"Oa... Hùng vĩ thật nha!"
Giang Thu Ảnh trợn mắt hô to. Lăng thành không hổ là một trong tam đại thành trì của Triệu quốc, mặc dù đã nhìn qua vô số kiến trúc hiện đại, nhưng sự to lớn của nó vẫn làm nàng thật sâu rung động.
Lăng thành nằm tại vị trí khá đặc biệt, sau lưng là dãy Tử Minh đại mạch. Tử Minh sâm lâm trải dài gần ba mươi vạn dặm, tiếp giáp mười bảy quốc gia, hung điểu dã thú vô số, lịch sử chép lại những nơi gần với thành trấn đều ít nhiều đã từng xảy ra nhân thú xung đột. Lăng thành cơ hồ mỗi năm đều có thú triều, tường thành tự nhiên so với những nơi khác được xây dựng cao hơn không ít.
Khi diện mạo của Lăng thành rơi vào trong mắt Giang Thu Ảnh, nàng lập tức sững người. Tòa thành này, cư nhiên toàn một màu đen!
Giang Thu Ảnh xuyên qua hơn nửa năm, đối với thế giới này cũng có một ít lý giải. Nơi đây không chuộng màu đen, nó được coi là biểu trưng cho hắc ám, cho tội ác, cho tử vong. Nhận thấy trong mắt tiểu nha đầu tràn ngập ngạc nhiên, A Bạc biết nàng luôn ngốc tại kinh thành, tất nhiên không thể hiểu được độc đáo bên trong, bèn giải thích:
"Đó gọi là hắc thạch, dị thường rắn chắc. Một khối nhỏ đã nặng gần một trăm cân. Nếu dùng để xây thành, thập phần kiên cố."
"Là như vậy? Loại đá đó rất nặng sao? Một khối nhỏ... như thế nào được gọi là một khối nhỏ?"
"Ừm... đại khái... không sai biệt lắm khoảng một bàn tay đi."
"A?" - Giang Thu Ảnh trợn mắt, miệng mở lớn có thể nhét vừa một quả trứng vịt. "Ngươi đây là đang nói giỡn? Một chút đá nếu đã nặng như vậy, thành này làm thế nào mà xây nên? Chẳng lẽ là do Tôn Ngộ Không phù phép mà thành?"
A Bạc tuy không hiểu Tôn Ngộ Không trong miệng nàng là gì, nhưng cũng lười để ý. Trên đường đi, hắn đã quen với việc nàng thỉnh thoảng lại phát ngôn kỳ quái.
"Năm đó để xây dựng nên Lăng thành, điều động nhân lực của mười hai quận, cùng với sáu mươi vạn quân đội, bảy vạn tù binh chiến tranh. Một lần này mất gần chín năm, khai thác toàn bộ mỏ hắc thạch, thu thập được ba ức bốn mươi tám vạn viên đá. Lại thêm hai mươi sáu năm để xây dựng. Đến hôm nay, đã sừng sững gần một trăm năm."
Ghê như vậy? Giang Thu Ảnh âm thầm lè lưỡi, cũng không tiếp tục bình luận, đảo mắt quan sát.
Xe ngựa vào tới bên trong, không chỉ tường thành, đường lớn cũng là một màu đen, hẳn nhiên cũng được tạo nên từ hắc thạch. Các kiến trúc bên đường ngược lại đầy màu sắc, tạo nên một bức tranh toàn cảnh rực rỡ. Âm thanh huyên náo, mùi thức ăn thoang thoảng, khuấy động sâu đói trong bụng Giang Thu Ảnh.
"A Bạc, hảo đói bụng a..."
A Bạc nhướng mày: "Ngươi vừa mới ăn hai cái bánh bao."
"Đó đã là chuyện một canh giờ trước rồi nha. Còn chuyện của canh giờ hiện tại chính là ta rất đói bụng, ngươi lại không cho ta ăn. A Bạc vô lương tâm..."
A Bạc thở dài, hắn cũng chưa nói không cho nàng ăn, như thế nào đã lập tức trở thành kẻ không có lương tâm rồi? Chỉ là hiện tại, nếu không nhanh tìm khách điếm...
"Hức hức, đói chết ta, đói muốn chết, A Bạc muốn ta chết..."
Cũng không biết ai mới là vô lương tâm, một bộ dạng gục mặt xuống rên rỉ, căn bản là đang xát muối vào tim hắn.
Thôi, bỏ đi, đây chắc chắn là kiếp trước hắn thiếu nợ nàng. Mặc dù biết nàng chín phần là đang ăn vạ, nhưng nghe nàng cứ liên tục kêu chết nhue vậy, hắn không hiểu sao cảm thấy một cỗ khẩn trương, tay không tự chủ nắm thật chặt.
A Bạc đảo mắt, tay phải vẫn đang giữ cương, tay trái đã vươn ra. Bên phải cách đó không xa, đại thẩm to béo bỗng nghe bên tai văng vẳng lạ âm "ta mua một xiên, đắc tội", cũng không biết là truyền âm nhập mật trên giang hồ, còn đang kinh hãi không thôi, đã nghe "chiu" một tiếng, một chút bạc vụn liền xuất hiện trước mặt. Bà dụi dụi mắt tưởng mình nhìn nhầm, lại cũng không để ý một cỗ hấp lực kéo xiên thịt vừa mới nướng chín đi ra...
A Bạc thở dài. Sư phụ a, ta vốn không muốn sử dụng võ công như vậy. Người ở dưới đó, cũng đừng tức giận. Hoặc nếu người nổi giận, cũng phải tìm đến ta, trăm ngàn lần không nên hiện ra hù dọa nàng...
Giang Thu Ảnh đương nhiên không hay, bản thân vừa mới bỏ qua một màn đặc sắc. Nàng vốn không phải người vô lý. Chỉ là nếu đã biết hắn vô tình với mình, vậy nàng không cần khiến hắn khó xử, nhất định không thể lộ ra tâm ý của bản thân. Chỉ là... đối mặt với hắn hôm nay nàng có thêm một tầng ngại ngùng, một chút lúng túng, liền cường ngạnh ép buộc bản thân cư xử như trước. Mè nheo đòi hỏi, vốn chỉ là một cách ngụy trang mà thôi...
Đáng tiếc, vốn đã lưỡng tình tương duyệt, nên phải quấn quýt thắm thiết. Lại vì nam nhân không biết cách thổ lộ, cứ nghĩ nữ nhân trời sinh nhạy cảm, nàng đương nhiên nhận ra. Cũng không hay đối phương suy nghĩ khác biệt, không thể dùng lẽ thường mà áp đặt. Một cơ hội vĩnh kết, cứ thế bị oan ức bỏ qua.
Giang Thu Ảnh còn đang ỉ ôi, chớp mắt đã thấy một mùi thơm phức. Ngẩng lên, thấy trước mặt là một xiên thịt nướng còn bốc khói, lập tức miệng hóa chữ O.
"Ngươi... cái này... như thế nào..." - quá mức khó hiểu rồi, cũng không thấy hắn rời khỏi xe ngựa một giây nào, xiên thịt là từ đâu bay tới? Không lẽ hắn là David Copperfield?
"Mau ăn."
Không giải thích? Hừ! Ta cũng không cần biết, ai hiếm lạ khả năng của ngươi! Ăn liền ăn, trong này cũng đâu có độc, không cần khách khí. Nghĩ rồi hung hăng cắn to một ngụm.
A Bạc mỉm cười. Biểu tình trên mặt tiểu nha đầu luôn đặc sắc như vậy, hắn xem không chán.
Bất quá giờ còn không phải lúc ngắm nàng, việc khẩn cấp trước mắt là kiếm phòng trọ. Phải nhanh một chút, nếu là đến mai, sợ rằng một cái ghế cũng không còn...
Giang Thu Ảnh trợn mắt hô to. Lăng thành không hổ là một trong tam đại thành trì của Triệu quốc, mặc dù đã nhìn qua vô số kiến trúc hiện đại, nhưng sự to lớn của nó vẫn làm nàng thật sâu rung động.
Lăng thành nằm tại vị trí khá đặc biệt, sau lưng là dãy Tử Minh đại mạch. Tử Minh sâm lâm trải dài gần ba mươi vạn dặm, tiếp giáp mười bảy quốc gia, hung điểu dã thú vô số, lịch sử chép lại những nơi gần với thành trấn đều ít nhiều đã từng xảy ra nhân thú xung đột. Lăng thành cơ hồ mỗi năm đều có thú triều, tường thành tự nhiên so với những nơi khác được xây dựng cao hơn không ít.
Khi diện mạo của Lăng thành rơi vào trong mắt Giang Thu Ảnh, nàng lập tức sững người. Tòa thành này, cư nhiên toàn một màu đen!
Giang Thu Ảnh xuyên qua hơn nửa năm, đối với thế giới này cũng có một ít lý giải. Nơi đây không chuộng màu đen, nó được coi là biểu trưng cho hắc ám, cho tội ác, cho tử vong. Nhận thấy trong mắt tiểu nha đầu tràn ngập ngạc nhiên, A Bạc biết nàng luôn ngốc tại kinh thành, tất nhiên không thể hiểu được độc đáo bên trong, bèn giải thích:
"Đó gọi là hắc thạch, dị thường rắn chắc. Một khối nhỏ đã nặng gần một trăm cân. Nếu dùng để xây thành, thập phần kiên cố."
"Là như vậy? Loại đá đó rất nặng sao? Một khối nhỏ... như thế nào được gọi là một khối nhỏ?"
"Ừm... đại khái... không sai biệt lắm khoảng một bàn tay đi."
"A?" - Giang Thu Ảnh trợn mắt, miệng mở lớn có thể nhét vừa một quả trứng vịt. "Ngươi đây là đang nói giỡn? Một chút đá nếu đã nặng như vậy, thành này làm thế nào mà xây nên? Chẳng lẽ là do Tôn Ngộ Không phù phép mà thành?"
A Bạc tuy không hiểu Tôn Ngộ Không trong miệng nàng là gì, nhưng cũng lười để ý. Trên đường đi, hắn đã quen với việc nàng thỉnh thoảng lại phát ngôn kỳ quái.
"Năm đó để xây dựng nên Lăng thành, điều động nhân lực của mười hai quận, cùng với sáu mươi vạn quân đội, bảy vạn tù binh chiến tranh. Một lần này mất gần chín năm, khai thác toàn bộ mỏ hắc thạch, thu thập được ba ức bốn mươi tám vạn viên đá. Lại thêm hai mươi sáu năm để xây dựng. Đến hôm nay, đã sừng sững gần một trăm năm."
Ghê như vậy? Giang Thu Ảnh âm thầm lè lưỡi, cũng không tiếp tục bình luận, đảo mắt quan sát.
Xe ngựa vào tới bên trong, không chỉ tường thành, đường lớn cũng là một màu đen, hẳn nhiên cũng được tạo nên từ hắc thạch. Các kiến trúc bên đường ngược lại đầy màu sắc, tạo nên một bức tranh toàn cảnh rực rỡ. Âm thanh huyên náo, mùi thức ăn thoang thoảng, khuấy động sâu đói trong bụng Giang Thu Ảnh.
"A Bạc, hảo đói bụng a..."
A Bạc nhướng mày: "Ngươi vừa mới ăn hai cái bánh bao."
"Đó đã là chuyện một canh giờ trước rồi nha. Còn chuyện của canh giờ hiện tại chính là ta rất đói bụng, ngươi lại không cho ta ăn. A Bạc vô lương tâm..."
A Bạc thở dài, hắn cũng chưa nói không cho nàng ăn, như thế nào đã lập tức trở thành kẻ không có lương tâm rồi? Chỉ là hiện tại, nếu không nhanh tìm khách điếm...
"Hức hức, đói chết ta, đói muốn chết, A Bạc muốn ta chết..."
Cũng không biết ai mới là vô lương tâm, một bộ dạng gục mặt xuống rên rỉ, căn bản là đang xát muối vào tim hắn.
Thôi, bỏ đi, đây chắc chắn là kiếp trước hắn thiếu nợ nàng. Mặc dù biết nàng chín phần là đang ăn vạ, nhưng nghe nàng cứ liên tục kêu chết nhue vậy, hắn không hiểu sao cảm thấy một cỗ khẩn trương, tay không tự chủ nắm thật chặt.
A Bạc đảo mắt, tay phải vẫn đang giữ cương, tay trái đã vươn ra. Bên phải cách đó không xa, đại thẩm to béo bỗng nghe bên tai văng vẳng lạ âm "ta mua một xiên, đắc tội", cũng không biết là truyền âm nhập mật trên giang hồ, còn đang kinh hãi không thôi, đã nghe "chiu" một tiếng, một chút bạc vụn liền xuất hiện trước mặt. Bà dụi dụi mắt tưởng mình nhìn nhầm, lại cũng không để ý một cỗ hấp lực kéo xiên thịt vừa mới nướng chín đi ra...
A Bạc thở dài. Sư phụ a, ta vốn không muốn sử dụng võ công như vậy. Người ở dưới đó, cũng đừng tức giận. Hoặc nếu người nổi giận, cũng phải tìm đến ta, trăm ngàn lần không nên hiện ra hù dọa nàng...
Giang Thu Ảnh đương nhiên không hay, bản thân vừa mới bỏ qua một màn đặc sắc. Nàng vốn không phải người vô lý. Chỉ là nếu đã biết hắn vô tình với mình, vậy nàng không cần khiến hắn khó xử, nhất định không thể lộ ra tâm ý của bản thân. Chỉ là... đối mặt với hắn hôm nay nàng có thêm một tầng ngại ngùng, một chút lúng túng, liền cường ngạnh ép buộc bản thân cư xử như trước. Mè nheo đòi hỏi, vốn chỉ là một cách ngụy trang mà thôi...
Đáng tiếc, vốn đã lưỡng tình tương duyệt, nên phải quấn quýt thắm thiết. Lại vì nam nhân không biết cách thổ lộ, cứ nghĩ nữ nhân trời sinh nhạy cảm, nàng đương nhiên nhận ra. Cũng không hay đối phương suy nghĩ khác biệt, không thể dùng lẽ thường mà áp đặt. Một cơ hội vĩnh kết, cứ thế bị oan ức bỏ qua.
Giang Thu Ảnh còn đang ỉ ôi, chớp mắt đã thấy một mùi thơm phức. Ngẩng lên, thấy trước mặt là một xiên thịt nướng còn bốc khói, lập tức miệng hóa chữ O.
"Ngươi... cái này... như thế nào..." - quá mức khó hiểu rồi, cũng không thấy hắn rời khỏi xe ngựa một giây nào, xiên thịt là từ đâu bay tới? Không lẽ hắn là David Copperfield?
"Mau ăn."
Không giải thích? Hừ! Ta cũng không cần biết, ai hiếm lạ khả năng của ngươi! Ăn liền ăn, trong này cũng đâu có độc, không cần khách khí. Nghĩ rồi hung hăng cắn to một ngụm.
A Bạc mỉm cười. Biểu tình trên mặt tiểu nha đầu luôn đặc sắc như vậy, hắn xem không chán.
Bất quá giờ còn không phải lúc ngắm nàng, việc khẩn cấp trước mắt là kiếm phòng trọ. Phải nhanh một chút, nếu là đến mai, sợ rằng một cái ghế cũng không còn...
/60
|