Lạc Minh Khải lại ở phòng khách, có phần giống với lúc họ mới kết hôn. Anh chọn ngủ ở phòng khách, cũng không định không trở lại phòng ngủ, anh chỉ định dùng hành động nói cho cô biết, anh không hài lòng với cô.
Sau lần Mộc Chính Nguyên đến đây, mọi chuyện mới khác đi. Khi đó Mộc Chính Nguyên vô cùng giận dữ, nói, nếu anh không đối xử tốt với con gái ông, có thể ly hôn. Lúc nghe được lời đó, Lạc Minh Khải nhanh chóng suy tính trong lòng. Anh rất muốn gật đầu, nhưng vì cuộc hôn nhân này, anh đã mất đi quá nhiều, tâm nguyện của bố nuôi, Hạ Niệm Ý, những người đó đều đã từng vì chuyện này mà chịu tổn thương. Nếu anh dễ dàng buông tha như vậy, anh sẽ hận ngay cả bản thân mình.
Một căn phòng có hơi thở của người khác hay không rất dễ dàng phát hiện ra. Cũng bởi vậy mà cho dù Mộc Lương Tây có nói như thế nào Mộc Chính Nguyên cũng không tin.
Bây giờ mọi chuyện lại quay về như cũ, đêm nay, Lạc Minh Khải ngủ rất sâu. Anh thậm chí còn nằm mơ.
Trong giấc mơ, anh được trở về năm cấp ba ấy, anh với Hạ Niệm Ý cùng nhau ôn tập thi vào đại học, họ đã hứa với nhau, họ sẽ thi cùng trường. Khi đó Hạ Niệm Ý không biết, cũng trong năm đó, bố nuôi Hoàng Bân Nguyên đã đưa ra ý định cho anh đi du học nhưng anh cự tuyệt, lấy lý do muốn thử xem nền giáo dục đại học trong nước thế nào. Thực ra, anh không muốn cô thất vọng, họ đã nói sẽ cùng nhau thi một trường đại học.
Anh không làm Hạ Niệm Ý thất vọng, bọn họ đã thi đỗ cùng một trường đại học. Đáng tiếc, đến năm thứ hai, anh vẫn bị Hoàng Bân Nguyên bắt ra nước ngoài. Lúc ở sân bay, Hạ Niệm Ý ôm anh khóc rất to. Đó là lần đầu tiên anh cảm thấy trái tim mình đau đến vậy, thậm chí anh còn không muốn rời đi, muốn ở lại cùng cô. Tuy nhiên, cuối cùng anh vẫn lên máy bay, vì anh có sứ mệnh của mình.
Giấc mơ này khiến anh hiểu rõ, đời này người anh muốn kết hôn là Hạ Niệm Ý, Mộc Lương Tây chẳng qua chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời anh. Hơn nữa còn là một người khách qua đường anh không thèm nhìn đến. Một khi đã vậy, anh hẳn nên vạch rõ vướng mắc tình cảm với Mộc Lương Tây, thứ tình cảm này bao gồm đồng cảm, thương hại, tội nghiệp,…
Buổi sáng, Mộc Lương Tây nấu cháo xong, đợi khi anh xuống, cô bỗng phát hiện ánh mắt anh rất lạnh. Trước kia mắt anh cũng không chút độ ấm, nhưng cũng không lạnh thế này, khiến cô vừa mới nhìn vào mắt anh đã bị dọa đứng đờ một chỗ, lời muốn nói không thể nào thốt ra.
Cháo trên bàn vẫn còn hơi nóng, có thể thấy cô mới vừa bưng ra được một lát. Bưng ra quá sớm thì sợ cháo nhanh nguội, bưng ra quá muộn lại sợ cháo vẫn nóng. Cô luôn cẩn thận chú ý đến từng chi tiết thật nhỏ, chỉ hy vọng nhận được một khuôn mặt tươi cười hoặc một lời khen của anh.
Lạc Minh Khải liếc nhanh qua cô, định đi.
“Anh không ăn sáng à?” Cô đuổi theo hai bước, như nhớ tới gì đó, dừng lại.
Lạc Minh Khải nhíu chặt mày, sao cô phiền vậy. Chẳng lẽ cô không nhìn thấy sắc mặt anh, còn không mau tránh xa xa ra? Chẳng lẽ cô thật sự coi mình là một cô gái nhỏ cái gì cũng không hiểu?
Lương Tây vẫn đuổi theo, “Có phải em đã làm sai gì không?”. Cô muốn túm lấy góc áo anh, nhưng lại sợ, “Em có thể sửa. Anh không hài lòng em chỗ nào em đều có thể sửa…”
Cô bối rối muốn biết đáp án, không ngừng hỏi mình đã làm sai cái gì khiến anh không hài lòng, cô có thể vì anh sửa tất cả… Mấy ngày hôm trước vẫn tốt vậy, anh còn chịu ăn cơm cô nấu, cô đã vì thế mà vui vẻ rất rất nhiều, sao hôm nay lại biến về lúc đầu thế này.
Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết.
Anh quay người, trông thấy gương mặt mếu máo chực khóc. Cô dường như chẳng biết gì khác, ngay cả vẻ mặt lúc khóc cũng chỉ có một kiểu, vĩnh viễn là dáng vẻ muốn khóc lại không khóc. Tựa như bất cứ ai cũng có thể làm tổn thương cô, ai cũng có thể xúc phạm cô.
“Tự cô làm gì, cô không biết?” Anh dùng giọng điệu chỉ trích nói với cô, cười châm biếm.
Lương Tây trợn tròn hai mắt, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thậm chí mắt cô còn mang theo sự nghi hoặc và thỉnh cầu, hy vọng anh nói cho cô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cô luôn đợi ở trong biệt thự, cô có năng lực làm ra chuyện gì, anh hẳn là biết rõ mới đúng.
Lạc Minh Khải hít sâu một hơi, ý cười nơi khóe miệng không giảm, “Thật sự không biết?” Nụ cười trở nên nghiền ngẫm, “Giả vờ rất giỏi. Tôi biết Mộc gia nhà cô tiền của như nước, gia thế hùng hậu, nhưng cũng đâu cần vì thế mà ép người ta vào chỗ chết? Các người sống trên đỉnh kim tự tháp, đương nhiên đâu biết người nơi đáy tháp sống khó khăn thế nào. Một câu nói của các người cũng có thể ép chết người ta, bức người ta vào chốn đường cùng.”
Lương Tây há hốc miệng, vẫn mù mờ nhìn anh, rốt cuộc anh đang nói gì vậy? Mộc gia nhà cô ép ai, chặt đứt đường sống của ai?
“Có phải có hiểu lầm gì đó không anh?” Mãi lâu sau cô mới thốt ra được mấy lời này, “Em không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì…”
“Trần Mỹ Dao.” Lạc Minh Khải gằn từng chữ.
Lương Tây hơi nhíu mày. Cô biết Trần Mỹ Dao, cô ta chính là ngôi sao có scandal với Lạc Minh Khải lần trước, nhưng cô ta thì liên quan gì đến cô?
“Cô ấy thế nào?” Mắt cô vẫn đầy nghi hoặc.
“Cô không biết! À, cũng phải thôi, bố cô làm mấy chuyện này từ trước đến nay có bao giờ nương tay! Một ngôi sao bị người ta chối bỏ, bị hủy tất cả các hợp đồng đại diện phát ngôn, không phải là bị bức đến đường cùng thì là gì?”
“Em không biết.” Cô bối rối nhìn anh, “Có lẽ có hiểu lầm gì đó chăng. Có thể là vị Trần tiểu thư kia đã đắc tội với ai đó. Bố em với cô ấy không thù không oán, sao bố lại làm vậy. Nhất định là hiểu lầm…”
Cô quật cường nhìn anh, tựa hồ anh đã thực sự đổ oan cho Mộc gia nhà cô.
Lạc Minh Khải lại thấy nghi ngờ, người phụ nữ này thật sự là con gái của lão cáo già ti bỉ Mộc Chính Nguyên à! Đúng là rất buồn cười, cũng không hiểu đã di truyền kiểu gì nữa…
“Ngay cả điện thoại người ta cũng đã gọi đến, nhờ tôi đến Mộc gia cầu xin giúp họ, tha cho một ngôi sao nhỏ tên tuổi còn chưa nổi danh gì…”
Mộc Lương Tây cắn môi, “Em xin lỗi, em thật sự không biết…”
Lạc Minh Khải hừ lạnh, ra gara lấy xe. Sau khi nói xong mấy câu kia, thứ chẹn ở lồng ngực anh dường như đã biến mất. Anh tự nói với mình, anh đã làm đúng, anh nên như vậy. Thực ra việc này sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến anh, nhưng nó vừa hay lại có thể lấy làm công cụ để trách cứ cô. Dù không liên quan đến cô, nhưng ai bảo cô là con gái của Mộc Chính Nguyên! Ai bảo trong cơ thể cô đang chảy dòng huyết thống của Mộc Chính Nguyên!
Lạc Minh Khải vừa mới chạy xe ra thì bị Mộc Lương Tây ngăn lại, ấp úng nửa ngày mới nói rõ được một câu, “Nếu bố em thật sự làm chuyện đó, em thay bố xin lỗi… Nhưng anh không thể vì một người ngoài mà nghĩ về bố em như vậy, dù sao, bố cũng là bố… của anh.”
Lạc Minh Khải đối diện cô, ấn nút kéo cửa xe lên, ngăn chặn hoàn toàn tầm mắt của cô.
Lời của cô, anh không muốn nghe, cũng tuyệt không muốn nghĩ tới.
Lương Tây đứng đờ một chỗ nhìn chiếc xe dần biết mất trong tầm mắt, cô đơn một mình. Mãi khi tiểu Mỹ Nữ nhảy loạn bên chân cô, lúc thì cắn cắn dép lông xù của cô, lúc lại ngoạm ngoạm gấu quần cô, cô mới ngồi xuốn ôm lấy nó, áp sát mặt vào bộ lông của nó.
Tiểu Mỹ Nữ chiếm được sự chú ý của cô, không ầm ĩ nữa. Lương Tây nhìn bộ dáng đáng yêu ngoan ngoãn của tiểu Mỹ Nữ, không khỏi cười thầm. Tiểu Mỹ Nữ đã thành công thu hút sự chú ý của cô, vậy mà cô làm nhiều điều như vậy lại chẳng thể có được chút chú ý của người đàn ông kia.
“Tiểu Mỹ Nữ, có phải em cũng đang mong đợi một tiểu Soái Ca của mình không?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Tiểu Mỹ Nữ ngẩng đầun nhìn cô, không hiểu gì, lại tiếp tục rúc vào lòng cô, đôi mắt đảo tròn, tựa như cũng đang suy tư.
Tiểu Mỹ Nữ là một con mèo cô nuôi dưỡng, lúc cô đau lòng buồn bã, tiểu Mỹ Nữ luôn ở bên cô. Hai ngày trước cô mới ôm tiểu Mỹ Nữ từ nhà sang đây, cô nhớ kĩ, khi cô đau lòng buồn bã nhất, tiểu Mỹ Nữ đã kề sát mặt cô, giúp cô liếm đi giọt lệ trượt khỏi khóe mắt.
Cô ôm chặt tiểu Mỹ Nữ hơn nữa.
Buổi chiều, Lương Tây bỗng nhận được điện thoại của Nhâm Niệm, một người bạn thân đã lâu. Lương Tây vô cùng kinh ngạc, cô và cô bạn thân này có rất nhiều duyên phận. Hai người ngay cả lý do thích một người cũng giống nhau, đương nhiên, đối tượng không phải cùng một người.
Lúc còn đi học, quan hệ cả hai vô cùng thân thiết, hơn nữa những chuyện sau này của cả hai người cũng rất giống nhau.
Cả hai cô đều cùng vì người mình thích mà quyết định nghỉ học. Chỉ có điều, Nhâm Niệm nghỉ học xong thì bỗng biến mất. Lương Tây từng cố gắng liên lạc với cô ấy nhưng không có kết quả. Bây giờ cô ấy lại chủ động gọi cho mình trước, thật sự khiến cô rất vui mừng.
Nhâm Niệm nói trong điện thoại là phải thông qua các bạn lớp cũ cô ấy mới biết được số điện thoại của cô, vậy nên gọi điện đến. Lương Tây hỏi thăm Nhâm Niệm, hỏi cô ấy hoàn cảnh, cuộc sống thế nào, Nhâm Niệm đều đáp rất tốt. Đến khi Lương Tây thật sự cho rằng Nhâm Niệm gọi tới chẳng qua chỉ để ôn loại chuyện cũ, Nhâm Niệm lại nói với cô nguyên nhân thật sự.
“Lương Tây, cậu có nhận được thiếp mời đính hôn của Chu Gia Trạch không?” Nhâm Niệm cẩn thận nói trong điện thoại.
Trái tim Lương Tây bỗng căng thẳng, nơi yếu ớt nhất dường như bị cái gì đấy đâm mạnh, câu nói năm nọ như còn văng vẳng bên tai.
Người Nhâm Niệm yêu là Chu Gia Trạch, người Mộc Lương Tây yêu là Lạc Minh Khải. Nhâm Niệm yêu Chu Gia Trạch bao nhiêu, Mộc Lương Tây yêu Lạc Minh Khải bấy nhiêu. Cả hai cô đều bị trời cao cho uống tình độc, chỉ có thể chờ người mình yêu cho thuốc giải.
Nhâm Niệm yêu Chu Gia Trạch bao nhiêu? Đã rất nhiều rất nhiều năm như vậy, chẳng sợ bên cạnh Chu Gia Trạch đã có người phụ nữ khác, cô ấy vẫn toàn tâm toàn ý yêu thương chờ đợi.
“Tiểu Niệm, cậu cần gì phải khổ thế?” Lương Tây thở dài, “Anh ta đính hôn, cậu trở về làm gì…”
“Lương Tây, tớ chỉ muốn trở về để khiến mình hoàn toàn hết hy vọng, cậu có thể giúp tớ không?”
Bên này điện thoại Lương Tây cũng có thể nghe ra sự bất đắc dĩ cùng không cam lòng của Nhâm Niệm, chỉ đành thở dài, “Để tớ thử xem!”
Nhâm Niệm xiết chặt điện thoại, “Lương Tây, tớ đã tự nói với chính mình, tớ nhất định phải quay về tận mắt nhìn anh ta ở bên người phụ nữ khác. Chỉ có như vậy tớ mới có thể thật sự hết hy vọng.”
Thật sự hết hy vọng! Lương Tây đặt những lời này lên đầu trái tim, nghĩ một lần là đau một lần, chẳng sợ máu chảy đầm đìa, vẫn mù quáng coi nhưng không hay.
Sau lần Mộc Chính Nguyên đến đây, mọi chuyện mới khác đi. Khi đó Mộc Chính Nguyên vô cùng giận dữ, nói, nếu anh không đối xử tốt với con gái ông, có thể ly hôn. Lúc nghe được lời đó, Lạc Minh Khải nhanh chóng suy tính trong lòng. Anh rất muốn gật đầu, nhưng vì cuộc hôn nhân này, anh đã mất đi quá nhiều, tâm nguyện của bố nuôi, Hạ Niệm Ý, những người đó đều đã từng vì chuyện này mà chịu tổn thương. Nếu anh dễ dàng buông tha như vậy, anh sẽ hận ngay cả bản thân mình.
Một căn phòng có hơi thở của người khác hay không rất dễ dàng phát hiện ra. Cũng bởi vậy mà cho dù Mộc Lương Tây có nói như thế nào Mộc Chính Nguyên cũng không tin.
Bây giờ mọi chuyện lại quay về như cũ, đêm nay, Lạc Minh Khải ngủ rất sâu. Anh thậm chí còn nằm mơ.
Trong giấc mơ, anh được trở về năm cấp ba ấy, anh với Hạ Niệm Ý cùng nhau ôn tập thi vào đại học, họ đã hứa với nhau, họ sẽ thi cùng trường. Khi đó Hạ Niệm Ý không biết, cũng trong năm đó, bố nuôi Hoàng Bân Nguyên đã đưa ra ý định cho anh đi du học nhưng anh cự tuyệt, lấy lý do muốn thử xem nền giáo dục đại học trong nước thế nào. Thực ra, anh không muốn cô thất vọng, họ đã nói sẽ cùng nhau thi một trường đại học.
Anh không làm Hạ Niệm Ý thất vọng, bọn họ đã thi đỗ cùng một trường đại học. Đáng tiếc, đến năm thứ hai, anh vẫn bị Hoàng Bân Nguyên bắt ra nước ngoài. Lúc ở sân bay, Hạ Niệm Ý ôm anh khóc rất to. Đó là lần đầu tiên anh cảm thấy trái tim mình đau đến vậy, thậm chí anh còn không muốn rời đi, muốn ở lại cùng cô. Tuy nhiên, cuối cùng anh vẫn lên máy bay, vì anh có sứ mệnh của mình.
Giấc mơ này khiến anh hiểu rõ, đời này người anh muốn kết hôn là Hạ Niệm Ý, Mộc Lương Tây chẳng qua chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời anh. Hơn nữa còn là một người khách qua đường anh không thèm nhìn đến. Một khi đã vậy, anh hẳn nên vạch rõ vướng mắc tình cảm với Mộc Lương Tây, thứ tình cảm này bao gồm đồng cảm, thương hại, tội nghiệp,…
Buổi sáng, Mộc Lương Tây nấu cháo xong, đợi khi anh xuống, cô bỗng phát hiện ánh mắt anh rất lạnh. Trước kia mắt anh cũng không chút độ ấm, nhưng cũng không lạnh thế này, khiến cô vừa mới nhìn vào mắt anh đã bị dọa đứng đờ một chỗ, lời muốn nói không thể nào thốt ra.
Cháo trên bàn vẫn còn hơi nóng, có thể thấy cô mới vừa bưng ra được một lát. Bưng ra quá sớm thì sợ cháo nhanh nguội, bưng ra quá muộn lại sợ cháo vẫn nóng. Cô luôn cẩn thận chú ý đến từng chi tiết thật nhỏ, chỉ hy vọng nhận được một khuôn mặt tươi cười hoặc một lời khen của anh.
Lạc Minh Khải liếc nhanh qua cô, định đi.
“Anh không ăn sáng à?” Cô đuổi theo hai bước, như nhớ tới gì đó, dừng lại.
Lạc Minh Khải nhíu chặt mày, sao cô phiền vậy. Chẳng lẽ cô không nhìn thấy sắc mặt anh, còn không mau tránh xa xa ra? Chẳng lẽ cô thật sự coi mình là một cô gái nhỏ cái gì cũng không hiểu?
Lương Tây vẫn đuổi theo, “Có phải em đã làm sai gì không?”. Cô muốn túm lấy góc áo anh, nhưng lại sợ, “Em có thể sửa. Anh không hài lòng em chỗ nào em đều có thể sửa…”
Cô bối rối muốn biết đáp án, không ngừng hỏi mình đã làm sai cái gì khiến anh không hài lòng, cô có thể vì anh sửa tất cả… Mấy ngày hôm trước vẫn tốt vậy, anh còn chịu ăn cơm cô nấu, cô đã vì thế mà vui vẻ rất rất nhiều, sao hôm nay lại biến về lúc đầu thế này.
Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết.
Anh quay người, trông thấy gương mặt mếu máo chực khóc. Cô dường như chẳng biết gì khác, ngay cả vẻ mặt lúc khóc cũng chỉ có một kiểu, vĩnh viễn là dáng vẻ muốn khóc lại không khóc. Tựa như bất cứ ai cũng có thể làm tổn thương cô, ai cũng có thể xúc phạm cô.
“Tự cô làm gì, cô không biết?” Anh dùng giọng điệu chỉ trích nói với cô, cười châm biếm.
Lương Tây trợn tròn hai mắt, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thậm chí mắt cô còn mang theo sự nghi hoặc và thỉnh cầu, hy vọng anh nói cho cô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cô luôn đợi ở trong biệt thự, cô có năng lực làm ra chuyện gì, anh hẳn là biết rõ mới đúng.
Lạc Minh Khải hít sâu một hơi, ý cười nơi khóe miệng không giảm, “Thật sự không biết?” Nụ cười trở nên nghiền ngẫm, “Giả vờ rất giỏi. Tôi biết Mộc gia nhà cô tiền của như nước, gia thế hùng hậu, nhưng cũng đâu cần vì thế mà ép người ta vào chỗ chết? Các người sống trên đỉnh kim tự tháp, đương nhiên đâu biết người nơi đáy tháp sống khó khăn thế nào. Một câu nói của các người cũng có thể ép chết người ta, bức người ta vào chốn đường cùng.”
Lương Tây há hốc miệng, vẫn mù mờ nhìn anh, rốt cuộc anh đang nói gì vậy? Mộc gia nhà cô ép ai, chặt đứt đường sống của ai?
“Có phải có hiểu lầm gì đó không anh?” Mãi lâu sau cô mới thốt ra được mấy lời này, “Em không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì…”
“Trần Mỹ Dao.” Lạc Minh Khải gằn từng chữ.
Lương Tây hơi nhíu mày. Cô biết Trần Mỹ Dao, cô ta chính là ngôi sao có scandal với Lạc Minh Khải lần trước, nhưng cô ta thì liên quan gì đến cô?
“Cô ấy thế nào?” Mắt cô vẫn đầy nghi hoặc.
“Cô không biết! À, cũng phải thôi, bố cô làm mấy chuyện này từ trước đến nay có bao giờ nương tay! Một ngôi sao bị người ta chối bỏ, bị hủy tất cả các hợp đồng đại diện phát ngôn, không phải là bị bức đến đường cùng thì là gì?”
“Em không biết.” Cô bối rối nhìn anh, “Có lẽ có hiểu lầm gì đó chăng. Có thể là vị Trần tiểu thư kia đã đắc tội với ai đó. Bố em với cô ấy không thù không oán, sao bố lại làm vậy. Nhất định là hiểu lầm…”
Cô quật cường nhìn anh, tựa hồ anh đã thực sự đổ oan cho Mộc gia nhà cô.
Lạc Minh Khải lại thấy nghi ngờ, người phụ nữ này thật sự là con gái của lão cáo già ti bỉ Mộc Chính Nguyên à! Đúng là rất buồn cười, cũng không hiểu đã di truyền kiểu gì nữa…
“Ngay cả điện thoại người ta cũng đã gọi đến, nhờ tôi đến Mộc gia cầu xin giúp họ, tha cho một ngôi sao nhỏ tên tuổi còn chưa nổi danh gì…”
Mộc Lương Tây cắn môi, “Em xin lỗi, em thật sự không biết…”
Lạc Minh Khải hừ lạnh, ra gara lấy xe. Sau khi nói xong mấy câu kia, thứ chẹn ở lồng ngực anh dường như đã biến mất. Anh tự nói với mình, anh đã làm đúng, anh nên như vậy. Thực ra việc này sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến anh, nhưng nó vừa hay lại có thể lấy làm công cụ để trách cứ cô. Dù không liên quan đến cô, nhưng ai bảo cô là con gái của Mộc Chính Nguyên! Ai bảo trong cơ thể cô đang chảy dòng huyết thống của Mộc Chính Nguyên!
Lạc Minh Khải vừa mới chạy xe ra thì bị Mộc Lương Tây ngăn lại, ấp úng nửa ngày mới nói rõ được một câu, “Nếu bố em thật sự làm chuyện đó, em thay bố xin lỗi… Nhưng anh không thể vì một người ngoài mà nghĩ về bố em như vậy, dù sao, bố cũng là bố… của anh.”
Lạc Minh Khải đối diện cô, ấn nút kéo cửa xe lên, ngăn chặn hoàn toàn tầm mắt của cô.
Lời của cô, anh không muốn nghe, cũng tuyệt không muốn nghĩ tới.
Lương Tây đứng đờ một chỗ nhìn chiếc xe dần biết mất trong tầm mắt, cô đơn một mình. Mãi khi tiểu Mỹ Nữ nhảy loạn bên chân cô, lúc thì cắn cắn dép lông xù của cô, lúc lại ngoạm ngoạm gấu quần cô, cô mới ngồi xuốn ôm lấy nó, áp sát mặt vào bộ lông của nó.
Tiểu Mỹ Nữ chiếm được sự chú ý của cô, không ầm ĩ nữa. Lương Tây nhìn bộ dáng đáng yêu ngoan ngoãn của tiểu Mỹ Nữ, không khỏi cười thầm. Tiểu Mỹ Nữ đã thành công thu hút sự chú ý của cô, vậy mà cô làm nhiều điều như vậy lại chẳng thể có được chút chú ý của người đàn ông kia.
“Tiểu Mỹ Nữ, có phải em cũng đang mong đợi một tiểu Soái Ca của mình không?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Tiểu Mỹ Nữ ngẩng đầun nhìn cô, không hiểu gì, lại tiếp tục rúc vào lòng cô, đôi mắt đảo tròn, tựa như cũng đang suy tư.
Tiểu Mỹ Nữ là một con mèo cô nuôi dưỡng, lúc cô đau lòng buồn bã, tiểu Mỹ Nữ luôn ở bên cô. Hai ngày trước cô mới ôm tiểu Mỹ Nữ từ nhà sang đây, cô nhớ kĩ, khi cô đau lòng buồn bã nhất, tiểu Mỹ Nữ đã kề sát mặt cô, giúp cô liếm đi giọt lệ trượt khỏi khóe mắt.
Cô ôm chặt tiểu Mỹ Nữ hơn nữa.
Buổi chiều, Lương Tây bỗng nhận được điện thoại của Nhâm Niệm, một người bạn thân đã lâu. Lương Tây vô cùng kinh ngạc, cô và cô bạn thân này có rất nhiều duyên phận. Hai người ngay cả lý do thích một người cũng giống nhau, đương nhiên, đối tượng không phải cùng một người.
Lúc còn đi học, quan hệ cả hai vô cùng thân thiết, hơn nữa những chuyện sau này của cả hai người cũng rất giống nhau.
Cả hai cô đều cùng vì người mình thích mà quyết định nghỉ học. Chỉ có điều, Nhâm Niệm nghỉ học xong thì bỗng biến mất. Lương Tây từng cố gắng liên lạc với cô ấy nhưng không có kết quả. Bây giờ cô ấy lại chủ động gọi cho mình trước, thật sự khiến cô rất vui mừng.
Nhâm Niệm nói trong điện thoại là phải thông qua các bạn lớp cũ cô ấy mới biết được số điện thoại của cô, vậy nên gọi điện đến. Lương Tây hỏi thăm Nhâm Niệm, hỏi cô ấy hoàn cảnh, cuộc sống thế nào, Nhâm Niệm đều đáp rất tốt. Đến khi Lương Tây thật sự cho rằng Nhâm Niệm gọi tới chẳng qua chỉ để ôn loại chuyện cũ, Nhâm Niệm lại nói với cô nguyên nhân thật sự.
“Lương Tây, cậu có nhận được thiếp mời đính hôn của Chu Gia Trạch không?” Nhâm Niệm cẩn thận nói trong điện thoại.
Trái tim Lương Tây bỗng căng thẳng, nơi yếu ớt nhất dường như bị cái gì đấy đâm mạnh, câu nói năm nọ như còn văng vẳng bên tai.
Người Nhâm Niệm yêu là Chu Gia Trạch, người Mộc Lương Tây yêu là Lạc Minh Khải. Nhâm Niệm yêu Chu Gia Trạch bao nhiêu, Mộc Lương Tây yêu Lạc Minh Khải bấy nhiêu. Cả hai cô đều bị trời cao cho uống tình độc, chỉ có thể chờ người mình yêu cho thuốc giải.
Nhâm Niệm yêu Chu Gia Trạch bao nhiêu? Đã rất nhiều rất nhiều năm như vậy, chẳng sợ bên cạnh Chu Gia Trạch đã có người phụ nữ khác, cô ấy vẫn toàn tâm toàn ý yêu thương chờ đợi.
“Tiểu Niệm, cậu cần gì phải khổ thế?” Lương Tây thở dài, “Anh ta đính hôn, cậu trở về làm gì…”
“Lương Tây, tớ chỉ muốn trở về để khiến mình hoàn toàn hết hy vọng, cậu có thể giúp tớ không?”
Bên này điện thoại Lương Tây cũng có thể nghe ra sự bất đắc dĩ cùng không cam lòng của Nhâm Niệm, chỉ đành thở dài, “Để tớ thử xem!”
Nhâm Niệm xiết chặt điện thoại, “Lương Tây, tớ đã tự nói với chính mình, tớ nhất định phải quay về tận mắt nhìn anh ta ở bên người phụ nữ khác. Chỉ có như vậy tớ mới có thể thật sự hết hy vọng.”
Thật sự hết hy vọng! Lương Tây đặt những lời này lên đầu trái tim, nghĩ một lần là đau một lần, chẳng sợ máu chảy đầm đìa, vẫn mù quáng coi nhưng không hay.
/11
|