Hai người đều nhìn Bạch Nguyệt, chờ đợi Bạch Nguyệt trả lời.
Bạch Nguyệt nhíu mày, chậm rãi nói:“ Theo ngay từ đầu Lâu Ngọc Điệp, hắn quả thật là kẻ đáng nghi nhất. Nhưng khi vào Vương Phủ, hắn lại hỏi ta sao không bỏ đấu lạp xuống, buổi tối lại gặp ở hoa viên, nhưng đến yến hội lại không thấy.”
“ Hai người có giọng nói giống nhau, nên cả ta và Ngạo Nhiên đều phán đoán sai.” Lăng Ngôn vuốt cằm.
Lê Ngạo Nhiên trầm giọng:“ Bạch Nguyệt ám chỉ ý khác.”
Bạch Nguyệt mỉm cười với Lê Ngạo Nhiên, gật đầu nói:“ Không sai, ta nghĩ các ngươi vốn suy đoán không lầm.”
“ Có ý gì?” Lăng Ngôn nhíu mày khó hiểu.
“ Hái Hoa tặc có lẽ chính là Lâu Ngọc Điệp, đệ đệ hắn, Lâu Ngọc Y, có khi chỉ là hình nhân thế mạng mà thôi.” Bạch Nguyệt nói ra suy đoán của mình ,khiến Lăng Ngôn phải há hốc miệng.
“ Tại sao lại nói như vậy?” Lê Ngạo Nhiên bình tĩnh hỏi.
“ Chẳng lẽ các huynh không để ý, lúc bắt được Lâu Ngọc Y, thái độ của hắn rất kỳ lạ?” Bạch Nguyệt trầm tư, hồi tưởng lại. Thái độ dường như biết chắc rằng hắn sẽ bị bắt, nhưng lại vô cùng bình thản, đến mức không bình thường.
Hai người kia quay mặt nhìn nhau , cùng rơi vào suy nghĩ.
“ Quả thật rất kỳ quái, nhưng dường như cũng không được thuyết phục cho lắm.” Lăng Ngôn nghi hoặc nói ra suy nghĩ của mình.
“ Quan trọng là, ánh mắt Lâu Ngọc Y nhìn ta, nó không ẩn chứa bất kỳ dục vọng nào, đây chẳng thể nào là biểu hiện mà một tên hái hoa nên có. Ta nghĩ những gì hắn làm hình như là cố ý biểu hiện mà thôi.” Bạch Nguyệt cúi đầu.“ Ta tuyệt đối không thể nhìn lầm, tuyệt đối không lầm.” Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng chỉ cần nhìn vào mắt người khác là có thể thấy rõ g khao khát bên trong con người họ, bắt đầu từ khi nào, chính nàng cũng không thể nhớ nữa , chỉ biết nàng có thể nhìn thấy được dục vọng bẩn thỉu qua ánh mắt họ nhìn mình. Không nhớ rõ, hình như là chuyện đã rất lâu rồi , mà cũng giống như đang ở trước mắt .
Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt, hàng lông mi khẽ rũ xuống như che giấu ánh mắt đầy phiền muộn lẫn bi thương, khiến người ta phải đau lòng. Lê Ngạo Nhiên cau mày, nàng rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì? Mà gương mặt nàng, thể hiện sự đau xót không nên có ở độ tuổi ấy?
“ Bạch Nguyệt……” Lê Ngạo Nhiên lên tiếng gọi, kéo Bạch Nguyệt ra khỏi suy nghĩ của nàng.
“ Hả?” Bạch Nguyệt nghe có người gọi mình , lập tức ngẩng đầu nhìn về phía đó, liền đối diện với đôi mắt xanh biếc sâu thăm thẳm, lúc này lại đang ẩn chứa sự lo lắng, làm Bạch Nguyệt cứ ngây ngốc nhìn .
“ Không có việc gì chứ?” Lăng Ngôn nhìn sắc mặt Bạch Nguyệt tựa hồ không tốt lắm, lên tiếng hỏi.
“ Không có việc gì, ta không sao.” Bạch Nguyệt lắc đầu, muốn quên đi những thứ đã cố chôn sâu dưới đáy lòng.
Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt, im lặng một chút mới nói.” Có lẽ Lâu Ngọc Điệp biết Lâu Ngọc Y nhận tội thay, nhưng cũng không đứng ra giải thích .”
“ Ừ, cho nên có lẽ là Lâu Ngọc Y tự nguyện, xem vụ việc, hẳn là Lâu Ngọc Y đánh ngất Lâu Ngọc Điệp, sau đó giả mạo hắn.” Bạch Nguyệt cắn chặt môi suy nghĩ.
“ Sau đó, bị Ngạo Nhiên bắn Ly hồn châm, bị bắt?” Lăng Ngôn tiếp lời.
“ Người này, đã tính toán rất kỹ lưỡng.” Bạch Nguyệt giờ đã hiểu được mọi việc.” Hắn biết Lâu Ngọc Điệp có ý định xuống tay với ta, cũng biết thân phận Ngạo Nhiên, đã nhận ra các ngươi hoài nghi Lâu Ngọc Điệp, mà Ngạo Nhiên vẫn luôn chú ý ta. Hắn biết hết thảy, nên ra tay trước, đánh ngất Lâu Ngọc Điệp, rồi giả mạo hắn tới tìm ta.” Bạch Nguyệt nói đến việc Lê Ngạo Nhiên luôn chú ý đến nàng thì, cảm giác hơi ngượng ngùng, giọng nói cũng nhỏ dần . Nhưng lại càng kinh ngạc với cách suy nghĩ chu đáo của Lâu Ngọc Y, nói như vậy, đối đầu với Ngạo Nhiên cũng chỉ là diễn? Làm như thế, là vì tên Lâu Ngọc Điệp sao?
Sắc mặt Lăng Ngôn ngày càng khó coi:“ Nếu đúng như vậy thì tên Lâu Ngọc Y này, so với ca ca của hắn thì càng khó đối phó hơn nhiều. Đáng tiếc……”
“ Vương gia rất xem trọng tên Lâu Ngọc Điệp, hiện tại, chỉ sợ hắn cho dù biết hái hoa tặc là Lâu Ngọc Điệp, chắc sẽ không thẳng tay trừng trị. Có khi là sẽ dùng Lâu Ngọc Y làm kẻ chết thay.” Lê Ngạo Nhiên thản nhiên nhận xét.
“ Nhưng mà, cho dù có xử lý Lâu Ngọc Y, vụ sát hại hàng loạt vẫn cứ diễn ra? Khi đó nên làm như thế nào?” Lăng Ngôn vừa rót chén nước vừa nói.“ Nếu như vậy, những nữ nhân kia chết thật oan uổng.”
Bạch Nguyệt nhớ lại những lời đồn đại, bị vũ nhục xong lại còn bị moi nội tạng. Buồn nôn! Giết thì cứ giết đi, sao lại còn làm chuyện tàn nhẫn như thế? Biến thái! Nữ nhân chẳng lẽ không phải là người sao. Ta nhổ vào! Tên này mà không bị trừ, sao làm người ta an tâm mà sống?” Không thể buông tha Lâu Ngọc Điệp!” Nghĩ đến đây, Bạch Nguyệt quyết liệt nói.
“ Hai người này có lẽ có chuyện gì đó.” Lê Ngạo Nhiên tàn nhẫn cười.“ Ta sẽ sai người điều tra, rồi sau đó mới quyết định. Được rồi, đã khuya, Bạch Nguyệt đi nghỉ trước đi. Yên tâm, có chúng ta ở đây.”
Bạch Nguyệt đứng dậy, mỉm cười gật đầu:“ Ừ.” Xoay người đi về phía cửa, vừa bước tới cửa, Bạch Nguyệt đột ngột dừng lại, xoay người nhìn Lê Ngạo Nhiên.
Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt khó hiểu, Bạch Nguyệt tươi cười, khoảnh khắc này như một bức tranh muôn hoa cùng nhau đua nở khoe sắc, thật sự rất chói mắt.” Ngạo Nhiên, có huynh… thật tốt.” Bạch Nguyệt bỏ lại câu nói đó rồi chạy nhanh ra khỏi phòng. Lê Ngạo Nhiên sững sờ tại chỗ.
“Hắc hắc… Ha ha…” Lăng Ngôn nhìn Lê Ngạo Nhiên như hóa thạch , cười như điên .
“ Ngươi cút đi ngủ cho ta!” Lê Ngạo Nhiên thuận tay, ném ly trà, ngắm thẳng vào đầu Lăng Ngôn.
“ Aaaa! Ta đi, ta đi.” Lăng Ngôn kêu thất thanh, tiện tay đón lấy cái ly, chạy nhanh ra khỏi phòng.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Lê Ngạo Nhiên. Lê Ngạo Nhiên thong dong ngồi xuống, rót ly nước, uống từng ngụm nước. Nhưng khoé miệng cong cong, đã bán đứng chủ nhân của mình , cho thấy hiện giờ tinh thần của hắn rất tốt, cực tốt, phi thường tốt.
Đứng dậy, lấy ra một chiếc sáo ngọc được chế tạo khéo léo, tỷ mỉ, đặt lên môi, thổi một hơi. Lát sau, ngoài cửa sổ xuất hiện một Hắc y nhân, cung kính cúi đầu :“ Chủ công có gì phân phó?”
“ Đi thăm dò hai người Lâu Ngọc Điệp và Lâu Ngọc Y.” Lê Ngạo Nhiên chắp tay sau lưng, nhìn trời đêm bên cửa sổ. Hai kẻ này sẽ mang đến cái gì thú vị cho hắn đây, thật đáng chờ mong.
“ Tuân mệnh.” Hắc y nhân cung kính đáp.
“ Đi đi.” Lê Ngạo Nhiên phất tay.
Hắc y nhân biến mất trong đêm tối.
Lê Ngạo Nhiên xoay người, lại liếc nhìn cửa phòng.
Ngạo Nhiên, có huynh , thật tốt.
Thật không? Nàng nói, có hắn, thật tốt.
Có cái gì đang lay chuyển trong lòng hắn, là cái gì?
Bạch Nguyệt nhíu mày, chậm rãi nói:“ Theo ngay từ đầu Lâu Ngọc Điệp, hắn quả thật là kẻ đáng nghi nhất. Nhưng khi vào Vương Phủ, hắn lại hỏi ta sao không bỏ đấu lạp xuống, buổi tối lại gặp ở hoa viên, nhưng đến yến hội lại không thấy.”
“ Hai người có giọng nói giống nhau, nên cả ta và Ngạo Nhiên đều phán đoán sai.” Lăng Ngôn vuốt cằm.
Lê Ngạo Nhiên trầm giọng:“ Bạch Nguyệt ám chỉ ý khác.”
Bạch Nguyệt mỉm cười với Lê Ngạo Nhiên, gật đầu nói:“ Không sai, ta nghĩ các ngươi vốn suy đoán không lầm.”
“ Có ý gì?” Lăng Ngôn nhíu mày khó hiểu.
“ Hái Hoa tặc có lẽ chính là Lâu Ngọc Điệp, đệ đệ hắn, Lâu Ngọc Y, có khi chỉ là hình nhân thế mạng mà thôi.” Bạch Nguyệt nói ra suy đoán của mình ,khiến Lăng Ngôn phải há hốc miệng.
“ Tại sao lại nói như vậy?” Lê Ngạo Nhiên bình tĩnh hỏi.
“ Chẳng lẽ các huynh không để ý, lúc bắt được Lâu Ngọc Y, thái độ của hắn rất kỳ lạ?” Bạch Nguyệt trầm tư, hồi tưởng lại. Thái độ dường như biết chắc rằng hắn sẽ bị bắt, nhưng lại vô cùng bình thản, đến mức không bình thường.
Hai người kia quay mặt nhìn nhau , cùng rơi vào suy nghĩ.
“ Quả thật rất kỳ quái, nhưng dường như cũng không được thuyết phục cho lắm.” Lăng Ngôn nghi hoặc nói ra suy nghĩ của mình.
“ Quan trọng là, ánh mắt Lâu Ngọc Y nhìn ta, nó không ẩn chứa bất kỳ dục vọng nào, đây chẳng thể nào là biểu hiện mà một tên hái hoa nên có. Ta nghĩ những gì hắn làm hình như là cố ý biểu hiện mà thôi.” Bạch Nguyệt cúi đầu.“ Ta tuyệt đối không thể nhìn lầm, tuyệt đối không lầm.” Không biết bắt đầu từ khi nào, nàng chỉ cần nhìn vào mắt người khác là có thể thấy rõ g khao khát bên trong con người họ, bắt đầu từ khi nào, chính nàng cũng không thể nhớ nữa , chỉ biết nàng có thể nhìn thấy được dục vọng bẩn thỉu qua ánh mắt họ nhìn mình. Không nhớ rõ, hình như là chuyện đã rất lâu rồi , mà cũng giống như đang ở trước mắt .
Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt, hàng lông mi khẽ rũ xuống như che giấu ánh mắt đầy phiền muộn lẫn bi thương, khiến người ta phải đau lòng. Lê Ngạo Nhiên cau mày, nàng rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì? Mà gương mặt nàng, thể hiện sự đau xót không nên có ở độ tuổi ấy?
“ Bạch Nguyệt……” Lê Ngạo Nhiên lên tiếng gọi, kéo Bạch Nguyệt ra khỏi suy nghĩ của nàng.
“ Hả?” Bạch Nguyệt nghe có người gọi mình , lập tức ngẩng đầu nhìn về phía đó, liền đối diện với đôi mắt xanh biếc sâu thăm thẳm, lúc này lại đang ẩn chứa sự lo lắng, làm Bạch Nguyệt cứ ngây ngốc nhìn .
“ Không có việc gì chứ?” Lăng Ngôn nhìn sắc mặt Bạch Nguyệt tựa hồ không tốt lắm, lên tiếng hỏi.
“ Không có việc gì, ta không sao.” Bạch Nguyệt lắc đầu, muốn quên đi những thứ đã cố chôn sâu dưới đáy lòng.
Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt, im lặng một chút mới nói.” Có lẽ Lâu Ngọc Điệp biết Lâu Ngọc Y nhận tội thay, nhưng cũng không đứng ra giải thích .”
“ Ừ, cho nên có lẽ là Lâu Ngọc Y tự nguyện, xem vụ việc, hẳn là Lâu Ngọc Y đánh ngất Lâu Ngọc Điệp, sau đó giả mạo hắn.” Bạch Nguyệt cắn chặt môi suy nghĩ.
“ Sau đó, bị Ngạo Nhiên bắn Ly hồn châm, bị bắt?” Lăng Ngôn tiếp lời.
“ Người này, đã tính toán rất kỹ lưỡng.” Bạch Nguyệt giờ đã hiểu được mọi việc.” Hắn biết Lâu Ngọc Điệp có ý định xuống tay với ta, cũng biết thân phận Ngạo Nhiên, đã nhận ra các ngươi hoài nghi Lâu Ngọc Điệp, mà Ngạo Nhiên vẫn luôn chú ý ta. Hắn biết hết thảy, nên ra tay trước, đánh ngất Lâu Ngọc Điệp, rồi giả mạo hắn tới tìm ta.” Bạch Nguyệt nói đến việc Lê Ngạo Nhiên luôn chú ý đến nàng thì, cảm giác hơi ngượng ngùng, giọng nói cũng nhỏ dần . Nhưng lại càng kinh ngạc với cách suy nghĩ chu đáo của Lâu Ngọc Y, nói như vậy, đối đầu với Ngạo Nhiên cũng chỉ là diễn? Làm như thế, là vì tên Lâu Ngọc Điệp sao?
Sắc mặt Lăng Ngôn ngày càng khó coi:“ Nếu đúng như vậy thì tên Lâu Ngọc Y này, so với ca ca của hắn thì càng khó đối phó hơn nhiều. Đáng tiếc……”
“ Vương gia rất xem trọng tên Lâu Ngọc Điệp, hiện tại, chỉ sợ hắn cho dù biết hái hoa tặc là Lâu Ngọc Điệp, chắc sẽ không thẳng tay trừng trị. Có khi là sẽ dùng Lâu Ngọc Y làm kẻ chết thay.” Lê Ngạo Nhiên thản nhiên nhận xét.
“ Nhưng mà, cho dù có xử lý Lâu Ngọc Y, vụ sát hại hàng loạt vẫn cứ diễn ra? Khi đó nên làm như thế nào?” Lăng Ngôn vừa rót chén nước vừa nói.“ Nếu như vậy, những nữ nhân kia chết thật oan uổng.”
Bạch Nguyệt nhớ lại những lời đồn đại, bị vũ nhục xong lại còn bị moi nội tạng. Buồn nôn! Giết thì cứ giết đi, sao lại còn làm chuyện tàn nhẫn như thế? Biến thái! Nữ nhân chẳng lẽ không phải là người sao. Ta nhổ vào! Tên này mà không bị trừ, sao làm người ta an tâm mà sống?” Không thể buông tha Lâu Ngọc Điệp!” Nghĩ đến đây, Bạch Nguyệt quyết liệt nói.
“ Hai người này có lẽ có chuyện gì đó.” Lê Ngạo Nhiên tàn nhẫn cười.“ Ta sẽ sai người điều tra, rồi sau đó mới quyết định. Được rồi, đã khuya, Bạch Nguyệt đi nghỉ trước đi. Yên tâm, có chúng ta ở đây.”
Bạch Nguyệt đứng dậy, mỉm cười gật đầu:“ Ừ.” Xoay người đi về phía cửa, vừa bước tới cửa, Bạch Nguyệt đột ngột dừng lại, xoay người nhìn Lê Ngạo Nhiên.
Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt khó hiểu, Bạch Nguyệt tươi cười, khoảnh khắc này như một bức tranh muôn hoa cùng nhau đua nở khoe sắc, thật sự rất chói mắt.” Ngạo Nhiên, có huynh… thật tốt.” Bạch Nguyệt bỏ lại câu nói đó rồi chạy nhanh ra khỏi phòng. Lê Ngạo Nhiên sững sờ tại chỗ.
“Hắc hắc… Ha ha…” Lăng Ngôn nhìn Lê Ngạo Nhiên như hóa thạch , cười như điên .
“ Ngươi cút đi ngủ cho ta!” Lê Ngạo Nhiên thuận tay, ném ly trà, ngắm thẳng vào đầu Lăng Ngôn.
“ Aaaa! Ta đi, ta đi.” Lăng Ngôn kêu thất thanh, tiện tay đón lấy cái ly, chạy nhanh ra khỏi phòng.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Lê Ngạo Nhiên. Lê Ngạo Nhiên thong dong ngồi xuống, rót ly nước, uống từng ngụm nước. Nhưng khoé miệng cong cong, đã bán đứng chủ nhân của mình , cho thấy hiện giờ tinh thần của hắn rất tốt, cực tốt, phi thường tốt.
Đứng dậy, lấy ra một chiếc sáo ngọc được chế tạo khéo léo, tỷ mỉ, đặt lên môi, thổi một hơi. Lát sau, ngoài cửa sổ xuất hiện một Hắc y nhân, cung kính cúi đầu :“ Chủ công có gì phân phó?”
“ Đi thăm dò hai người Lâu Ngọc Điệp và Lâu Ngọc Y.” Lê Ngạo Nhiên chắp tay sau lưng, nhìn trời đêm bên cửa sổ. Hai kẻ này sẽ mang đến cái gì thú vị cho hắn đây, thật đáng chờ mong.
“ Tuân mệnh.” Hắc y nhân cung kính đáp.
“ Đi đi.” Lê Ngạo Nhiên phất tay.
Hắc y nhân biến mất trong đêm tối.
Lê Ngạo Nhiên xoay người, lại liếc nhìn cửa phòng.
Ngạo Nhiên, có huynh , thật tốt.
Thật không? Nàng nói, có hắn, thật tốt.
Có cái gì đang lay chuyển trong lòng hắn, là cái gì?
/72
|