Cô như đứng hình tại đó, một thứ cảm giác hỗn loạn đang diễn ra trong cô. Cô vừa cảm thấy lúng túng như bản thân làm chuyện gì đó xấu xa lén lút bị người khác bắt được, lại thấy rất tủi thân vì anh vừa mới lớn tiếng quát nạt cô, cảm xúc kia của anh không phải ngầm khẳng định người từng sống trong căn phòng này rất quan trọng với anh hay sao. Cô cầm chặt vạt áo của mình không biết nên làm gì hay nên nói gì vào lúc này, anh vẫn nhìn cô chằm chằm thật khiến người khác hoảng sợ. Nhưng không biết đến bao lâu, anh lại cúi đầu xuống rồi lại ngước lên nhìn cô với ánh mắt không còn lửa giận, bởi vì anh thấy được bản thân mình đã làm cô gái nhỏ bé này bị kinh hãi, mắt cô lấp lánh thứ nước trong suốt mà cô cố kìm nén ngăn nó trào ra. Anh tự hỏi vừa rồi anh lại gây ra điều quá đáng với cô sao, anh lại tiếp tục đẩy cô ra xa thêm một chút nữa, nhưng thật sự mỗi một lần quá khứ với người kia được khơi gợi lại thì anh hoàn toàn không kiểm soát được tâm trạng của mình, vì chính con người kia vẫn cứ mãi là một khúc mắc không thể xóa bỏ trong lòng anh.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại như phá vỡ đi không gian yên tĩnh cùng khó xử giữa hai người, cô đặt lại khung hình lên bàn đi nhanh ra phía cửa, cô lướt qua anh nhưng anh vẫn đứng đó, không có bất kì động thái nào. Cô cảm thấy bước chân mình mỗi lúc một nhanh hơn, không một tiếng bước chân nào đuổi theo làm trong lòng cô có chút hụt hẫng, cô mong muốn anh sẽ đặt cô trong tâm cao hơn mà giữ lấy cô nói rõ mọi thứ cho cô nghe.
Nhìn tên hiển thị trên màn hình điện thoại cô thật tình không muốn nghe máy chút nào, người này đã nói dối cô mà gây ra vết thương kia, cô có cảm giác bị lừa dối từ người bạn mà mình yêu quí, nhưng cũng chỉ là chút giận hờn từ trước đến giờ nên cô vẫn bắt máy. Đầu dây kia nghe rõ tiếng thở phào nhẹ nhõm: An Kỳ à, tớ thật mừng khi cậu nghe máy đó, cậu không sao chứ?
Tớ đương nhiên không sao, nhưng chuyện hôm đó làm tớ rất thất vọng, không nghĩ được rằng cậu bắn súng chuẩn đến thế.
Tớ xin lỗi, nhưng mọi chuyện cũng là muốn tốt cho cậu thôi, đừng giận tớ nữa. Chúng ta có thể gặp nhau không?
Hiện tại thì vẫn chưa, đợi tớ sắp xếp rồi sẽ nói cậu sao. Bây giờ tớ hơi mệt, cúp máy đây.
Nhìn căn phòng vẫn chỉ có mình cô, anh vẫn đứng ngoài kia sao, cô không muốn nghĩ xa hơn chỉ làm bản thân khó chịu thêm thôi, ngả lưng xuống giường cố gắng cho mình đi vào một giấc ngủ thật ngon, để không phải nghĩ thêm gì nữa.
Lúc cô rời khỏi đó, tay anh rất muốn giữ cô ở lại, kể hết cho cô nghe mọi chuyện nhưng nhận ra mình vẫn chưa có đủ thứ gọi là dũng cảm mà đối diện tất cả. Anh vẫn đứng bên ngoài không hề bước vào trong, lại từ từ đóng chặt cánh cửa đó một lần nữa. Anh cũng không vào phòng mà đến thẳng thư phòng để ngủ.
Sáng hôm sau, hai người lại chạm mặt nhau trên bàn để dùng bữa sáng, vẫn là sự yên lặng đó, không ai mở lời với ai. Lòng tự tôn của mỗi người đúng thật là rất lớn, quan trọng là với mỗi việc với mỗi người chúng ta có đủ dũng cảm cùng nhau vượt qua được bức tường đó hay không. Lúc cô đứng lên định trở về phòng, cuối cùng anh cũng đã lên tiếng, nhưng có vẻ vẫn không vào trọng tâm câu chuyện mà cô đang mong đợi:
Nếu em muốn đi làm, tôi sẽ sắp xếp công việc phù hợp cho em tại công ty, ngay ngày mai có thể đến làm. Còn hôm nay, nếu cần chuẩn bị gì em có thể tự do ra ngoài.
Cô cười có chút mỉa mai:
Hư, việc này tôi không có quyền từ chối thì phải? Anh cũng không hỏi qua tôi có muốn hay không?
Anh vừa quay đi vừa đáp:
Những thứ em tự quyết định đa số đều phạm phải sai lầm.
Cô nhìn theo bóng lưng đó, câu hỏi này của cô có lẽ nhỏ đến mức anh không thể nghe rõ: Sai lầm, kể cả chuyện tối qua sao? , cô vừa muốn hỏi lại không muốn nghe được câu trả lời từ chính anh.
Cô xoay người chán nản đi lên lầu, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, hôm nay cô phải xả hết mọi bực tức trong lòng mới được. Cô mặc một chiếc áo phông đen, quần bò rách đeo một chiếc kính mát màu đen trông cô rất năng động cùng tươi trẻ. Ra đến gara cô chọn một con mui trần màu đỏ rồi phóng nhanh ra đường, nơi cô sắp đến đây chính là một nơi mà tay chơi lớn nào cũng biết, hay còn có tên gọi rất thú vị là Cao tốc chết .
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại như phá vỡ đi không gian yên tĩnh cùng khó xử giữa hai người, cô đặt lại khung hình lên bàn đi nhanh ra phía cửa, cô lướt qua anh nhưng anh vẫn đứng đó, không có bất kì động thái nào. Cô cảm thấy bước chân mình mỗi lúc một nhanh hơn, không một tiếng bước chân nào đuổi theo làm trong lòng cô có chút hụt hẫng, cô mong muốn anh sẽ đặt cô trong tâm cao hơn mà giữ lấy cô nói rõ mọi thứ cho cô nghe.
Nhìn tên hiển thị trên màn hình điện thoại cô thật tình không muốn nghe máy chút nào, người này đã nói dối cô mà gây ra vết thương kia, cô có cảm giác bị lừa dối từ người bạn mà mình yêu quí, nhưng cũng chỉ là chút giận hờn từ trước đến giờ nên cô vẫn bắt máy. Đầu dây kia nghe rõ tiếng thở phào nhẹ nhõm: An Kỳ à, tớ thật mừng khi cậu nghe máy đó, cậu không sao chứ?
Tớ đương nhiên không sao, nhưng chuyện hôm đó làm tớ rất thất vọng, không nghĩ được rằng cậu bắn súng chuẩn đến thế.
Tớ xin lỗi, nhưng mọi chuyện cũng là muốn tốt cho cậu thôi, đừng giận tớ nữa. Chúng ta có thể gặp nhau không?
Hiện tại thì vẫn chưa, đợi tớ sắp xếp rồi sẽ nói cậu sao. Bây giờ tớ hơi mệt, cúp máy đây.
Nhìn căn phòng vẫn chỉ có mình cô, anh vẫn đứng ngoài kia sao, cô không muốn nghĩ xa hơn chỉ làm bản thân khó chịu thêm thôi, ngả lưng xuống giường cố gắng cho mình đi vào một giấc ngủ thật ngon, để không phải nghĩ thêm gì nữa.
Lúc cô rời khỏi đó, tay anh rất muốn giữ cô ở lại, kể hết cho cô nghe mọi chuyện nhưng nhận ra mình vẫn chưa có đủ thứ gọi là dũng cảm mà đối diện tất cả. Anh vẫn đứng bên ngoài không hề bước vào trong, lại từ từ đóng chặt cánh cửa đó một lần nữa. Anh cũng không vào phòng mà đến thẳng thư phòng để ngủ.
Sáng hôm sau, hai người lại chạm mặt nhau trên bàn để dùng bữa sáng, vẫn là sự yên lặng đó, không ai mở lời với ai. Lòng tự tôn của mỗi người đúng thật là rất lớn, quan trọng là với mỗi việc với mỗi người chúng ta có đủ dũng cảm cùng nhau vượt qua được bức tường đó hay không. Lúc cô đứng lên định trở về phòng, cuối cùng anh cũng đã lên tiếng, nhưng có vẻ vẫn không vào trọng tâm câu chuyện mà cô đang mong đợi:
Nếu em muốn đi làm, tôi sẽ sắp xếp công việc phù hợp cho em tại công ty, ngay ngày mai có thể đến làm. Còn hôm nay, nếu cần chuẩn bị gì em có thể tự do ra ngoài.
Cô cười có chút mỉa mai:
Hư, việc này tôi không có quyền từ chối thì phải? Anh cũng không hỏi qua tôi có muốn hay không?
Anh vừa quay đi vừa đáp:
Những thứ em tự quyết định đa số đều phạm phải sai lầm.
Cô nhìn theo bóng lưng đó, câu hỏi này của cô có lẽ nhỏ đến mức anh không thể nghe rõ: Sai lầm, kể cả chuyện tối qua sao? , cô vừa muốn hỏi lại không muốn nghe được câu trả lời từ chính anh.
Cô xoay người chán nản đi lên lầu, thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, hôm nay cô phải xả hết mọi bực tức trong lòng mới được. Cô mặc một chiếc áo phông đen, quần bò rách đeo một chiếc kính mát màu đen trông cô rất năng động cùng tươi trẻ. Ra đến gara cô chọn một con mui trần màu đỏ rồi phóng nhanh ra đường, nơi cô sắp đến đây chính là một nơi mà tay chơi lớn nào cũng biết, hay còn có tên gọi rất thú vị là Cao tốc chết .
/40
|