Lăng Uyển Nhược bỏ một khối quế hoa cao vào miệng, tận hưởng hương vị ngọt ngào, trong đầu lại không ngừng suy nghĩ.
Không biết vì nguyên nhân gì, nàng xuyên vào thế giới trong tiểu thuyết của mẹ. Nhìn bối cảnh này, hẳn là ở cuốn thứ hai trong hệ liệt. Điều này làm Lăng Uyển Nhược than tiếc không thôi.
Xuyên qua hiển nhiên không tốt, nhưng nếu xuyên vào một nhân vật râu ria tôm tép nào đó, chẳng chút liên quan đến nam nữ chủ thì còn đỡ. Đằng này, nàng xuyên ngay vào nữ phụ.
Nữ phụ thì cũng thôi đi, nếu là vào vai một nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết thứ nhất thì còn vớt vát. Vì như thế nàng đã biết trước được toàn bộ kết cục, cũng sẽ có hướng cho mình. Đằng này, lại xuyên vào bối cảnh còn dang dở.
Mẹ mới viết được tổng cộng ba mươi hai chương, vừa đến đoạn nam nữ chủ lần đầu gặp mặt… Lăng Uyển Nhược thở dài, nàng cần là những thông tin sau khi hai người đó gặp nhau cơ…
Về phần nữ phụ nguyên bản Lăng Uyển Nhược này, nàng càng mù tịt.
Khi trước, thấy mẹ lấy tên bản thân ra đặt cho nữ phụ, nàng đã phản đối ghê lắm, kiên quyết bắt mẹ đổi tên nhân vật. Thế mà bà chỉ cười, còn nói : con gái a, nam chủ là chuyện xưa rồi, mụ mụ sẽ thiết kế cho con một cực phẩm nam phụ…
Cực phẩm nam phụ đâu? Cực phẩm nam phụ đâu? Tác giả còn chưa có nghĩ ra!
Lăng Uyển Nhược muốn khóc. Thân phận nữ phụ đã định rồi đấy, bảo hộ nam phụ lại chưa được tác giả thai nghén xong, đến cuối cùng có xuất hiện hay không còn là vấn đề đâu…
Ô ô, nàng hảo khổ…
Lau lau nước mắt, nàng cố ép não bộ vận động, thống kê thông tin về “bản thân” một lần… ô ô… sớm biết xuyên qua như vậy, khi mẹ đưa cho tập bản thảo mới, nàng cứ hăng hái mà nhận ngấu nghiến mà đọc có phải tốt hay không…
Không biết vì nguyên nhân gì, nàng xuyên vào thế giới trong tiểu thuyết của mẹ. Nhìn bối cảnh này, hẳn là ở cuốn thứ hai trong hệ liệt. Điều này làm Lăng Uyển Nhược than tiếc không thôi.
Xuyên qua hiển nhiên không tốt, nhưng nếu xuyên vào một nhân vật râu ria tôm tép nào đó, chẳng chút liên quan đến nam nữ chủ thì còn đỡ. Đằng này, nàng xuyên ngay vào nữ phụ.
Nữ phụ thì cũng thôi đi, nếu là vào vai một nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết thứ nhất thì còn vớt vát. Vì như thế nàng đã biết trước được toàn bộ kết cục, cũng sẽ có hướng cho mình. Đằng này, lại xuyên vào bối cảnh còn dang dở.
Mẹ mới viết được tổng cộng ba mươi hai chương, vừa đến đoạn nam nữ chủ lần đầu gặp mặt… Lăng Uyển Nhược thở dài, nàng cần là những thông tin sau khi hai người đó gặp nhau cơ…
Về phần nữ phụ nguyên bản Lăng Uyển Nhược này, nàng càng mù tịt.
Khi trước, thấy mẹ lấy tên bản thân ra đặt cho nữ phụ, nàng đã phản đối ghê lắm, kiên quyết bắt mẹ đổi tên nhân vật. Thế mà bà chỉ cười, còn nói : con gái a, nam chủ là chuyện xưa rồi, mụ mụ sẽ thiết kế cho con một cực phẩm nam phụ…
Cực phẩm nam phụ đâu? Cực phẩm nam phụ đâu? Tác giả còn chưa có nghĩ ra!
Lăng Uyển Nhược muốn khóc. Thân phận nữ phụ đã định rồi đấy, bảo hộ nam phụ lại chưa được tác giả thai nghén xong, đến cuối cùng có xuất hiện hay không còn là vấn đề đâu…
Ô ô, nàng hảo khổ…
Lau lau nước mắt, nàng cố ép não bộ vận động, thống kê thông tin về “bản thân” một lần… ô ô… sớm biết xuyên qua như vậy, khi mẹ đưa cho tập bản thảo mới, nàng cứ hăng hái mà nhận ngấu nghiến mà đọc có phải tốt hay không…
/60
|