cuối cùng cũng bước vào giai đoạn trưởng thành. Thằng Dương là con lai nên dậy thì sớm, chưa gì đã cao hơn mét bảy, phổng phao gớm. Còn Giang ham chơi, ăn uống không đầy đủ lại thêm việc “bà dì” tới trễ, mười lăm tuổi đầu chỉ cao có một mét bốn bảy, thấp nhất trong lớp. Thôi thì cũng có số bảy đằng sau số một, coi như an ủi được phần nào.
Vì đang học năm cuối nên nó phải chăm chỉ hơn xưa, chuẩn bị thật sớm cho kì thi chuyển cấp. Lúc nó đang làm bài tập thì chợt nghe giọng của thằng Dương từ ngoài cửa vọng vào. Sáng thứ bảy mà đã qua ám sớm, làm gì kêu réo inh ỏi trước nhà nó như bị bệnh vậy chứ? Mặc dù bực bội không chịu nổi nhưng nó vẫn phải ì à ì ạch ra mở cửa.
“Mới sáng ra mà mày lên cơn gì vậy?”
Dương thấy cô bạn nhỏ bước ra liền cười ha hả, thật tình thì cậu biết ba mẹ nó không có nhà nên mới dám làm ồn như vậy. Nếu không chú Tư lại chẳng cho cậu ăn vài chổi ấy chứ! Cậu lém lỉnh tặng cho nó một nụ cười thật tươi, quyến rũ nó một cách trắng trợn:
“Đi ăn sáng không?”
Giang nhìn thằng bạn, phải kiềm chế lắm mới không rút đôi dép lào đang mang mà tát vào đầu cậu ta!
“Mày khùng hả Dương? Mới sáu giờ sáng!”
“Chứ thứ bảy mà ai đó dậy sớm học bài thì bình thường lắm chắc? Thế có đi không thì nói?”
Trong đầu chợt có gì đó lóe sáng, Giang cười hỏi:
“Mày trả tiền?”
“Ừ. Hôm nay ba má mày có việc nên đặc biệt nhờ tao qua chở mày đi ăn.”
Giang bĩu môi, vừa mở cửa cho Dương vừa nói:
“Chứ không phải rảnh quá hả? Vô đợi tao tí.”
Bởi vì mới ngủ dậy là ngồi vào bàn học luôn nên mái tóc ngang vai của nó vẫn chưa chải chuốt gì, rối tung rối mù cả lên. Đến lúc ngồi xuống sofa rồi, Dương mới chú ý tới vấn đề tóc tai và bộ đồ ngủ hình Helllo Kitty mà nó đang mặc. Cậu không nể tình mà vỗ bàn cười rộ lên:
“Gì đây? Trời ơi! Phong cách miền quê nào đây?”
Nó chợt nhận ra mình chưa thay đồ, thẹn quá nên vơ đại một quyển sách trên kệ ném vào Dương, hận không thể bay vào đá cậu mấy cái cho bỏ cái thói vô duyên. Đồ ngủ là mẹ mua cho nó mà, nếu không thì đời nào nó lại thích mấy thứ “bánh bèo” như này chứ?
Cũng như mọi lần, con nhà người ta chỉ cần đưa tay lên liền chụp được quyển sách, động tác chính xác vô cùng. Nhiều lúc Giang tự hỏi sao thằng Dương không đi đóng phim hành động để tránh uổng phí tài năng, nó vừa đẹp trai lại vừa giỏi võ nữa.
Sáu giờ ba mươi có hơn, thiếu niên tóc vàng đẹp trai vạn người mê vác con xe đạp sang nhà hàng xóm chờ bạn đồng hành. Giang lúc này đã thay áo phông rộng và quần dài, trông đến là xinh, lon ton chạy tới rồi phi như bay lên yên sau. Dương tá hỏa bóp thắng để tránh bị ngã, vừa bực mình vừa buồn cười.
“Mày không bỏ cái tính đàn ông này được à?”
“Quen rồi.”
Nó vỗ lưng thằng bạn, bảo cậu chạy nhanh lên, bụng của nó đang bắt đầu biểu tình rồi kia kìa.
Dương ừ một tiếng rồi thong thả đạp xe quanh quẩn ở phố bên, dù mệt nhưng câuh vẫn muốn đi đường vòng. Hồi bé Giang từng nói rất thích màu tím, cậu vẫn còn nhớ kĩ. Mỗi lúc có thời gian rảnh, cậu sẽ chở cô bạn thân lướt qua con đường hoa này.
Những nhánh dạ lan hương nở rợp cả một góc trời, từ phía dưới nhìn lên chỉ thấy một màu tim tím lãng mạn. Mùi thơm nhè nhẹ của mấy cánh hoa làm Giang thổn thức, tự nhiên thấy cay cay sống mũi.
“Uyên nó tỏ tình với mày rồi à?”
“Ừ, mới hôm qua thôi.”
“Rồi mày trả lời sao?”
“Vẫn chưa.”
Hai đứa, mỗi đứa một câu, cứ thế nối tiếp nhau cho đến hết con đường. Nó thở dài, trong lòng ngổn ngang những cảm xúc, vui có, buồn có, mà rung động cũng có. Hiếm thấy ai không đổ trước chàng trai giỏi giang đẹp mã này. Đã vậy cậu lại còn vận dụng cái vẻ đẹp đến choáng ngợp lòng người ấy đi chọc ghẹo đám con gái, làm bao cô nàng điêu đứng, xem có tức không chứ? Gái Việt đa phần đều thích trai Tây, mà tất nhiên nó cũng không ngoại lệ. Dương đẹp lắm, tốt bụng lắm, nhưng thỉnh thoảng cũng trở nên dở người, được mệnh danh thanh niên tăng động nhất xóm. Nó thật không hiểu sao bản thân lại thích cái thằng này nữa?
Có lần bạn nó hỏi, vì sao nó lại thích Dương? Nó im lặng không trả lời, cố gắng lắm cũng chẳng tìm được lí do nào ra hồn. Nó chỉ biết rằng khi nhìn thấy cậu, tim nó đập nhanh hơn, cảm giác kì lạ lắm. Đôi khi nó ngồi suy ngẫm, có lẽ nào nó thích Dương chỉ vì một chữ đẹp?
Mà nhắc đến đẹp, nó lại nhớ đến việc hôm qua nhỏ Uyên hot girl tỏ tình với Dương, tuần trước thì là nhỏ Hằng. Trong vòng một tháng, có đến ba bốn đứa thổ lộ với Dương. Còn nó, đến bao giờ nó mới đủ can đảm nói với cậu đây? Hay sẽ mãi sợ hãi và giấu những rung động của mình dành cho cậu? Có lẽ nên giấu tình cảm của mình đi thì hơn. Vì nó không muốn phá vỡ mối quan hệ thân thiết hiện tại chút nào.
“Tới rồi.”
Giọng của Dương vang lên bên tai nó, vẫn trầm ấm và dịu dàng như thế. Nó ừ khẽ một tiếng rồi trèo xuống, chân mới chạm đất đã thấy cậu nhìn nó chằm chằm, nói:
“Sao vậy? Khóc hả?”
Giang giật nảy mình đưa tay lên sờ mặt, làm gì có giọt nước mắt nào?
“Mày lại bị cái gì thế? Mấy hôm nay cứ như bị ai hớp hồn.”
Tuy trong bụng nghĩ chẳng phải người hớp hồn nó chính là cậu sao, nhưng ngoài miệng thì nó lại vờ vịt:
“Kệ tao. Mày nhiều chuyện quá.”
Dương cười cười, hình như tâm trạng hôm nay khá tốt nên đề nghị tối đi uống trà sữa. Nó vừa lau muỗng đũa vừa suy nghĩ, mặc dù rất muốn đi chơi nhưng còn nhiều bài tập đang chờ nó ở nhà, vì vậy chỉ có thể thở dài đáp:
“Tối nay phải học rồi.”
“Mới đầu năm mà chăm thế?”
Dương có vẻ ngạc nhiên nhìn Giang, nó bĩu môi, mỗi tay cầm một chiếc đũa rồi đưa lại gần mặt thằng bạn.
“Tin tao đâm hai chiếc đũa vô mũi mày không, đâm cho tỉnh? Mày giỏi thì có học hay không cũng vậy, còn tao khác, tao rất là dốt! Hiểu chứ?”
“Vậy… tối nay tao qua dạy mày.”
Nghe cậu nói xong, Giang có hơi ngẩn ra, hôm nay thằng này sao lại rỗi như thế nhỉ? Mỗi lần sang phòng nó chẳng phải đều chê phòng nó dơ và không gọn gàng à?
Nhớ tới việc bản thân càng ngày càng thích cậu, sợ mọi chuyện không kiểm soát được, nó vội từ chối:
“Thôi thôi, bu vào một cục rồi học làm sao?”
Nói thêm hai ba câu mà thấy nó vẫn kiên quyết, Dương không kì kèo nữa, lẳng lặng quyết định thực hiện kế sách của riêng mình...
/41
|