"Không được... Đau quá..."
Lâm Khiết Vy bị người đàn ông đè xuống, cả người cô giống như đang nằm trong đống lửa lớn, từng đợt nhiệt trong cơ thể cuồn cuộn bốc lên...
Cảm giác đau đớn từ thân dưới truyền đến lại không thể lấp đầy cảm giác trống rỗng ở bên trong. Cô khóc sụt sùi, ý thức mơ hồ, cả người cuộn tròn lại.
Nhìn thấy cô gái nhỏ trăng trầng cuộn vào một góc, trên mặt tràn ngập nước mắt khiến cho người ta vừa thương vừa yêu. Người đàn ông cảm thấy mình nên thương hương tiếc ngọc một chút, vì vậy... Không nhịn được mà khiến cho động tác dưới hông càng thêm mãnh liệt hơn.
Cả một đêm, bên tai người đàn ông đều vang vọng tiếng khóc thút thít của cô gái, muốn ngừng mà không thể ngừng lại được.
Sáng sớm, Mạc Lâm Kiệu tỉnh dậy trước.
Anh nhìn thấy cô gái nhỏ năm bên cạnh, đôi lông mày nhíu lại thật chặt
Đêm qua độc trong người anh đột nhiên phát tác một cách dữ dội, đầu đau như búa bố. Thế nên, anh gọi Bác sĩ tư nhân. Sau khi trở lại phòng khách sạn lại phát hiện có một người phụ nữ đang nằm trên giường của anh,
Vốn dĩ anh định ném người phụ nữ này ra ngoài, thế nhưng không ngờ rằng sau khi vô tình gặp phải người phụ nữ kia, cơn đau đầu của anh lại giảm bớt. Những chuyện sau đó cũng tự nhiên mà xảy ra như vậy...
Mạc Lâm Kiêu cảm thấy không thể tưởng tượng nối. Bình thường anh ghét nhất là phụ nữ, anh chưa từng có tiếp xúc với bất kỳ người phụ nữ nào cả. Nhưng tối hôm qua anh lại kìm lòng không được mà muốn tới gần người phụ nữ xa lạ kia, dường như có cái gì đó mạnh mẽ thu hút anh...
Cửa phòng ngủ mở ra, dáng người cao lớn của Mạc Lâm Kiêu bước ra khỏi phòng, anh dùng chân đá đá Trần Kiệt đang ngủ trên số pha. Trần Kiệt giật mình đứng dậy: "Anh Kiêu, anh "được" ăn uống đầy đủ nên nhìn sắc mặt tốt thật đó!"
Nam Cung Hào đập Trần Kiệt một cái: "Sao tự dưng lại đi nói mấy lời thẳng thắn đến thế hả" Vừa
nói xong, anh ta vừa liếc mắt nhìn khuôn mặt càng ngày càng đẹp trai của Mạc Lâm Kiêu, vừa lấy khăn khử trùng ra lau tay chuẩn bị bắt mạch cho Mạc Lâm Kiêu
Mà nói đến sắc mặt, quả thật sắc mặt anh Kiêu tốt một cách vô lý, Mạc Lâm Kiêu vốn có một khuôn mặt đẹp không ai sánh bằng. Lúc này làn da trắng nõn, môi hồng răng trắng, hai con ngươi bình thường phủ đầy sương mù thì giờ phút này lại sáng ngời, cứ yên lặng ngồi một chỗ như vậy thôi mà vẫn tỏa ra hào quang, không ngăn được hơi thở hào hùng trên người.
Nam Cung Hào nghiêm túc bất mạch, mày không khỏi nhíu chặt lại, anh ta hít sâu một hơi, vẻ mặt đầy khó hiểu
"Anh Kiêu, anh có chắc là tối hôm qua độc của anh có phát tác đấy không?"
"Chắc chắn. Hơn nữa độc phát tác còn đáng hơn so với trước kia. Sao vậy, có cải gi khác thường sao?" Tuy rằng nói bản thân có kịch độc trên người, nhưng Mạc Lâm Kiều vẫn bình tĩnh tự nhiên trước sau như một.
"Nhưng theo như tôi chẩn đoán bệnh, hiện tại toàn bộ độc tố trong cơ thể anh đã bị áp chế. Đây là trạng thái khỏe mạnh nhất của anh trong vòng năm năm qua. Nói thế nào nhỉ? Hay là đổi một cách nói khác, giống như là tối hôm qua anh đột nhiên ăn được một viên thuốc giải độc nào đó cực kỳ hiệu quả, làm tiêu tiêu trừ đi một phần độc tổ khá lớn."
Nam Cung Hào cấp tốc lấy máy kiếm tra máu do anh ta nghiên cứu chế tạo ra, khử độc ngón tay Mạc Lâm Kiêu sau đó chích một ít máu, đợi hai mươi giây, trong thiết bị liên hiến thị ra hàm lượng độc tính trong máu.
"Anh xem anh xem! Quả nhiên như tôi chấn đoán, độc tính trong máu lại giám đi nhiều như vậy! Anh Kiêu, tối hôm qua anh đã uống thuốc gì rồi đúng không?"
Mạc Lâm Kiêu mờ mịt nhìn chỉ số trên máy kiểm tra: "Không có. Bác sĩ duy nhất mà tôi tin tưởng chi có cậu thôi, trừ thuốc do cậu đưa ra tôi sẽ không tủy tiện uống bất kỳ thuốc nào khác."
"Thế... Có ăn qua cái gì khác không?"
"Cũng không có. Sau khi độc phát tác, ngay cả nước miếng tôi còn chưa uống.
Trần Kiệt ở một bên không thể chen miệng vào, rốt cuộc nhịn không được nữa mà nói ra một câu: "Không cái gì mà không? Không phải có một người phụ nữ trong phòng kia à?"
Mạc Lâm Kiêu và Nam Cung Hạo liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều xẹt qua nghi ngờ, đồng thời cùng nhìn về phía phòng ngủ.
Một tia nắng mặt trời xuyên qua màn cửa chiếu lên trên mặt Lâm Khiết Vy, cô mơ mơ màng màng tỉnh lại. Nghĩ muốn duỗi thắt lưng một cái lại cảm thấy thắt lưng và hai chân đau nhức, cơ thể cô giống như bị nghiền nát, chỗ nào cũng cảm thấy đau đớn. Tối hôm qua nhất định là cô bị quỷ nhập thân chứ nếu không cô đã không nằm mơ thấy ác mộng bị khác ức hiếp.
Nhưng khi cô nhin thấy cảnh vật xung quanh...
"A! Đây là đâu? Quần áo mình đâu rồi?"
Lâm Khiết Vy hoảng hốt nhìn thân thể trần truồng của bản thân, rồi lại nhìn quần áo bừa bộn trên giường, chỉ vừa hơi chút động đậy đau đớn giữa hai chân lập tức truyền đến. Cô lại tiếp tục nhìn thấy vết máu chói mắt dưới thân trên ga giường trâng như tuyết kia, cô còn có cái gì mà không hiểu được nữa.
Trời ạ! Tối hôm qua cô đã làm gì thế này? Nhớ rõ lúc ấy chỉ uống vài ngụm đồ uống thôi, sau đó cái gì cũng không biết. Lần đầu tiên của cô cứ mơ hồ như thế mà mất đi... Chết tiệt!
Lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra... nào
Cửa phòng đột nhiên mở ra...
************
/403
|