“ Ngươi” Bạch Nguyệt lạnh lùng mở miệng.” Đi hay ở? Muốn sống, hay chết?” Rồi lấy miếng giẻ nhét trong miệng cô gái ra.
“ Đi! Phải sống!” Nàng gầm lên, cứ như dùng hết mọi sức lực trong thân thể mà thét lên.
“ Được.” Bạch Nguyệt cười nhẹ. Đôi mắt kiên cường, rất hợp ý nàng.
Lăng Ngôn thì thầm bên tai Lê Ngạo Nhiên:“ Nương tử ngươi thật có mắt nhìn người, người thứ 2 rồi.”
“ Chỉ cần nàng thích.” Lê Ngạo Nhiên trả lời.
“ Công tử muốn ta làm gì?” Nữ tử trực tiếp hỏi, giọng nói không chút sợ hãi, chỉ có bình tĩnh.
“ Chưa nghĩ ra.” Bạch Nguyệt mỉm cười, thật thông minh còn hơn nàng tưởng.“ Ngươi tên gì?”
“ Thải Hà.” Nữ tử không nói họ của mình . Bạch Nguyệt cũng hiểu, hắn đã bán nàng ta, giờ thì chẳng đáng để theo họ kẻ đấy nữa.
“ Được, Thải Hà, về sau cứ đi theo ta.” Bạch Nguyệt cởi bỏ dây thừng, nhìn quần Thải Hà, bĩu môi nói “ Bỏ cái thứ bên trong đó đi.”
Dứt lời, Bạch Nguyệt xoay người đi ra ngoài.
“ Chúng ta đi.” Bạch Nguyệt, Lê Ngạo Nhiên cùng song song đi về phía trước.
“ Hả?” Lăng Ngôn kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi.“ Ngươi tha tú bà kia sao?”
Bạch Nguyệt cũng không quay lại, nhàn nhạt nói:“ Bà ta làm không sai! Đây không phải nơi làm từ thiện, bà ta là người làm ăn.”
Đúng vậy, thanh lâu cũng phải nộp thuế. Mà nữ tử này bị chính cha cô ta bán tới đây, đã làm ăn thì làm sao để lỗ vốn được, còn phải sinh lời nữa chứ. Dĩ nhiên bà ta sẽ nghĩ hết các loại biện pháp để nàng ta phải đi tiếp khách để kiếm tiền về.
Ba người đi vào đại sảnh, Thải Hà cố chịu đau, đi từ từ phía sau.
Đại sảnh là mảnh hỗn độn. Đám quan binh đứng giàn trận sẵn, mắt nhìn chăm chăm về phía cái cửa nhỏ. Vết máu vẫn còn đầy trên sàn, nhưng bàn tay đã mất, thậm chí cả tên béo nữa.
“ Là các ngươi tấn công Lý Viên ngoại?” Bộ khoái cầm đao chỉ vào ba người Bạch Nguyệt. Giọng nói có chút yếu thế, ba người này trang phục trên người đều cao quý, hơn nữa, nam nhân mắt xanh kia chỉ mới liếc một cái đã làm hắn lạnh như bị dìm vào hầm băng , không tự chủ mà run sợ. Hội đèn lồng này sẽ thu hút rất nhiều người đến đây và có một số người quan phủ cũng không thể chạm vào. Ba người trước mặt này chưa biết rõ lai lịch, vẫn không nên hành động tùy tiện. Mà bên kia Lý Viên ngoại cũng không thể đắc tội, hắn có người thân là Quý nhân trong cung, chỉ có thể chờ điều tra mọi việc rõ ràng.
“ Đúng vậy.” Lê Ngạo Nhiên thản nhiên trả lời giống như chuyện vừa xảy ra cũng bình thường thôi.
Bộ khoái kinh ngạc híp mắt nhìn, hiển nhiên không ngờ Lê Ngạo Nhiên bình thản trả lời như vậy.
“ Nếu các hạ đã đả thương người trước, vậy theo làm phiền chúng ta về nha môn .” Giọng điệu bộ khoái rất khách khí.
“ Không đi.” Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng trả lời hai chữ, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn một vòng đại sảnh.
“ Cái này e rằng không thể tùy ý các hạ.” Bộ khoái có chút khó xử, nhưng vẫn giữ vững trọng trách của mình .
Lê Ngạo Nhiên không thèm trả lời, lấy ra một khối ngọc, chậm rãi nói.” Con heo béo bẩn thỉu kia, định chạm vào nương tử ta, thì phải chịu trừng phạt.”
Bạch Nguyệt nhịn cười, heo béo? Thốt ra từ miệng Lê Ngạo Nhiên, nghe thế nào cũng hết sức kỳ quái.
Bộ khoái kinh ngạc, nương tử của y ở đâu? Nhưng vẫn lập tức vươn tay nhận lấy ngọc bội, nhìn hình dáng , hoa văn trạm trổ hết sức tinh sảo, vẻ mặt hắn liền thay đổi , ngọc bội này hắn đã từng nhìn thấy. Làm bộ khoái đã nhiều năm, hội đèn lồng mỗi ba năm một lần , hắn cũng đã gặp không ít người quyền cao chức trọng. Ngay sau đó vẻ mặt kinh ngạc rất nhanh liền trên biến mất, hai tay cung kính dâng trả ngọc bội, lễ phép nói: "Nếu là như vậy, ta sẽ bẩm báo lại mọi chuyện với đại nhân. Là Lý viên ngoại vô lễ trước. Ba vị công tử mời đi thong thả." Dứt lời, liền xoay người nháy nháy mắt với phía dưới, người phía dưới lập tức lui ra hai bên nhường đường cho bọn người Lê Ngạo Nhiên.
Ba người mang theo Thải Hà rời khỏi Tầm Hoan lâu
Bạch Nguyệt nhớ tới khối ngọc bội, tò mò hỏi “ Đó là ngọc bội Hiền Vương đưa?”
“ Không phải, là của Tả Thừa tướng.” Lê Ngạo Nhiên lấy ngọc bội ra.” Nàng muốn sao ?”
“ Không cần, chỉ hỏi một chút thôi.” Bạch Nguyệt cắt lời.“ Mấy người đó vì mặt mũi Tả Thừa tướng sao?”
“ Người nắm quyền thật sự hiện nay là Tả Hữu Thừa tướng, mỗi người một nửa.Một quân quyền , một chính quyền ” Lê Ngạo Nhiên chỉ dùng hai câu để khái quát cục diện thiên hạ hiện tại.
“ Ân.” Bạch Nguyệt ậm ừ một tiếng , không muốn bàn tiếp nữa, thầm nghĩ, đương kim Hoàng thượng thật đáng thương, lại một kẻ bù nhìn.
————–
Trong một thuyền hoa sang trọng trên hồ.
Đèn Lưu Ly rực đỏ, ánh đèn soi rọi, dáng thuyền cong như vầng trăng rằm, hắc sa nhuyễn mịn, ngọn nến mờ ảo, lúc đỏ, lúc xanh.
Một nam tử trang phục tinh xảo, nắm chặt ly rượu , uống cạn một hơi, lại đổ, rồi uống tiếp.
“ Gia, ngài không thể.” Người bên cạnh lo lắng nhìn 7, 8 vò rượu vứt chỏng chơ.
“ Câm mồm! Ngay cả ngươi cũng muốn ra lệnh cho ta?” Nam tử hoa phục căm hận, ném cái ly xuống hồ.” Cút!”
“ Gia……”
“ Tai điếc hả, cút đi!” Đôi mắt nam tử hoa phục mờ đục, nhìn cửa sổ, nhưng miệng vẫn không ngừng mắng chửi.
“ Dạ, gia.” Nam tử trẻ tuổi rời đi.
Nam tử Hoa phục trẻ tuổi tùy tay mở ra bình rượu để trên bàn , vươn tay tìm kiếm cái ly chợt nhớ đã ném ra cửa sổ , cười tự giễu, nâng vò uống cạn, khóe mắt có gì trong suốt trào ra.
“ Ba.” Nam tử hoa phục dùng tay bóp nát vò rượu, mảnh sứ sắc bén đâm sâu vào da thịt, máu chảy tí tách. Men rượu cay nồng, vết thương trên tay máu chảy không ngừng , đau đớn từ từ kéo đến, không rõ là đau ở thân thể hay tâm trí nữa. Nhìn bàn tay đẫm máu, hắn cười , cười như điên dại.
Vô lực gục đầu xuống bàn, hắn bỗng nức nở, mà âm thanh cũng là cực kỳ ẩn nhẫn.
Nam tử trẻ tuổi đứng ngoài, nghe âm thanh bên trong nhíu mày, nhắm mắt.
Không đẩy cửa vào, mà chỉ lẳng lặng đứng canh cho đến khi trời sáng . Người kia trong phòng, cũng chỉ có mình có thể bảo vệ. . . . .
“ Đi! Phải sống!” Nàng gầm lên, cứ như dùng hết mọi sức lực trong thân thể mà thét lên.
“ Được.” Bạch Nguyệt cười nhẹ. Đôi mắt kiên cường, rất hợp ý nàng.
Lăng Ngôn thì thầm bên tai Lê Ngạo Nhiên:“ Nương tử ngươi thật có mắt nhìn người, người thứ 2 rồi.”
“ Chỉ cần nàng thích.” Lê Ngạo Nhiên trả lời.
“ Công tử muốn ta làm gì?” Nữ tử trực tiếp hỏi, giọng nói không chút sợ hãi, chỉ có bình tĩnh.
“ Chưa nghĩ ra.” Bạch Nguyệt mỉm cười, thật thông minh còn hơn nàng tưởng.“ Ngươi tên gì?”
“ Thải Hà.” Nữ tử không nói họ của mình . Bạch Nguyệt cũng hiểu, hắn đã bán nàng ta, giờ thì chẳng đáng để theo họ kẻ đấy nữa.
“ Được, Thải Hà, về sau cứ đi theo ta.” Bạch Nguyệt cởi bỏ dây thừng, nhìn quần Thải Hà, bĩu môi nói “ Bỏ cái thứ bên trong đó đi.”
Dứt lời, Bạch Nguyệt xoay người đi ra ngoài.
“ Chúng ta đi.” Bạch Nguyệt, Lê Ngạo Nhiên cùng song song đi về phía trước.
“ Hả?” Lăng Ngôn kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi.“ Ngươi tha tú bà kia sao?”
Bạch Nguyệt cũng không quay lại, nhàn nhạt nói:“ Bà ta làm không sai! Đây không phải nơi làm từ thiện, bà ta là người làm ăn.”
Đúng vậy, thanh lâu cũng phải nộp thuế. Mà nữ tử này bị chính cha cô ta bán tới đây, đã làm ăn thì làm sao để lỗ vốn được, còn phải sinh lời nữa chứ. Dĩ nhiên bà ta sẽ nghĩ hết các loại biện pháp để nàng ta phải đi tiếp khách để kiếm tiền về.
Ba người đi vào đại sảnh, Thải Hà cố chịu đau, đi từ từ phía sau.
Đại sảnh là mảnh hỗn độn. Đám quan binh đứng giàn trận sẵn, mắt nhìn chăm chăm về phía cái cửa nhỏ. Vết máu vẫn còn đầy trên sàn, nhưng bàn tay đã mất, thậm chí cả tên béo nữa.
“ Là các ngươi tấn công Lý Viên ngoại?” Bộ khoái cầm đao chỉ vào ba người Bạch Nguyệt. Giọng nói có chút yếu thế, ba người này trang phục trên người đều cao quý, hơn nữa, nam nhân mắt xanh kia chỉ mới liếc một cái đã làm hắn lạnh như bị dìm vào hầm băng , không tự chủ mà run sợ. Hội đèn lồng này sẽ thu hút rất nhiều người đến đây và có một số người quan phủ cũng không thể chạm vào. Ba người trước mặt này chưa biết rõ lai lịch, vẫn không nên hành động tùy tiện. Mà bên kia Lý Viên ngoại cũng không thể đắc tội, hắn có người thân là Quý nhân trong cung, chỉ có thể chờ điều tra mọi việc rõ ràng.
“ Đúng vậy.” Lê Ngạo Nhiên thản nhiên trả lời giống như chuyện vừa xảy ra cũng bình thường thôi.
Bộ khoái kinh ngạc híp mắt nhìn, hiển nhiên không ngờ Lê Ngạo Nhiên bình thản trả lời như vậy.
“ Nếu các hạ đã đả thương người trước, vậy theo làm phiền chúng ta về nha môn .” Giọng điệu bộ khoái rất khách khí.
“ Không đi.” Lê Ngạo Nhiên lạnh lùng trả lời hai chữ, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn một vòng đại sảnh.
“ Cái này e rằng không thể tùy ý các hạ.” Bộ khoái có chút khó xử, nhưng vẫn giữ vững trọng trách của mình .
Lê Ngạo Nhiên không thèm trả lời, lấy ra một khối ngọc, chậm rãi nói.” Con heo béo bẩn thỉu kia, định chạm vào nương tử ta, thì phải chịu trừng phạt.”
Bạch Nguyệt nhịn cười, heo béo? Thốt ra từ miệng Lê Ngạo Nhiên, nghe thế nào cũng hết sức kỳ quái.
Bộ khoái kinh ngạc, nương tử của y ở đâu? Nhưng vẫn lập tức vươn tay nhận lấy ngọc bội, nhìn hình dáng , hoa văn trạm trổ hết sức tinh sảo, vẻ mặt hắn liền thay đổi , ngọc bội này hắn đã từng nhìn thấy. Làm bộ khoái đã nhiều năm, hội đèn lồng mỗi ba năm một lần , hắn cũng đã gặp không ít người quyền cao chức trọng. Ngay sau đó vẻ mặt kinh ngạc rất nhanh liền trên biến mất, hai tay cung kính dâng trả ngọc bội, lễ phép nói: "Nếu là như vậy, ta sẽ bẩm báo lại mọi chuyện với đại nhân. Là Lý viên ngoại vô lễ trước. Ba vị công tử mời đi thong thả." Dứt lời, liền xoay người nháy nháy mắt với phía dưới, người phía dưới lập tức lui ra hai bên nhường đường cho bọn người Lê Ngạo Nhiên.
Ba người mang theo Thải Hà rời khỏi Tầm Hoan lâu
Bạch Nguyệt nhớ tới khối ngọc bội, tò mò hỏi “ Đó là ngọc bội Hiền Vương đưa?”
“ Không phải, là của Tả Thừa tướng.” Lê Ngạo Nhiên lấy ngọc bội ra.” Nàng muốn sao ?”
“ Không cần, chỉ hỏi một chút thôi.” Bạch Nguyệt cắt lời.“ Mấy người đó vì mặt mũi Tả Thừa tướng sao?”
“ Người nắm quyền thật sự hiện nay là Tả Hữu Thừa tướng, mỗi người một nửa.Một quân quyền , một chính quyền ” Lê Ngạo Nhiên chỉ dùng hai câu để khái quát cục diện thiên hạ hiện tại.
“ Ân.” Bạch Nguyệt ậm ừ một tiếng , không muốn bàn tiếp nữa, thầm nghĩ, đương kim Hoàng thượng thật đáng thương, lại một kẻ bù nhìn.
————–
Trong một thuyền hoa sang trọng trên hồ.
Đèn Lưu Ly rực đỏ, ánh đèn soi rọi, dáng thuyền cong như vầng trăng rằm, hắc sa nhuyễn mịn, ngọn nến mờ ảo, lúc đỏ, lúc xanh.
Một nam tử trang phục tinh xảo, nắm chặt ly rượu , uống cạn một hơi, lại đổ, rồi uống tiếp.
“ Gia, ngài không thể.” Người bên cạnh lo lắng nhìn 7, 8 vò rượu vứt chỏng chơ.
“ Câm mồm! Ngay cả ngươi cũng muốn ra lệnh cho ta?” Nam tử hoa phục căm hận, ném cái ly xuống hồ.” Cút!”
“ Gia……”
“ Tai điếc hả, cút đi!” Đôi mắt nam tử hoa phục mờ đục, nhìn cửa sổ, nhưng miệng vẫn không ngừng mắng chửi.
“ Dạ, gia.” Nam tử trẻ tuổi rời đi.
Nam tử Hoa phục trẻ tuổi tùy tay mở ra bình rượu để trên bàn , vươn tay tìm kiếm cái ly chợt nhớ đã ném ra cửa sổ , cười tự giễu, nâng vò uống cạn, khóe mắt có gì trong suốt trào ra.
“ Ba.” Nam tử hoa phục dùng tay bóp nát vò rượu, mảnh sứ sắc bén đâm sâu vào da thịt, máu chảy tí tách. Men rượu cay nồng, vết thương trên tay máu chảy không ngừng , đau đớn từ từ kéo đến, không rõ là đau ở thân thể hay tâm trí nữa. Nhìn bàn tay đẫm máu, hắn cười , cười như điên dại.
Vô lực gục đầu xuống bàn, hắn bỗng nức nở, mà âm thanh cũng là cực kỳ ẩn nhẫn.
Nam tử trẻ tuổi đứng ngoài, nghe âm thanh bên trong nhíu mày, nhắm mắt.
Không đẩy cửa vào, mà chỉ lẳng lặng đứng canh cho đến khi trời sáng . Người kia trong phòng, cũng chỉ có mình có thể bảo vệ. . . . .
/72
|