Chương 25
Tay chân Lâm Khiết Vy cùng lúc đạp đá lung tung làm loạn, Trần Kiệt không khống chế được cô, bực bội không thôi, trực tiếp đưa tay ra đập vào phía sau gáy cô một cái, đánh cô ngất xỉu.
Người giúp việc giúp Lâm Khiết Vy thay bộ quần áo ở nhà, sau đó mặc bộ quần áo nịt ba lớp màu đen vào người cô, giống như quần áo bơi bikini. Sau đó hai người đàn ông cường tráng nâng cô vào bồn đựng đầy chất lỏng màu xanh lục.
“Chậm một chút, chậm một chút, đừng chạm vào khiến dụng cụ bị hỏng, nào, cẩn thận một chút đi, xích chân tay cô ta lại cho tôi, miễn cho cô ta đánh đấm loạn xạ.” Nam Cung Hào ở bên cạnh chỉ huy, Trần Kiệt tự mình xích chặt chân tay Lâm Khiết Vy lại. Trần Kiệt chạm phải thứ chất lỏng màu xanh lục kia, tay nhão hơi dinh dính, nâng lên không khỏi có chút ghê tởm.
“Nam Cung Hào, đây là cái gì vậy, thật khiến người khác ghê tởm mà” Đang nói, đột nhiên phát hiện trên tay không còn chút sức lực nào, Trần Kiệt kinh ngạc nhìn Nam Cung Hào.
Nam Cung Hào đắc ý nói: “Có phải có chút không phục không? Chất lỏng này có thể hấp thụ được các nguyên tố năng lượng trong cơ thể người, cũng có thể giải phóng hết các gen mạng sống của con người. Tôi muốn xem xem trong cơ thể cô ta rốt cuộc có bí mật gì, vì sao có thể giải độc giúp anh Kiêu.”
Trần Kiệt gật đầu: “Anh Kiêu đồng ý để cậu làm thực nghiệm như vậy sao?”
Nam Cung Hào không hé răng.
Trần Kiệt sợ tới mức trừng mắt nhìn anh ta: “Cậu không phải chứ? Cậu cũng chưa nhận được sự đồng ý của anh Kiêu?”
“Một ả tình nhân mà thôi, còn không phải chỉ là bạn giường tạm thời sao, anh cho rằng anh Kiêu sẽ để ý đến chuyện của cô ta sao?”
“Cũng đúng.” Trần Kiệt nghĩ lại cảm thấy cũng có đạo lý, nhưng mà vẫn có chút không xác định được: “Tôi vẫn cảm thấy nên báo với anh Kiêu một tiếng.”
Nam Cung Hào muốn ngăn lại nhưng không kịp, Trần Kiệt đã chạy ra ngoài rồi.
Nam Cung Hào mặc xong đồ cách ly, đeo kính bảo hộ vào, còn đeo thêm găng tay, mở dụng cụ thực nghiệm ra. Một khi dụng cụ được mở ra, chất lỏng màu xanh lục trong bồn chứa lập tức bắt đầu xoay vòng, có vẻ độ ấm càng ngày càng cao.
Mạc Lâm Kiêu nhanh chóng đi tới, nhìn Lâm Khiết Vy ở trong bồn chứa chỉ lộ ra một cái đầu, nhíu chặt mày lại.
“Cậu đang làm gì vậy?”
“À, làm một cuộc thực nghiệm, phân tích hoàn toàn số liệu của cô ta một
chút, tìm ra nguyên nhân vì sao cô ta có thể giúp cậu giải độc.” Nam Cung Hào không rảnh để ý tới sắc mặt khó coi của Mạc Lâm Kiêu, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào số liệu trên dụng cụ. “Chuyện này có tổn hại tới thân thể của cô ấy không?”
“Không hẳn là không có, chỉ là trong quá trình thực nghiệm phải chịu đau khổ một chút.”
Mạc Lâm Kiêu càng nhíu chặt mày hơn nữa: “Làm cái thực nghiệm này có ý nghĩa gì chứ, dù sao đã biết cô ấy có thể giải độc được, như vậy không phải đủ rồi sao. Nhanh lên, đưa cô ấy ra ngoài đi.”
Nam Cung Hào không dám tin nhìn Mạc Lâm Kiêu: “Nhưng mà anh Kiêu, cô ta xuất hiện như vậy khiến tôi không thể hiểu được, vừa nhìn đã hướng về phía cậu, không mang theo ý tốt đâu! Huống hồ cô ta và Mạc Lâm Dương rất không rõ ràng, cô ta không phải người tốt, cậu còn đau lòng cho cô ta như vậy làm gì chứ.”
Ánh mắt của Mạc Lâm Kiêu quay xung quanh Lâm Khiết Vy: “Đưa cô ấy ra đi. Thực nghiệm này làm hay không cũng vậy thôi. Chỉ là một cô gái, không chịu nổi quá nhiều đau đớn đâu!”
Trần Kiệt vừa nghe điện thoại xong, đi tới bên người Mạc Lâm Kiêu, thấp giọng nói: “Vừa rồi có người báo cáo, chiều này Mạc Lâm Dương tới bệnh viện Nhân Ái. Tôi vừa phát hiện ra cái này ở trong túi của Lâm Khiết Vy.”
Trong tay Trần Kiệt có một chiếc cúc áo nhỏ màu đen, đó là một chiếc máy nghe trộm tần suất thấp.
Sắc mặt Mạc Lâm Kiêu đột nhiên lạnh lùng hơn.
Lâm Khiết Vy sau khi ngất xỉu vừa tỉnh lại, cô là bị nóng tới mức tỉnh dậy, giống như đang bị nấu trong nước sôi, đều sắp chín tươi rồi, hơn nữa cơ bắp và làn da đều rất đau, chất lỏng này hẳn là chứa hóa chất độc hại nào đó.
Cô mở to mắt, đầu tiên thấy được Mạc Lâm Kiêu cao to đẹp trai, thêu thào nói đầy khẩn cầu: “Anh Kiêu… Cầu xin anh, đưa tôi ra khỏi đây đi… Thật là khó chịu… Chỗ này vô cùng không thoải mái, sắp bỏng chết rồi.”
Mạc Lâm Kiêu có vẻ giống như không nghe thấy gì, đang suy ngẫm chuyện nào đó.
Đột nhiên, tần suất quay vòng của chất lỏng càng ngày càng nhanh, từng đợt đau đớn đánh úp tới, giống như có vô số cây kim đang đâm vào cơ thể cô, cô đau đến mức hét lên một tiếng.
“Á! Đau! Đau quá! Cứu tôi với! Mau dừng lại đi! Tôi không chịu nổi nữa! Đau chết mất! Mạc Lâm Kiêu, cứu tôi với, mau cứu tôi ra khỏi đây đi!”
Hai tay đặt bên hông của Mạc Lâm Kiêu dần nắm chặt lại.
Trần Kiệt tiếp tục nói nhỏ ở bên tai anh: “Như vậy xem ra, người phụ nữ này chính là gián điệp Mạc Lâm Dương cử tới, vậy vẫn để cô ta sống sao?”
Giây phút này tâm tình của Mạc Lâm Kiêu đã lạnh tới cực điểm, nghĩ đến cô gái giống như thỏ trắng nhỏ này vậy mà lại là đồng phạm của kẻ địch, trong lòng lạnh lẽo khó nói thành lời. Vậy cô gái kia diễn kịch cũng quá tốt rồi!
Chẳng lẽ những biểu hiện ngây ngô trên giường của cô đêm hôm đó cũng là diễn thôi sao?
Mạc Lâm Kiêu, mày đúng là đồ ngốc, vậy mà mày lại bị một người phụ nữ chơi đùa trong tầm tay! Còn hay chảy nước miếng với người ta!
Mạc Lâm Kiêu thật sự rất muốn tự tát mình một cái thật mạnh. Gương mặt cứng đờ đầy căng thẳng, anh thất vọng liếc mắt về phía Lâm Khiết Vy một cái, xoay người đi ra ngoài.
Trần Kiệt nhìn bóng dáng kiên quyết của Mạc Lâm Kiêu, lại nhìn về phía Nam Cung Hào, trong đầu đầy dấu chấm hỏi: “Nam Cung Hào, rốt cuộc anh Kiêu có ý gì chứ? Có để người phụ nữ này tiếp tục sống không đây?”
Nam Cung Hào hừ một tiếng, tràn đầy khinh thường: “Anh ngốc chết đi được! Còn sống mới có thể lợi dụng để chế ra thuốc giải độc, dễ dàng giết chết như vậy còn gì vui nữa đâu. Sống không bằng chết để chịu tra tấn mới càng thêm thú vị.
Cả người Trần Kiệt run run, gõ gõ đầu Nam Cung Hào, nói: “Con cáo già như cậu, đúng là lòng dạ thâm hiểm nhất.”
Khi Mạc Lâm Kiêu đi ra ngoài, tim của Lâm Khiết Vy đã lạnh ngắt, rơi xuống đáy cốc. Xem ra cái thực nghiệm chó má lần này, chính là do anh hạ lệnh làm. Làm gì có chút nào giống thực nghiệm chứ, rõ ràng là tra tấn cô.
Đau đớn càng ngày càng nặng nề hơn, làn da giống như sắp bị xé rách ra, Lâm Khiết Vy không nhịn nổi, liên tục hét lên đầy thảm thiết.
Giây phút này, cô cực kỳ hận Mạc Lâm Kiêu, cực kỳ hận những kẻ có tiền.
Cô hiện tại không có tôn nghiêm, bị coi như một con chuột bạch, lăn lộn trong dụng cụ thí nghiệm, loại giẫm đạp nhân cách của cô này, đã vượt xa rất nhiều so với những lời mắng chửi và châm chọc hạ thấp rồi.
Bản thận cô ở trong mắt của Mạc Lâm Kiêu, hẳn là cũng chỉ là một con chó con mèo mà thôi.
Tiếng hét của cô khiến cho Nam Cung Hào bực bội, hạ lệnh: “Tới đó bịt miệng cô ta lại đi, hét phiền chết đi được!”
Có người đem một vật tròn nhét vào miệng cô, Lâm Khiết Vy chỉ có thể yên lặng không phát ra tiếng động rơi lệ, đau đến mức choáng váng đầu óc, lại ngay cả động đậy cũng không làm được, tra tấn không ít đi chút nào mà chỉ nhiều lên.
Càng đau, ý thức càng trở nên mơ hồ, giống như một linh hồn của cô, rời khỏi thân thể cô, quanh quần giữa không trung, càng bay càng xa dần.
Tựa như về tới lúc còn nhỏ, khi đó bố cô vẫn còn sống, ông đối xử với cô và em trai đều rất hòa ái dễ gần, khi đó tính tình của mẹ còn chưa trở nên hung bạo, ở bên cạnh bố luôn mỉm cười dịu dàng. Khi đó ánh mặt trời vô cùng ấm áp, trời cũng vô cùng trong xanh,
Đáng tiếc, tất cả những điều hạnh phúc đó đều bị phá nát bởi sự cố ngoài ý muốn đã cướp bố cô khỏi gia đình cô.
Cô nắm bàn tay nhỏ nhắn của em trai đứng giữa cơn mưa lớn, nhìn bia mộ lạnh ngắt kia, nghe nói người bố rất thích kể chuyện xưa đã nằm dưới đó rồi. Mẹ nằm trên bia mộ khóc lớn không ngừng được, khóc cho đến khi ngất xỉu đi.
Là ai đã nói điều đó? Nói cô là tai ương của ngôi nhà này.
Từ khi cô sinh ra trên cõi đời này, trong nhà đã không còn may mắn nữa.
/403
|