Có lẽ hai người cần khoảng không gian riêng để bình tĩnh lại, anh thật không hiểu sao lại giống đến thế, nhìn vào gương mặt kia anh hoàn toàn thấy Gia Tuệ đang đứng trước mặt mình khiến anh không thể nào bình tĩnh được. Anh xoa nhẹ thái dương muốn cầm tách nước lên uống mới nhận ra bên trong không có gì, đành thở dài mở cửa đi ra ngoài lấy nước vậy. Lúc đang trở về thư phòng thì anh thấy trước mắt lướt qua một bóng hình vô cùng quen thuộc, một thân váy trắng đang đi về phía căn phòng cấm kia, là cô ấy sao, anh vô thức mà đi theo sau. Bóng hình đó chợt dừng lại trước cánh cửa kia, chân anh bước rất nhẹ về phía đó như sợ nếu cô ấy nghe thấy sẽ lập tức biến mất vậy. Bàn tay anh có chút run rẩy đặt lên đôi vai kia, cô ấy từ từ xoay mặt lại, ánh mắt này thật quen có mang chút thương tâm nào đó, nếu nhìn lướt qua thật sự khiến anh nghĩ là Gia Tuệ nhưng thật sự thì người này lại là Rose. Cánh tay muốn chạm vào khuôn mặt kia bất giác sững lại giữa hư không, Rose cũng lùi về phía sau một chút, giọng nói này cũng thật sự rất giống:
Xin lỗi, tôi không phải là cố ý đến đây. Chỉ là tôi có chút không ngủ được.
Ánh mắt anh tràn đầy sự thất vọng, xoay người bước đi về phòng, một câu cũng không đáp lại. Mở từ từ cánh cửa phòng, trên giường là một cô gái nhỏ đang an tĩnh nằm rút vào trong chăn, chỉ nằm một nửa bên giường là đang muốn chừa chỗ cho anh sao. Anh nhẹ nhàng nằm vào phần còn lại, kéo chăn lên rồi ôm lấy cô, cô hơi nhíu mày nhưng rồi lại ngoan ngoãn mà nằm rút vào lòng anh. Nghĩ lại ngày hôm nay đúng thật là anh có lỗi với cô, sao anh lại có thể suy nghĩ như thế, anh thật sự nghiêm túc với cô, đúng vậy anh không nên nhớ tới người ấy mới phải.
Cô cảm thấy đặc biệt ấm áp trong không khí đang se lạnh nha, nhưng khi mở mắt ra thì mới hiểu rõ nguyên do, thì ra là anh ôm cô ngủ cả đêm. Tối qua cãi nhau cô thật sự cũng quá nóng nảy rồi, anh chẳng qua chỉ giúp bạn thân của cô mà, cô lại nghĩ ra chuyện vớ vẩn như vậy để cáu gắt với anh. Cô đặt nhẹ môi hôn lên trán anh, rồi rời giường thay quần áo, hôm nay cô sẽ bù đắp cho anh bằng một bữa sáng thật ngon mới được.
Khi anh bước xuống cầu thang đúng lúc lại chạm mặt Rose, cô ta đúng là nhìn anh có chút lúng túng nhưng anh chỉ nghiêm mặt đi lướt qua cũng không nói gì. Anh ngồi xuống bàn ăn nhìn cô đang sắp xếp thức ăn, xem ra hôm nay tâm tình cô tốt hơn rất nhiều thì phải. Anh kéo cô ngồi vào lòng mà trêu ghẹo:
Tiểu quỷ à, mới sáng ra em lại muốn bày trò gì đây?
Má cô thoáng ửng hồng, khi nhìn thấy Rose đang tới vội vã đứng dậy còn liếc xéo anh một cái:
Hứ, anh... Anh đúng là không đứng đắn.
Rồi lại vui vẻ gọi Rose cùng ăn sáng, nhưng cô thấy hôm nay không hiểu sao nhìn Rose có vẻ hơi rụt rè thì phải, lại nhìn sang anh nhưng anh cũng không có chút biểu hiện gì chỉ lo tập trung ăn suy ra có lẽ không phải anh ấy gây khó dễ gì cho Rose.
Rose à, hôm nay mình cùng Hứa Dương đến công ty rồi, cậu cứ ở nhà thoải mái tự nhiên, nếu có muốn ra ngoài nhớ nhắn tin cho mình biết nha.
Rose mỉm cười nhìn cô mà gật đầu đồng ý.
Xe của hai người cũng nhanh chóng rời đi, ngồi trên xe thấy cô cứ thấp thỏm không yên anh bèn gác lại tài liệu sang một bên mà ân cần hỏi:
Em lại làm sao rồi? Ngày đầu nhận việc nên căng thẳng à?
Cô quay sang nhìn anh:
Chỉ là làm việc thôi có gì phải sợ chứ. Em chỉ là cảm thấy hơi lo cho Rose thôi.
Anh ra vẻ dửng dưng:
Cô ta cũng không phải trẻ con, em lo cái gì chứ?
Cô bước xuống từ xe của anh làm những nhân viên ra vào đều có chuyện để mà dèm pha rồi. Chỉnh sửa lại một chút, cô quay sang nói với anh đầy nghiêm túc:
Hứa Tổng à, anh cứ thong thả vào sau, tôi đi vào đây. Buổi sáng vui vẻ.
Cô còn chưa kịp tháo chạy đã bị anh tóm lại:
Nha đầu này, tôi cho em đi sao? Đi phía sau cầm tài liệu giúp tôi.
Cô lại có chút bướng bỉnh:
Anh làm vậy người ta sẽ nghĩ em là được thiên vị, chẳng khác nào bình hoa để trang trí
Anh dường như không quan tâm tới việc cô nói mà thản nhiên đáp:
Việc có là bình hoa hay không phải xem thực lực của em rồi, tôi trước giờ công tư phân minh, cũng không biết thiên vị cho ai cả.
Cô thật xui xẻo mà, con người này đúng là chẳng hiểu lí lẽ gì cả, được thôi mình phải cho anh ấy thấy được cái gọi là thực lực của bổn tiểu thư đây.
Cô ngẩng cao đầu, phong thái vô cùng tự tin, Tử Ngôn bước lên giới thiệu cô với mọi người trong bộ phận tư vấn pháp lý, đúng như anh nói công tư phân minh, anh không hề can thiệp vào mà chỉ đứng bên cạnh để xem.
Giới thiệu với mọi người, đây là cô Tống, sẽ đảm nhiệm chức Trưởng ban tư vấn về luật pháp của công ty chúng ta.
Chưa gì cô đã thấy được những ánh mắt không đồng tình kia, cô tiến lên phía trước dõng dạc mà nói:
Tôi tên Tống An Kỳ, từ nay mong là chúng ta cùng làm việc vui vẻ.
Khi anh và Tử Ngôn rời khỏi đó, đúng với câu ma cũ bắt nạt ma mới , không ai thèm đếm xỉa tới cô thì phải, cô thầm nghĩ:
Hơ, được rồi để tôi cho mọi người biết thế nào là làm việc có năng lực.
Xin lỗi, tôi không phải là cố ý đến đây. Chỉ là tôi có chút không ngủ được.
Ánh mắt anh tràn đầy sự thất vọng, xoay người bước đi về phòng, một câu cũng không đáp lại. Mở từ từ cánh cửa phòng, trên giường là một cô gái nhỏ đang an tĩnh nằm rút vào trong chăn, chỉ nằm một nửa bên giường là đang muốn chừa chỗ cho anh sao. Anh nhẹ nhàng nằm vào phần còn lại, kéo chăn lên rồi ôm lấy cô, cô hơi nhíu mày nhưng rồi lại ngoan ngoãn mà nằm rút vào lòng anh. Nghĩ lại ngày hôm nay đúng thật là anh có lỗi với cô, sao anh lại có thể suy nghĩ như thế, anh thật sự nghiêm túc với cô, đúng vậy anh không nên nhớ tới người ấy mới phải.
Cô cảm thấy đặc biệt ấm áp trong không khí đang se lạnh nha, nhưng khi mở mắt ra thì mới hiểu rõ nguyên do, thì ra là anh ôm cô ngủ cả đêm. Tối qua cãi nhau cô thật sự cũng quá nóng nảy rồi, anh chẳng qua chỉ giúp bạn thân của cô mà, cô lại nghĩ ra chuyện vớ vẩn như vậy để cáu gắt với anh. Cô đặt nhẹ môi hôn lên trán anh, rồi rời giường thay quần áo, hôm nay cô sẽ bù đắp cho anh bằng một bữa sáng thật ngon mới được.
Khi anh bước xuống cầu thang đúng lúc lại chạm mặt Rose, cô ta đúng là nhìn anh có chút lúng túng nhưng anh chỉ nghiêm mặt đi lướt qua cũng không nói gì. Anh ngồi xuống bàn ăn nhìn cô đang sắp xếp thức ăn, xem ra hôm nay tâm tình cô tốt hơn rất nhiều thì phải. Anh kéo cô ngồi vào lòng mà trêu ghẹo:
Tiểu quỷ à, mới sáng ra em lại muốn bày trò gì đây?
Má cô thoáng ửng hồng, khi nhìn thấy Rose đang tới vội vã đứng dậy còn liếc xéo anh một cái:
Hứ, anh... Anh đúng là không đứng đắn.
Rồi lại vui vẻ gọi Rose cùng ăn sáng, nhưng cô thấy hôm nay không hiểu sao nhìn Rose có vẻ hơi rụt rè thì phải, lại nhìn sang anh nhưng anh cũng không có chút biểu hiện gì chỉ lo tập trung ăn suy ra có lẽ không phải anh ấy gây khó dễ gì cho Rose.
Rose à, hôm nay mình cùng Hứa Dương đến công ty rồi, cậu cứ ở nhà thoải mái tự nhiên, nếu có muốn ra ngoài nhớ nhắn tin cho mình biết nha.
Rose mỉm cười nhìn cô mà gật đầu đồng ý.
Xe của hai người cũng nhanh chóng rời đi, ngồi trên xe thấy cô cứ thấp thỏm không yên anh bèn gác lại tài liệu sang một bên mà ân cần hỏi:
Em lại làm sao rồi? Ngày đầu nhận việc nên căng thẳng à?
Cô quay sang nhìn anh:
Chỉ là làm việc thôi có gì phải sợ chứ. Em chỉ là cảm thấy hơi lo cho Rose thôi.
Anh ra vẻ dửng dưng:
Cô ta cũng không phải trẻ con, em lo cái gì chứ?
Cô bước xuống từ xe của anh làm những nhân viên ra vào đều có chuyện để mà dèm pha rồi. Chỉnh sửa lại một chút, cô quay sang nói với anh đầy nghiêm túc:
Hứa Tổng à, anh cứ thong thả vào sau, tôi đi vào đây. Buổi sáng vui vẻ.
Cô còn chưa kịp tháo chạy đã bị anh tóm lại:
Nha đầu này, tôi cho em đi sao? Đi phía sau cầm tài liệu giúp tôi.
Cô lại có chút bướng bỉnh:
Anh làm vậy người ta sẽ nghĩ em là được thiên vị, chẳng khác nào bình hoa để trang trí
Anh dường như không quan tâm tới việc cô nói mà thản nhiên đáp:
Việc có là bình hoa hay không phải xem thực lực của em rồi, tôi trước giờ công tư phân minh, cũng không biết thiên vị cho ai cả.
Cô thật xui xẻo mà, con người này đúng là chẳng hiểu lí lẽ gì cả, được thôi mình phải cho anh ấy thấy được cái gọi là thực lực của bổn tiểu thư đây.
Cô ngẩng cao đầu, phong thái vô cùng tự tin, Tử Ngôn bước lên giới thiệu cô với mọi người trong bộ phận tư vấn pháp lý, đúng như anh nói công tư phân minh, anh không hề can thiệp vào mà chỉ đứng bên cạnh để xem.
Giới thiệu với mọi người, đây là cô Tống, sẽ đảm nhiệm chức Trưởng ban tư vấn về luật pháp của công ty chúng ta.
Chưa gì cô đã thấy được những ánh mắt không đồng tình kia, cô tiến lên phía trước dõng dạc mà nói:
Tôi tên Tống An Kỳ, từ nay mong là chúng ta cùng làm việc vui vẻ.
Khi anh và Tử Ngôn rời khỏi đó, đúng với câu ma cũ bắt nạt ma mới , không ai thèm đếm xỉa tới cô thì phải, cô thầm nghĩ:
Hơ, được rồi để tôi cho mọi người biết thế nào là làm việc có năng lực.
/40
|