Bạch Nguyệt ngồi lặng bên cửa sổ, trong lòng đều là bóng hình Lê Ngạo Nhiên. Nhớ hắn, rất nhớ hắn, vô cùng nhớ hắn! Rất muốn đi tìm hắn! Mình bây giờ đã có thể ở bên cạnh hắn rồi !
Bạch Nguyệt mỉm cười, nên tìm lúc nào đó nói cho Chưởng môn, nàng muốn đi tìm hắn. Về phần Thải Hà, giao cho Tô sư tỷ đi. Nếu gặp tên kia, nàng có thể chạy trốn, nhưng mang theo Thải Hà, thì không thể thoát thân. Quyết định xong, Bạch Nguyệt càng cảm thấy vui vẻ. Rất nhanh thôi !
Dùng xong cơm trưa, mặc dù thời tiết oi bức, nhưng tâm tình Bạch Nguyệt lại rất tốt, chuẩn bị ngủ trưa xong sẽ đi tìm Chưởng môn.
……………………
“ Thiếu gia, đến nơi.” Vương Dũng lau mồ hôi, không rõ lắm vì sao Âu Dương Thần Dật liều mạng như vậy, trên đường không ngừng giục ngựa chạy tới Vũ Sơn Phái. Việc áp giải binh khí chỉ là việc nhỏ, bình thường đều do hạ nhân đi làm, cần gì Thiếu gia phải theo, hơn nữa lại gấp rút như thế.
Đến cửa Vũ Sơn phái , sau khi đệ tử vào thông báo , liền đưa bọn họ vào.
Tại Đại sảnh, Chưởng môn biết Chú kiếm phường Thiếu Đông gia tự mình áp giải cũng giật mình kinh hãi, vội sai người chuẩn bị trà chiêu đãi.
“ Âu Dương công tử, hạnh ngộ. Để công tử phải tự mình tới đây.” Chưởng môn khách khí nói.
“ Không dối gạt Chưởng môn, lần này tại hạ đến là có chuyện cần nhờ. Chuyến hàng này, coi như là lễ vật.” Âu Dương Thần Dật còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, đã nói ra mục đích của mình.
Chưởng môn hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn khách sáo hỏi.” Âu Dương công tử có gì muốn nói, cứ ngồi xuống từ từ bàn bạc. Đi đường mệt mỏi, uống ly trà đã.”
Âu Dương Thần Dật chợt nhận ra mình luống cuống, xấu hổ ngồi xuống, uống ngụm trà bình ổn cảm xúc.
“ Âu Dương công tử có chuyện gì xin cứ nói thẳng, chỉ cần Vũ Sơn phái có thể giúp, nhất định không chối từ.” Chưởng môn khách khí, mỉm cười. Đệ tử cũng thông báo, vũ khí lần này đều là hàng thượng đẳng, giá trị xa xỉ, không phải là thứ lão yêu cầu. Hơn nữa, chỉ cần yêu cầu không quá đáng, lão đương nhiên sẽ hoàn thành.
“ Chưởng môn khách sáo rồi. Tại hạ muốn hỏi, trong các đệ tử Vũ Sơn phái, có phải có người tên Bạch Nguyệt, được cứu lên từ vách núi?” Âu Dương Thần Dật vội vàng hỏi. “ Hả? Sao Âu Dương công tử biết? Quả thật có vị đệ tử kêu Bạch Nguyệt, là nội môn đệ tử.” Chưởng môn nghi ngờ nhìn người trước mặt.
“ Ta có thể gặp nàng không? Nói chuyện riêng một lúc?” Âu Dương Thần Dật kích động, vội vàng nói.“ Đương nhiên, chuyến hàng này không chỉ tặng không, về sau có đặt thêm cũng sẽ lấy giá thấp.”
“ Điều này……” Chưởng môn càng nghi ngờ, tuy rất muốn đống binh khí này, nhưng nếu để Bạch Nguyệt gặp nguy hiểm, cái tên mắt xanh thể nào cũng sẽ tính nợ lên đầu ông.
“ Xin Chưởng môn yên tâm, tại hạ không có ác ý. Mấy hôm trước có gặp thoáng qua, cảm thấy nàng rất giống tiểu muội Âu Dương Ly, cho nên muốn đến để xác nhận. Không có ý gì cả.” Âu Dương Thần Dật nhìn thấy Chưởng môn do dự, biết ngay đối phương lo lắng điều gì, đành phải nó rõ mục đích.
Chưởng môn giật mình, thoáng do dự nhưng cuối cùng cũng gật đầu:“ Không thành vấn đề, nhưng nếu nàng không muốn, xin công tử đừng ép.”
“ Đương nhiên rồi.” Âu Dương Thần Dật gật đầu“ Không biết khi nào có thể gặp nàng? Bây giờ có được không?”
“ Ta hiểu tâm trạng lúc này của Âu Dương công tử, xin mời đến tiểu đình tại hậu viện chờ, ta sẽ sai người gọi nàng đến.” Chưởng môn đồng ý.
“ Vậy thì, đa tạ Chưởng môn .” Âu Dương Thần Dật cảm kích chắp tay hành lễ, đi theo đệ tử ra hậu viện.
Hóa ra Bạch Nguyệt là tiểu muội của người này. Chưởng môn cười bất đắc dĩ. Đáng tiếc, muốn thuyết phục Bạch Nguyệt đồng ý theo hắn về quả thật rất khó.
Kỳ thật từ khi Âu Dương Thần Dật nói ra, lão đã nhận thấy gương mặt hai người có đôi nét giống nhau, có lẽ, hắn không nói dối. Cho dù là thế, thì sao chứ...
Bạch Nguyệt còn đang ngủ thì bị gọi dậy, nói là Chưởng môn mời.
Khó chịu dụi mắt, Bạch Nguyệt lầm bầm ngồi dậy. Ghét nhất là đang ngủ thì bị người ta quấy rầy, nhưng vậy cũng tốt, nàng cũng đang định đi gặp Chưởng môn để nói với ông về việc nàng quyết định đi tìm Lê Ngạo Nhiên.
Ngáp dài, để đệ tử truyền tin đi trước, Bạch Nguyệt lau mặt, cho tỉnh táo, rồi cầm theo Bách Hoa Tiên đi ra khỏi phòng.
Vào đại sảnh, Chưởng môn chỉ nói là có người đang chờ ở hậu viện, Bạch Nguyệt ngẫm nghĩ, quyết định cứ gặp đã rồi nói cho Chưởng môn sau, hỏi đường đến hậu viện, Bạch Nguyệt lập tức đi vào.
Nắng chiếu xuyên qua tán đại thụ thành những chấm nhỏ tý trên mặt đất, ve kêu râm ran.
Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mặt trời chói chang, thật nóng bức.
Đi đến nơi nhưng lại không có người. Người đâu? Bạch Nguyệt không kiên nhẫn nhíu mày, bây giờ nàng chẳng hứng chơi trò trốn tìm đâu. Đột nhiên có tiếng động rất nhỏ vang lên, nhưng Bạch Nguyệt vẫn nghe được, liền xoay người quay lại, là Âu Dương Thần Dật.
"Là ngươi!" Bạch Nguyệt không kiên nhẫn, nhưng cũng không ngạc nhiên.
"Ly Nhi! Là ta, là đại ca!" Âu Dương Thần Dật cảm thấy Bạch Nguyệt không vui, cảm thấy thật đau lòng. Sao Ly Nhi của hắn lại nhìn hắn như vậy? Vì sao chứ? Ánh mắt hâm mộ, quan tâm đâu rồi? Sao lại biến thành như vậy?
"Ta đã nói, ngươi nhận lầm người!" Bạch Nguyệt không kiên nhẫn trả lời, thầm thêm một câu, lại còn theo đến tận đây, thật phiền. Nam tử này dáng dấp rất anh tuấn, nhưng nàng nhìn hắn lại không thuận mắt tý nào, chính nàng cũng chả hiểu vì sao nữa.
"Ly Nhi, muội quên hết rồi sao?" Âu Dương Thần Dật vội vàng hỏi, vội vã lấy ra cây trâm cài đưa tới trước mặt Bạch Nguyệt. "Muội nhìn xem, đây là trâm cài của muội, cũng chính là cái muội dùng để cào mặt!"
Bạch Nguyệt nhíu mày:" Ta không nhớ rõ!"
"Ly Nhi!" Âu Dương Thần Dật còn đang muốn nói tiếp, đã bị Bạch Nguyệt tức giận cắt lời.
"Vị công tử này, ta không rõ câu nào ngươi nói thật, câu nào giả nữa." Bạch Nguyệt châm chọc. "Ta nhớ rõ ngươi cứu ta lên, nhưng ngươi đã nói cái gì nhỉ? Là nương tử chưa gả, rồi sau đó? Ta bị đánh gần chết, lại còn bị đẩy xuống vách núi nữa."
Âu Dương Thần Dật vừa nghe, mặt đổi sắc, há mồm định giải thích. Bạch Nguyệt phất tay ngăn cản, tiếp tục:" Giờ chạy đến đây lại nói là muội muội, ngươi không thấy là buồn cười lắm sao? Vì ngươi thích ta, lấy cớ giống muội muội, để thay thề?" Bạch Nguyệt nói không chút lưu tình, như từng dao cứa vào da đến ứa máu.
Âu Dương Thần Dật lảo đảo, lùi về đằng sau, lòng đau như cắt, sao lại thành thế này? Vì sao lại lạnh lùng hơn cả người dưng? Rõ ràng là Ly Nhi đang đứng trước mặt! Tại sao lại xa lạ đến thế?
"Còn chuyện gì nữa không? Không có thì xin cáo từ!" Bạch Nguyệt khinh thường nhìn. Nếu ngươi thật sự quan tâm đến chủ nhân trước của cơ thể này, sao lại nỡ để người ta tổn thương nàng? Nếu đã không có năng lực bảo vệ nàng, cần gì lại đau khổ dây dưa?
"Ly Nhi! Không, nàng chính là Ly Nhi của ta! Trên vai phải có một vết bớt hình hoa mai, đúng không?" Âu Dương Thần Dật khuôn mặt tràn đầy bi thương, chợt nhớ lại vết bớt đặc thù trên vai Âu Dương Ly.
"Có thì sao, mà không thì sao?" Bạch Nguyệt chẳng thèm quay đầu, giọng châm chọc. Đúng là trên vai nàng có một vết bớt, nhưng vậy thì như thế nào?
"Nàng quả nhiên là Ly Nhi! Ly Nhi, cùng ta trở về đi? Phụ thân vẫn còn chờ muội ở nhà!" Giống như nắm được phao cứu sinh, Âu dương Thần Dật như từ tuyệt vọng tìm thấy ánh sáng hi vọng.
"Ta không phải Âu Dương Ly. Công tử, xin ngươi nghe cho kỹ, tên ta là Bạch Nguyệt, nguyệt của trăng, bạch của trắng." Bạch Nguyệt xoay người, gằn từng chữ rõ ràng, nặng nề nói. "Ta không thích có người gọi lầm tên, đây là lịch sự! Nghe rõ chưa?!" Bạch Nguyệt quắc mắt Âu Dương Thần Dật, trong mắt toàn sự chán ghét.
"Bạch Nguyệt......" Âu Dương Thần Dật khó khăn nói từng chữ, đau khổ hiện rõ lên gương mặt khiến ai cũng đau lòng.
Nhưng Bạch Nguyệt chẳng mảy may cảm động, chỉ gật đầu một cái rồi nói. "Được rồi, lần này gọi không sai. Nếu còn dám gọi lần nữa, đừng trách ta!" Đôi mắt Bạch Nguyệt lạnh lẽo, chằm chằm nhìn Âu Dương Thần Dật mà tim đập thình thịch.
Âu Dương Thần Dật vẻ mặt đau thương, thật sâu nhìn Bạch Nguyệt.
"Vậy thì, Bạch Nguyệt, ngươi là Bạch Nguyệt......" Âu Dương Thần Dật che ngực, đơn giản vì nơi đó đau quá, đau đến mức khiến hắn không nói nên lời. Được rồi, mặc kệ nàng tên gì, nhưng nàng vẫn mãi là nàng, nàng là của ta, ta nhất định phải mang nàng về!
"Công tử tìm ta vì xác định chuyện này đúng không? Hiện tại đã xong, vậy chẳng còn gì để nói." Bạch Nguyệt xoay người rời đi.
Âu Dương Thần Dật định tiến lên, nhưng ngừng lại. Nếu cứng rắn cướp người đi ở Vũ Sơn phái thì quả là không sáng suốt, như vậy hắn chỉ có thể chờ, chờ thời cơ đến. Nhìn Bạch Nguyệt càng lúc càng đi xa, Âu Dương Thần Dật xiết chặt tay đến trắng bệch, móng đâm sâu vào da thịt cũng không để ý, máu dần chảy, rơi trên đất, nở những đóa hoa máu yêu dã.
Bạch Nguyệt nhanh chân vào đại sảnh, tìm Chưởng môn. Chưởng môn nhìn sắc mặt Bạch Nguyệt không được vui, liền đoán ngay được kết quả.
"Con muốn ra ngoài tìm Ngạo Nhiên." Bạch Nguyệt đi thẳng vào vấn đề, nói ra mục đích của mình.
"Hả?" Chưởng môn há hốc miệng, lập tức lắc đầu như đánh trống bỏi. " Không được, nói gì cũng không được, hắn yêu cầu ta phải trông chừng ngươi!"
"Hừ! Hỏi sư phụ đi, bây giờ chẳng lẽ ta không có năng lực tự bảo vệ mình sao?" Bạch Nguyệt trừng mắt nhìn Chưởng môn, nàng không tin Chưởng môn không cảm nhận được thay đổi của nàng.
Chưởng môn há hốc miệng, ngay khi thấy Bạch Nguyệt, ông đã nhận ra hơi thở của nha đầu này có biến hóa, nhưng không dám xác nhận. Đơn giản vì, ông không tin có người dám đổi sinh mệnh để lấy sức mạnh! Nhưng trước mắt ông lại có một người, nha đầu ngốc này!
"Chưởng môn đã sớm biết người trong đình? Được chỗ tốt gì thế" Bạch Nguyệt cười giảo hoạt.
Chưởng môn bị cười, trong lòng có chút chột dạ, nhưng ngoài miệng vẫn nói lời chính nghĩa:" Không có, chẳng có gì cả."
"Được rồi, được rồi, không nói nữa. Ta nói cho ngài một câu, rồi sẽ hạ sơn. Còn Thái Hà nha đầu, xin nhờ ngài chăm sóc hộ." Ánh mắt Bạch Nguyệt lộ ra sự kiên định.
"Quyết định rồi sao?!" Chưởng môn nghiêm nghị hỏi.
"Ukm, quyết định." Bạch Nguyệt gật đầu, trầm mặc. Hiện giờ, chắc Lê Ngạo Nhiên đã đến kinh thành?
"Như vậy, ta cũng không ngăn con nữa, ta sẽ dùng bồ câu đưa tin cho hắn, nhưng ta cũng sẽ tung tin ra ngoài là con vẫn ở Vũ Sơn phái." Chưởng môn lo lắng, chỉ sợ nơi đây đã bị người theo dõi.
Bạch Nguyệt ngẩn ra, lập tức hiểu được, trong lòng ấm áp. "Cảm ơn Chưởng môn."
"Aizza, đừng cảm tạ, mau thu dọn xuống núi đi, nhưng ta có một điều kiện." Chưởng môn trầm giọng. "Lần này ta cũng phái người đến kinh thành làm việc, cùng lúc đồng hành với con, tiện thể chiếu ứng lẫn nhau."
"Dạ." Bạch Nguyệt gật đầu, việc nhỏ, ai đi cùng cũng chẳng sao. Chỉ cần đến được kinh thành gặp hắn, chỉ cần được ở bên hắn.
"Được rồi, thu dọn đồ đạc đi. Một canh giờ sau, đến đây." Chưởng môn phất tay, ý bảo Bạch Nguyệt có thể đi.
"Được, cám ơn Chưởng môn." Bạch Nguyệt sung sướng lui xuống.
Thu thập xong, Bạch Nguyệt đi tới đại sảnh gặp mặt người đồng hành với nàng.
Trang Hàn Phong!
“ Sao lại là ngươi?” Bạch Nguyệt nhíu mày, có chút không vui.
“ Vì sao lại không thể là ta?” Trang Hàn Phong cười cười. Nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc, thấy bước chân nhẹ nhàng của Bạch Nguyệt, lại cảm nhận được nội lực của Bạch Nguyệt không tầm thường, thật khác xa mấy ngày trước. Chẳng lẽ hắn bị ảo giác ?
“ Không đi cùng hắn. Ta tự đi.” Bạch Nguyệt chỉ vào Trang Hàn Phong, nói.
“ Vậy không được, Lục sư huynh của ngươi còn có việc khác, đành phải để Trang Hàn Phong làm. Nếu ngươi không muốn, vậy không được rời Vũ Sơn phái.” Chưởng môn cứng rắn nói. Để nàng đi vì nàng đã có năng lực nhất định, nhưng giờ lại cự tuyệt người đồng hành, vậy làm sao có thể. Ông cũng biết rõ, nếu Bạch Nguyệt kiên quyết bỏ đi, thì chắc chắn sẽ có cách bỏ trốn, ông cũng không có cách ngăn cản.
“ Hừ!” Bạch Nguyệt bất mãn, cũng không phản đối nữa, mang tai nải đi trước. Chưởng môn nhìn Bạch Nguyệt tức giận bỏ đi, cười bất đắc dĩ.
Trang Hàn Phong hành lễ với Chưởng môn xong, rồi vội vã đuổi theo.
Xuống chân núi, đã có người chuẩn bị sẵn ngựa.
Bạch Nguyệt nhìn ngựa, hoàn toàn im lặng. Nghe tiếng bước chân phía sau đến càng gần, tim càng đập loạn, chẳng lẽ phải nói với hắn, nàng không biết cưỡi ngựa.
Trang Hàn Phong nhảy lên ngựa, thấy Bạch Nguyệt vẫn đứng im một chỗ, mới chợt hiểu.” Bạch sư muội không biết cưỡi ngựa sao?”
“ Đúng vậy, không biết! Không biết cũng chẳng chết người!!!” Bạch Nguyệt cáu giận, nhìn chằm chằm con ngựa trước mặt mình. Giờ phải làm sao? Đi bộ đến trấn rồi thuê xe ngựa? Lần đầu tiên, Bạch Nguyệt hận mình không biết cưỡi ngựa, tốc độ xe ngựa rất chậm. Nếu thế, biết bao giờ mới đến kinh thành? Nhất định phải bỏ ít thời gian để học!
“ Bạch sư muội, nếu không hai ta cưỡi một con, trời nóng vậy, muội đi như thế sẽ bị cảm nắng.” Trang Hàn Phong xoay người xuống ngựa, nói.
“ Không cần, nếu ngươi thấy nóng thì cứ đi trước đi, đến trấn thì chờ ta. Ta sẽ mua một cỗ xe.” Bạch Nguyệt cắn răng nói.
Trang Hàn Phong giật mình, đột nhiên nhớ tới Bạch Nguyệt từng nói, nàng có thể từ chối ý tốt của người ta. Tự nhiên trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, đây là cách nàng từ chối hắn sao?
Nhìn bóng hình Bạch Nguyệt chậm chạp bước đi, ánh mắt Trang Hàn Phong thoáng qua nhàn nhạt đau thương, nhưng cũng liền đuổi theo.
“ Cứ đi thế này cũng không phải biện pháp tốt, nếu Bạch sư muội không chê, để ta dạy sư muội được không? Như thế sẽ mau đến kinh thành hơn.” Trang Hàn Phong mơ hồ cảm nhận được, nàng đến kinh thành là vì tìm nam tử mắt xanh kia. Nhưng thấy nàng cố gắng thế, hắn lại……
Bạch Nguyệt quay đầu, nhìn Trang Hàn Phong một lúc, cảm nhận được hắn là đang thật lòng giúp mình , nàng ngượng ngùng mở miệng.” Có thể sao?”
Trang Hàn Phong nhịn không được, cười trìu mến, nói.” Đương nhiên.” Luyến tiếc dời ánh mắt, Bạch Nguyệt thật đáng yêu.
Bạch Nguyệt do dự, cũng nhẹ nhàng nhảy lên ngựa.
Nhìn Bạch Nguyệt ghì chặt lấy ngựa, Trang Hàn Phong cười trấn an nàng “ Không cần sợ, đạp chân ở đây, từ từ từng bước, không cần ghì chặt bụng ngựa, cứ thả lỏng. Cảm thấy ngựa chạy nhanh liền lạp dây cương.”
Trang Hàn Phong làm mẫu, nhanh chóng xoay người lên ngựa. Tầm nhìn trải rộng mênh mang. Hóa ra tự mình cưỡi ngựa là cảm giác này đây, Bạch Nguyệt không còn ôm ghì ngựa nữa, có nội lực giúp nàng nhanh chóng ổn định thăng bằng.
Nhẹ nhàng thúc ngựa, chạy vọt lên đầu.
Gió thổi ngược, lướt qua da lành lạnh, cảnh vật bên đường không ngừng lùi lại. Bạch Nguyệt nhịn không được bật cười.
Chờ ta, Ngạo Nhiên, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại, và không bao giờ xa cách nữa. Muốn nhanh hơn nữa, để càng sớm gặp lại.
Trang Hàn Phong nhìn theo bóng hình Bạch Nguyệt, thúc ngựa đuổi theo. Thấy Bạch Nguyệt cười vui vẻ, hắn cảm thấy đã mãn nguyện rồi , nếu thời gian cứ dừng ở đây thì tốt biết bao.
Hai người ra sức quất ngựa chạy đi, trước khi trời tối, đã kịp đến trấn tìm khách điếm ở trọ.
Bởi vì Trang Hàn Phong dạy nàng cưỡi ngựa, nên thái độ của Bạch Nguyệt với hắn cũng dịu đi nhiều, không ngập địch ý như trước.
Dùng xong cơm, trời cũng tối.
Trăng sáng trên cao, gió mát phơ phất.
Bạch Nguyệt nhìn đom đóm bay quanh, mỉm cười. Chợt nhớ đến khi còn ở Hiền Vương Phủ, Lê Ngạo Nhiên bắt đom đóm cho nàng.
Đẩy cửa ra, Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà. Nhìn sao sáng trên trời, trong lòng lại nhớ đến Lê Ngạo Nhiên.
Ngạo Nhiên, có phải cũng đang nhớ mình?
Bạch Nguyệt lấy ra ngọc bội trong lòng, vuốt ve đóa sen chạm khắc phía trên. Trên đó vẫn còn hơi thở của hắn, tốt quá, lại nhớ đến cái túi tiền xấu xí kia, thế mà hắn lại coi như báu vật mà giữ gìn, Bạch Nguyệt nở nụ cười.
Đột nhiên, phía sau có tiếng động nhỏ truyển đến. Khi tu vi tăng, một chút xíu động , nàng cũng có thể lập tức cảm ứng được.
Bạch Nguyệt Đột lập tức quay đầu nhìn, là Trang Hàn Phong.
“ Sư muội đang nhìn gì vậy?” Trang Hàn Phong mỉm cười hỏi, nhưng trong lòng vô cùng ngạc nhiên, hóa ra thật sự Bạch Nguyệt có nội lực, mà còn là thâm hậu, không phải hắn ảo giác. Khi nàng nhảy lên nóc nhà, hắn đã hiểu ra, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, sao có thể?
“ Không nhìn cái gì cả.” Bạch Nguyệt cất ngọc bội vào ngực, trả lời.” Còn ngươi?”
“ Ngắm trăng.” Trang Hàn Phong nghiêng đầu trả lời.
“ Vậy ngươi xem đi, ta đi xuống trước .” Bạch Nguyệt đứng dậy, chuẩn bị nhảy xuống.
“ Muội,…. Ghét ta vậy sao?” Trang Hàn Phong sắc mặt trở nên ảm đạm, giọng buồn buồn hỏi.
Bạch Nguyệt quay đầu lại nhìn Trang Hàn Phong:“ Không, ta cũng không ghét ngươi.” Ở trong lòng Bạch Nguyệt, thật ra không ghét Trang Hàn Phong. Khi trên mặt nàng vẫn còn sẹo, hắn đưa thuốc cho nàng, hôm nay còn dạy nàng cưỡi ngựa. Thật ra, thì nàng rất cảm kích hắn.
Trang Hàn Phong khó hiểu, vội vàng hỏi:“ Vậy tại sao đối với ta như vậy?”
Bạch Nguyệt cúi đầu, cười nói:“ Ta không ghét ngươi, nhưng ngươi quên sao? Ta có thể cự tuyệt lòng tốt của ngươi.”
“ Nhưng lần này ta chỉ muốn ngồi cạnh, tán gẫu và ngắm trăng với muội thôi.” Trang Hàn Phong vẻ mặt có chút khổ sở, vì sao Bạch Nguyệt cứ nhìn thấy hắn là tránh né như bệnh dịch vậy.
Bạch Nguyệt lắc đầu một cái, nhẹ nhàng nói:“ Không muốn quá gần gũi với ngươi, không muốn cho ngươi hi vọng để cuối cùng phải thất vọng. Đây cũng vì tốt cho ngươi. Có những chuyện càng kéo dài càng không tốt.”
“ Muốn trò chuyện cũng không được sao?” Trang Hàn Phong lại càng thêm khốn khổ, cần gì tuyệt tình đến vậy? Không chừa một cơ may nào.
“ Chỉ là ta có thói quen giải quyết rõ ràng mọi chuyện trước khi để phát sinh sự cố mà thôi.” Bạch Nguyệt lạnh nhạt trả lời, Trang Hàn Phong, đây là vì tốt cho ngươi.
“ Muội quá tàn nhẫn.” Trang Hàn Phong nghiến răng, nặng nề nói ra một câu.
Bạch Nguyệt nhún vai, không trả lời, bay xuống nóc nhà, tàn nhẫn? Vậy mới tốt cho ngươi, chẳng lẽ cứ để mặc ngươi gần gũi với ta, rồi mới cự tuyệt, vậy mới là nhẫn tâm thật sự.
Một đêm lại trôi qua.
Hôm sau, hai người lên đường.
Trên đường hai người đều im lặng, không nói gì, không khí có chút kỳ quái.
……………………
Kinh thành. Một con bồ câu trắng đậu bên cửa sổ, Lê Ngạo Nhiên đi lên, bắt lấy, xem thư buộc dưới chân.
"Lão Hồ Ly lại có chuyện gì?" Lăng Ngôn tựa vào ghế, hỏi.
Đột nhiên, Lê Ngạo Nhiên nắm chặt tay, sắc mặt lạnh xuống.
"Có chuyện gì?" Lăng Ngôn nhận ra Lê Ngạo Nhiên có gì không ổn.
"Nàng rời Vũ Sơn phái đến tìm ta!" Lê Ngạo Nhiên rít qua kẽ răng.
"Cái gì? Bạch Nguyệt đến đây?" Lăng Ngôn há hốc miệng, quá liều lĩnh, với cái gương mặt họa thủy kia, và cả công phu của nàng nữa, suốt đường đi có thể được bình an sao?
"Lão Hồ Ly nói nội lực của nàng đã được nâng cao, còn phái một vị nội môn đệ tử đi theo." Lê Ngạo Nhiên nhắm mắt thật chặt. Nâng cao nội lực? Khi trước, nàng có hỏi, nhưng bị từ chối. Quả thật hắn biết cách, nhưng hắn tuyệt đối không để nàng nếm thử! Không, đừng như những gì hắn nghĩ!
"Thế sao?" Lăng Ngôn nghi ngờ, nhưng cũng lo lắng.
"Ta lập tức sai người tìm nàng." Lê Ngạo Nhiên phất tay, bay ra ngoài. Thầm đau, nha đầu ngốc nghếch, sao nàng lại liều vậy chứ? Lại cảm thấy bất an, hắn muốn gặp nàng, lập tức nhìn thấy nàng, thấy nàng an toàn đứng trước mặt hắn!
_____________
Trong cốc, một con đường quanh co chạy dài.
Hai bên sườn núi, không nhìn kỹ thì không nhìn ra có người mai phục.
"Hừ, chậm quá." Mộc Xảo Hề ngồi trên một tảng đá cao, không kiên nhẫn nhìn chằm chằm con đường bên khe núi. Bỏ ra một vạn lượng bạc để mua tin chắc không lầm. Con tiện nhân kia đã rời Vũ Sơn phái, đến kinh thành. Vậy chắc chắn phải đi ngang đây! Hừ, quả là trời giúp nàng, nếu ả kia vẫn ở lại Vũ Sơn phái thì nàng không có cách nào ra tay. Dù sao cao thủ Vũ Sơn phái nhiều như mây, huống chi còn có Chưởng môn bí hiểm kia. Nhìn cung thủ và ám vệ xung quanh, Mộc Xảo Hề vừa lòng, cười. Lần này, để xem con tiện nhân kia chạy đi đâu! Tốt nhất là có thể bắt sống, để mình từ từ chơi đùa.
Hơi nghiêng đầu, lại liếc đến mái tóc đen dài đến thắt lưng của Thương Lang, hắn đang nhắm mắt ngồi trên tảng đá. Hơi thở tà mị khiến người ta không rét mà run, không khí chung quanh như bị đông lại, không ai dám lại gần hắn.
Hừ, tên hỗn đản này! Khi trước trơ mắt nhìn nàng bị phế mà không cứu giúp. Thù này nhất định phải báo! Chờ xử lý con tiện nhân Bạch Nguyệt xong rồi mới xử hắn.
Nhưng hắn đến đây làm gì? Nàng không tin hắn tốt đến mức ở đây bảo vệ nàng. Mục đích của hắn là gì đây?
Mộc Xảo Hề lại liếc nhìn con đường phía dưới.
Cuối cùng có tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.
Hai người cưỡi ngựa dần tiến vào khe núi.
"Haha, Bạch Nguyệt......" Mắt Mộc Xảo Hề không hề che giấu độc ác, âm hiểm, cuối cùng cũng đến rồi. Hất tay ra hiệu cho cung thủ chuẩn bị, khi liếc nhìn sang bên kia thì Thương Lang đã biến mất.
Tên kia đâu? Mộc Xảo Hề hoảng hốt. Không thể để hắn phá hư chuyện của nàng. Giương mắt tìm kiếm Thương Lang, lại phát hiện hắn đã lao xuống khe núi.
Cái người điên này, định làm gì thế?! Chẳng lẽ hắn cũng thích Bạch Nguyệt? Ngẫm lại quả thật có khả năng, nhớ lại khi cứu mình, hắn đã tuôn ra mấy lời ngả ngớn, gạ gẫm Bạch Nguyệt. Con tiện nhân kia với cái bộ dạng ấy, quả có thể dụ dỗ tên thần kinh kia. Nghĩ đến đây, Mộc Xảo Hề cảm giác như bị mèo cào, hừ! Hủy dung ả ta xem còn có ai liếc mắt nhìn không?!
Nếu có thể, để cung thủ diệt luôn thằng điên này cũng được. Không hiểu nổi, sao phụ thân lại phải khép nép với hắn như thế, lại còn luôn dặn nàng phải vì đại cục không thể đắc tội với hắn. Để xem khi cả rừng tên lao tới, hắn sẽ chạy kiểu gì? Ở nơi này giết hắn cũng tốt lắm! Cái gì đại cục, những thứ này thì liên quan gì đến nàng?
...............
Bạch Nguyệt nhíu mày nhìn con đường qua khe núi. Con đường này hẹp quá, chỉ vừa đủ cho một chiếc xe ngựa, rồi lại ngẩng đầu nhìn dãy núi hai bên. Cứ có cảm giác gì đó không đúng.
Nhẹ nhàng ghì ngựa, Bạch Nguyệt dừng lại.
"Bạch sư muội. Làm sao vậy? Sao đột nhiên dừng lại?" Trang Hàn Phong khó hiểu.
"Không đúng, ta vẫn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ." Bạch Nguyệt nhìn đỉnh núi phía xa. Là cái gì đang rung nhẹ trong gió.
"Kỳ lạ?" Trang Hàn Phong cũng nheo mắt, nhìn theo hướng ánh mắt Bạch Nguyệt, nhưng không thấy gì cả. "Không có gì mà."
"Đi! Quay đầu lại!" Bạch Nguyệt đột nhiên thét lên, giật cương, thúc ngựa quay lại.
Trang Hàn Phong giật mình, cũng bắt đầu mơ hồ cảm thấy có gì không ổn, vội vàng chạy theo.
Bạch Nguyệt rút Bách Hoa Tiên, quất vào ngựa của Trang Hàn Phong, ngựa đau chạy như điên về phía trước.
"Bạch sư muội, ngươi làm gì thế?" Trang Hàn Phong kinh ngạc, quay đầu nhìn Bạch Nguyệt.
“Chạy mau, chúng ta tách ra chạy, nếu gặp tên kia, chúng ta không phải là đối thủ của hắn đâu. Gặp lại ở trạm dịch tại kinh thành. Nghe ta đi! Ta sẽ không sao đâu! Xin ngươi đấy!” Giọng Bạch Nguyệt hết sức nghiêm túc khiến Trang Hàn Phong bắt đầu lo lắng.
Nghe giọng điệu Bạch Nguyệt, dường như có gì đó rất nguy hiểm, nhưng là cái gì?
Ở ngã ba đường, hai người mỗi người một ngã.
Thương Lang lộ ra nụ cười tàn nhẫn, nhưng cũng rất tò mò. Ah, mới không gặp mấy ngày thôi, vậy mà nội lực của tiểu mỹ nhân lại tăng lên rất nhiều.
Mộc Xảo Hề ngồi trên đỉnh núi, vô cùng tức giận. Con tiện nhân kia, rõ ràng đã muốn chạy vào bẫy, thế mà lại quay đầu chạy mất?
“Đuổi theo!” Mộc Xảo Hề cực kỳ tức giận dậm chân. Ngoan độc nhìn theo bóng hình Bạch Nguyệt dần biến mất. Tuyệt đối sẽ không thể để ả chạy mất!
“Tiểu mỹ nhân, nàng chạy nhanh thế để làm gì?” Giọng Thương Lang ngả ngớn phía sau.
Qủa nhiên! Tên này đang ở ngay gần nàng. Nhưng sao hắn biết nàng đã rời Vũ sơn phái , lại biết khi nào nàng sẽ qua đây? Bạch Nguyệt suy nghĩ, nhưng giờ không phải là lúc. Những gì mà nàng cảm nhận về hắn, chỉ có chữ ‘Nguy hiểm’, tưởng tượng ra hậu quả khi rơi vào tay hắn, Bạch Nguyệt liền phát lạnh.
Bạch Nguyệt nghe tiếng gió vi vút bên tai, lại càng bối rối. Cố nín nhín, ép bản thân phải bình tĩnh. Không thể để bị hắn bắt.
Thương Lang nhẹ nhàng bay vút lên ngọn cây, nhìn Bạch Nguyệt không ngừng giục ngựa chạy về phía trước, khẽ cười, tên độc trong tay hắn bén nhọn bắn về phía con ngựa của Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nghe thấy tiếng ngực kêu, lạnh toàn thân. Trước khi ngã ngựa, thi triển khinh công nhảy xuống, vững vàng đứng trên mặt đất. Nhìn con ngựa dần biến thành đen, sắc mặt Bạch Nguyệt càng thêm nặng nề.
Thương Lang cũng đuổi theo, dừng lại, hai tay ôm trước ngực, mỉm cười nhìn vẻ mặt phòng bị của Bạch Nguyệt.
“Tiểu mỹ nhân, về cùng ta đi, được không?” Mắt Thương Lang lóe lên cái nhìn độc ác như loài lang sói, nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyệt.
“Nếu ta không muốn thì sao?” Bạch Nguyệt cười nhẹ.
“Không đi cũng phải đi. Nếu không muốn bị thương, thì ngoan ngoãn thì đi theo ta.” Thương Lang quan sát gương mặt trắng nõn của Bạch Nguyệt, cười nói. “Cô nương xinh đẹp như vậy, nếu để bị thương, ta sẽ đau lòng lắm đó~~~”
“Bà tám, lắm chuyện.” Bạch Nguyệt rút Bách Hoa Tiên, thanh âm lạnh lẽo.
Thương Lang biến sắc, há hốc: “Ngươi gọi ta là gì?”
“Bảo ngươi bà tám! Lảm nhảm vô nghĩa!” Bạch Nguyệt lớn tiếng nói. “Muốn động thủ thì ra tay đi, cần quái gì mà lắm lời như đàn bà vậy?” Bạch Nguyệt cười nhẹ, cố ý khiêu khích Thương Lang, muốn tranh thủ thời cơ hắn sơ ý mà chạy trốn.
“Thật không? Chờ bắt được nàng, sẽ để cho nàng biết, ta có phải nam nhân hay không?” Thương Lang cười độc ác.
Bạch Nguyệt nắm chặt Bách Hoa Tiên, mắt lạnh nhìn nam tử tà mị trước mắt.
Bạch Nguyệt mỉm cười, nên tìm lúc nào đó nói cho Chưởng môn, nàng muốn đi tìm hắn. Về phần Thải Hà, giao cho Tô sư tỷ đi. Nếu gặp tên kia, nàng có thể chạy trốn, nhưng mang theo Thải Hà, thì không thể thoát thân. Quyết định xong, Bạch Nguyệt càng cảm thấy vui vẻ. Rất nhanh thôi !
Dùng xong cơm trưa, mặc dù thời tiết oi bức, nhưng tâm tình Bạch Nguyệt lại rất tốt, chuẩn bị ngủ trưa xong sẽ đi tìm Chưởng môn.
……………………
“ Thiếu gia, đến nơi.” Vương Dũng lau mồ hôi, không rõ lắm vì sao Âu Dương Thần Dật liều mạng như vậy, trên đường không ngừng giục ngựa chạy tới Vũ Sơn Phái. Việc áp giải binh khí chỉ là việc nhỏ, bình thường đều do hạ nhân đi làm, cần gì Thiếu gia phải theo, hơn nữa lại gấp rút như thế.
Đến cửa Vũ Sơn phái , sau khi đệ tử vào thông báo , liền đưa bọn họ vào.
Tại Đại sảnh, Chưởng môn biết Chú kiếm phường Thiếu Đông gia tự mình áp giải cũng giật mình kinh hãi, vội sai người chuẩn bị trà chiêu đãi.
“ Âu Dương công tử, hạnh ngộ. Để công tử phải tự mình tới đây.” Chưởng môn khách khí nói.
“ Không dối gạt Chưởng môn, lần này tại hạ đến là có chuyện cần nhờ. Chuyến hàng này, coi như là lễ vật.” Âu Dương Thần Dật còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, đã nói ra mục đích của mình.
Chưởng môn hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn khách sáo hỏi.” Âu Dương công tử có gì muốn nói, cứ ngồi xuống từ từ bàn bạc. Đi đường mệt mỏi, uống ly trà đã.”
Âu Dương Thần Dật chợt nhận ra mình luống cuống, xấu hổ ngồi xuống, uống ngụm trà bình ổn cảm xúc.
“ Âu Dương công tử có chuyện gì xin cứ nói thẳng, chỉ cần Vũ Sơn phái có thể giúp, nhất định không chối từ.” Chưởng môn khách khí, mỉm cười. Đệ tử cũng thông báo, vũ khí lần này đều là hàng thượng đẳng, giá trị xa xỉ, không phải là thứ lão yêu cầu. Hơn nữa, chỉ cần yêu cầu không quá đáng, lão đương nhiên sẽ hoàn thành.
“ Chưởng môn khách sáo rồi. Tại hạ muốn hỏi, trong các đệ tử Vũ Sơn phái, có phải có người tên Bạch Nguyệt, được cứu lên từ vách núi?” Âu Dương Thần Dật vội vàng hỏi. “ Hả? Sao Âu Dương công tử biết? Quả thật có vị đệ tử kêu Bạch Nguyệt, là nội môn đệ tử.” Chưởng môn nghi ngờ nhìn người trước mặt.
“ Ta có thể gặp nàng không? Nói chuyện riêng một lúc?” Âu Dương Thần Dật kích động, vội vàng nói.“ Đương nhiên, chuyến hàng này không chỉ tặng không, về sau có đặt thêm cũng sẽ lấy giá thấp.”
“ Điều này……” Chưởng môn càng nghi ngờ, tuy rất muốn đống binh khí này, nhưng nếu để Bạch Nguyệt gặp nguy hiểm, cái tên mắt xanh thể nào cũng sẽ tính nợ lên đầu ông.
“ Xin Chưởng môn yên tâm, tại hạ không có ác ý. Mấy hôm trước có gặp thoáng qua, cảm thấy nàng rất giống tiểu muội Âu Dương Ly, cho nên muốn đến để xác nhận. Không có ý gì cả.” Âu Dương Thần Dật nhìn thấy Chưởng môn do dự, biết ngay đối phương lo lắng điều gì, đành phải nó rõ mục đích.
Chưởng môn giật mình, thoáng do dự nhưng cuối cùng cũng gật đầu:“ Không thành vấn đề, nhưng nếu nàng không muốn, xin công tử đừng ép.”
“ Đương nhiên rồi.” Âu Dương Thần Dật gật đầu“ Không biết khi nào có thể gặp nàng? Bây giờ có được không?”
“ Ta hiểu tâm trạng lúc này của Âu Dương công tử, xin mời đến tiểu đình tại hậu viện chờ, ta sẽ sai người gọi nàng đến.” Chưởng môn đồng ý.
“ Vậy thì, đa tạ Chưởng môn .” Âu Dương Thần Dật cảm kích chắp tay hành lễ, đi theo đệ tử ra hậu viện.
Hóa ra Bạch Nguyệt là tiểu muội của người này. Chưởng môn cười bất đắc dĩ. Đáng tiếc, muốn thuyết phục Bạch Nguyệt đồng ý theo hắn về quả thật rất khó.
Kỳ thật từ khi Âu Dương Thần Dật nói ra, lão đã nhận thấy gương mặt hai người có đôi nét giống nhau, có lẽ, hắn không nói dối. Cho dù là thế, thì sao chứ...
Bạch Nguyệt còn đang ngủ thì bị gọi dậy, nói là Chưởng môn mời.
Khó chịu dụi mắt, Bạch Nguyệt lầm bầm ngồi dậy. Ghét nhất là đang ngủ thì bị người ta quấy rầy, nhưng vậy cũng tốt, nàng cũng đang định đi gặp Chưởng môn để nói với ông về việc nàng quyết định đi tìm Lê Ngạo Nhiên.
Ngáp dài, để đệ tử truyền tin đi trước, Bạch Nguyệt lau mặt, cho tỉnh táo, rồi cầm theo Bách Hoa Tiên đi ra khỏi phòng.
Vào đại sảnh, Chưởng môn chỉ nói là có người đang chờ ở hậu viện, Bạch Nguyệt ngẫm nghĩ, quyết định cứ gặp đã rồi nói cho Chưởng môn sau, hỏi đường đến hậu viện, Bạch Nguyệt lập tức đi vào.
Nắng chiếu xuyên qua tán đại thụ thành những chấm nhỏ tý trên mặt đất, ve kêu râm ran.
Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh mặt trời chói chang, thật nóng bức.
Đi đến nơi nhưng lại không có người. Người đâu? Bạch Nguyệt không kiên nhẫn nhíu mày, bây giờ nàng chẳng hứng chơi trò trốn tìm đâu. Đột nhiên có tiếng động rất nhỏ vang lên, nhưng Bạch Nguyệt vẫn nghe được, liền xoay người quay lại, là Âu Dương Thần Dật.
"Là ngươi!" Bạch Nguyệt không kiên nhẫn, nhưng cũng không ngạc nhiên.
"Ly Nhi! Là ta, là đại ca!" Âu Dương Thần Dật cảm thấy Bạch Nguyệt không vui, cảm thấy thật đau lòng. Sao Ly Nhi của hắn lại nhìn hắn như vậy? Vì sao chứ? Ánh mắt hâm mộ, quan tâm đâu rồi? Sao lại biến thành như vậy?
"Ta đã nói, ngươi nhận lầm người!" Bạch Nguyệt không kiên nhẫn trả lời, thầm thêm một câu, lại còn theo đến tận đây, thật phiền. Nam tử này dáng dấp rất anh tuấn, nhưng nàng nhìn hắn lại không thuận mắt tý nào, chính nàng cũng chả hiểu vì sao nữa.
"Ly Nhi, muội quên hết rồi sao?" Âu Dương Thần Dật vội vàng hỏi, vội vã lấy ra cây trâm cài đưa tới trước mặt Bạch Nguyệt. "Muội nhìn xem, đây là trâm cài của muội, cũng chính là cái muội dùng để cào mặt!"
Bạch Nguyệt nhíu mày:" Ta không nhớ rõ!"
"Ly Nhi!" Âu Dương Thần Dật còn đang muốn nói tiếp, đã bị Bạch Nguyệt tức giận cắt lời.
"Vị công tử này, ta không rõ câu nào ngươi nói thật, câu nào giả nữa." Bạch Nguyệt châm chọc. "Ta nhớ rõ ngươi cứu ta lên, nhưng ngươi đã nói cái gì nhỉ? Là nương tử chưa gả, rồi sau đó? Ta bị đánh gần chết, lại còn bị đẩy xuống vách núi nữa."
Âu Dương Thần Dật vừa nghe, mặt đổi sắc, há mồm định giải thích. Bạch Nguyệt phất tay ngăn cản, tiếp tục:" Giờ chạy đến đây lại nói là muội muội, ngươi không thấy là buồn cười lắm sao? Vì ngươi thích ta, lấy cớ giống muội muội, để thay thề?" Bạch Nguyệt nói không chút lưu tình, như từng dao cứa vào da đến ứa máu.
Âu Dương Thần Dật lảo đảo, lùi về đằng sau, lòng đau như cắt, sao lại thành thế này? Vì sao lại lạnh lùng hơn cả người dưng? Rõ ràng là Ly Nhi đang đứng trước mặt! Tại sao lại xa lạ đến thế?
"Còn chuyện gì nữa không? Không có thì xin cáo từ!" Bạch Nguyệt khinh thường nhìn. Nếu ngươi thật sự quan tâm đến chủ nhân trước của cơ thể này, sao lại nỡ để người ta tổn thương nàng? Nếu đã không có năng lực bảo vệ nàng, cần gì lại đau khổ dây dưa?
"Ly Nhi! Không, nàng chính là Ly Nhi của ta! Trên vai phải có một vết bớt hình hoa mai, đúng không?" Âu Dương Thần Dật khuôn mặt tràn đầy bi thương, chợt nhớ lại vết bớt đặc thù trên vai Âu Dương Ly.
"Có thì sao, mà không thì sao?" Bạch Nguyệt chẳng thèm quay đầu, giọng châm chọc. Đúng là trên vai nàng có một vết bớt, nhưng vậy thì như thế nào?
"Nàng quả nhiên là Ly Nhi! Ly Nhi, cùng ta trở về đi? Phụ thân vẫn còn chờ muội ở nhà!" Giống như nắm được phao cứu sinh, Âu dương Thần Dật như từ tuyệt vọng tìm thấy ánh sáng hi vọng.
"Ta không phải Âu Dương Ly. Công tử, xin ngươi nghe cho kỹ, tên ta là Bạch Nguyệt, nguyệt của trăng, bạch của trắng." Bạch Nguyệt xoay người, gằn từng chữ rõ ràng, nặng nề nói. "Ta không thích có người gọi lầm tên, đây là lịch sự! Nghe rõ chưa?!" Bạch Nguyệt quắc mắt Âu Dương Thần Dật, trong mắt toàn sự chán ghét.
"Bạch Nguyệt......" Âu Dương Thần Dật khó khăn nói từng chữ, đau khổ hiện rõ lên gương mặt khiến ai cũng đau lòng.
Nhưng Bạch Nguyệt chẳng mảy may cảm động, chỉ gật đầu một cái rồi nói. "Được rồi, lần này gọi không sai. Nếu còn dám gọi lần nữa, đừng trách ta!" Đôi mắt Bạch Nguyệt lạnh lẽo, chằm chằm nhìn Âu Dương Thần Dật mà tim đập thình thịch.
Âu Dương Thần Dật vẻ mặt đau thương, thật sâu nhìn Bạch Nguyệt.
"Vậy thì, Bạch Nguyệt, ngươi là Bạch Nguyệt......" Âu Dương Thần Dật che ngực, đơn giản vì nơi đó đau quá, đau đến mức khiến hắn không nói nên lời. Được rồi, mặc kệ nàng tên gì, nhưng nàng vẫn mãi là nàng, nàng là của ta, ta nhất định phải mang nàng về!
"Công tử tìm ta vì xác định chuyện này đúng không? Hiện tại đã xong, vậy chẳng còn gì để nói." Bạch Nguyệt xoay người rời đi.
Âu Dương Thần Dật định tiến lên, nhưng ngừng lại. Nếu cứng rắn cướp người đi ở Vũ Sơn phái thì quả là không sáng suốt, như vậy hắn chỉ có thể chờ, chờ thời cơ đến. Nhìn Bạch Nguyệt càng lúc càng đi xa, Âu Dương Thần Dật xiết chặt tay đến trắng bệch, móng đâm sâu vào da thịt cũng không để ý, máu dần chảy, rơi trên đất, nở những đóa hoa máu yêu dã.
Bạch Nguyệt nhanh chân vào đại sảnh, tìm Chưởng môn. Chưởng môn nhìn sắc mặt Bạch Nguyệt không được vui, liền đoán ngay được kết quả.
"Con muốn ra ngoài tìm Ngạo Nhiên." Bạch Nguyệt đi thẳng vào vấn đề, nói ra mục đích của mình.
"Hả?" Chưởng môn há hốc miệng, lập tức lắc đầu như đánh trống bỏi. " Không được, nói gì cũng không được, hắn yêu cầu ta phải trông chừng ngươi!"
"Hừ! Hỏi sư phụ đi, bây giờ chẳng lẽ ta không có năng lực tự bảo vệ mình sao?" Bạch Nguyệt trừng mắt nhìn Chưởng môn, nàng không tin Chưởng môn không cảm nhận được thay đổi của nàng.
Chưởng môn há hốc miệng, ngay khi thấy Bạch Nguyệt, ông đã nhận ra hơi thở của nha đầu này có biến hóa, nhưng không dám xác nhận. Đơn giản vì, ông không tin có người dám đổi sinh mệnh để lấy sức mạnh! Nhưng trước mắt ông lại có một người, nha đầu ngốc này!
"Chưởng môn đã sớm biết người trong đình? Được chỗ tốt gì thế" Bạch Nguyệt cười giảo hoạt.
Chưởng môn bị cười, trong lòng có chút chột dạ, nhưng ngoài miệng vẫn nói lời chính nghĩa:" Không có, chẳng có gì cả."
"Được rồi, được rồi, không nói nữa. Ta nói cho ngài một câu, rồi sẽ hạ sơn. Còn Thái Hà nha đầu, xin nhờ ngài chăm sóc hộ." Ánh mắt Bạch Nguyệt lộ ra sự kiên định.
"Quyết định rồi sao?!" Chưởng môn nghiêm nghị hỏi.
"Ukm, quyết định." Bạch Nguyệt gật đầu, trầm mặc. Hiện giờ, chắc Lê Ngạo Nhiên đã đến kinh thành?
"Như vậy, ta cũng không ngăn con nữa, ta sẽ dùng bồ câu đưa tin cho hắn, nhưng ta cũng sẽ tung tin ra ngoài là con vẫn ở Vũ Sơn phái." Chưởng môn lo lắng, chỉ sợ nơi đây đã bị người theo dõi.
Bạch Nguyệt ngẩn ra, lập tức hiểu được, trong lòng ấm áp. "Cảm ơn Chưởng môn."
"Aizza, đừng cảm tạ, mau thu dọn xuống núi đi, nhưng ta có một điều kiện." Chưởng môn trầm giọng. "Lần này ta cũng phái người đến kinh thành làm việc, cùng lúc đồng hành với con, tiện thể chiếu ứng lẫn nhau."
"Dạ." Bạch Nguyệt gật đầu, việc nhỏ, ai đi cùng cũng chẳng sao. Chỉ cần đến được kinh thành gặp hắn, chỉ cần được ở bên hắn.
"Được rồi, thu dọn đồ đạc đi. Một canh giờ sau, đến đây." Chưởng môn phất tay, ý bảo Bạch Nguyệt có thể đi.
"Được, cám ơn Chưởng môn." Bạch Nguyệt sung sướng lui xuống.
Thu thập xong, Bạch Nguyệt đi tới đại sảnh gặp mặt người đồng hành với nàng.
Trang Hàn Phong!
“ Sao lại là ngươi?” Bạch Nguyệt nhíu mày, có chút không vui.
“ Vì sao lại không thể là ta?” Trang Hàn Phong cười cười. Nhưng trong lòng lại vô cùng kinh ngạc, thấy bước chân nhẹ nhàng của Bạch Nguyệt, lại cảm nhận được nội lực của Bạch Nguyệt không tầm thường, thật khác xa mấy ngày trước. Chẳng lẽ hắn bị ảo giác ?
“ Không đi cùng hắn. Ta tự đi.” Bạch Nguyệt chỉ vào Trang Hàn Phong, nói.
“ Vậy không được, Lục sư huynh của ngươi còn có việc khác, đành phải để Trang Hàn Phong làm. Nếu ngươi không muốn, vậy không được rời Vũ Sơn phái.” Chưởng môn cứng rắn nói. Để nàng đi vì nàng đã có năng lực nhất định, nhưng giờ lại cự tuyệt người đồng hành, vậy làm sao có thể. Ông cũng biết rõ, nếu Bạch Nguyệt kiên quyết bỏ đi, thì chắc chắn sẽ có cách bỏ trốn, ông cũng không có cách ngăn cản.
“ Hừ!” Bạch Nguyệt bất mãn, cũng không phản đối nữa, mang tai nải đi trước. Chưởng môn nhìn Bạch Nguyệt tức giận bỏ đi, cười bất đắc dĩ.
Trang Hàn Phong hành lễ với Chưởng môn xong, rồi vội vã đuổi theo.
Xuống chân núi, đã có người chuẩn bị sẵn ngựa.
Bạch Nguyệt nhìn ngựa, hoàn toàn im lặng. Nghe tiếng bước chân phía sau đến càng gần, tim càng đập loạn, chẳng lẽ phải nói với hắn, nàng không biết cưỡi ngựa.
Trang Hàn Phong nhảy lên ngựa, thấy Bạch Nguyệt vẫn đứng im một chỗ, mới chợt hiểu.” Bạch sư muội không biết cưỡi ngựa sao?”
“ Đúng vậy, không biết! Không biết cũng chẳng chết người!!!” Bạch Nguyệt cáu giận, nhìn chằm chằm con ngựa trước mặt mình. Giờ phải làm sao? Đi bộ đến trấn rồi thuê xe ngựa? Lần đầu tiên, Bạch Nguyệt hận mình không biết cưỡi ngựa, tốc độ xe ngựa rất chậm. Nếu thế, biết bao giờ mới đến kinh thành? Nhất định phải bỏ ít thời gian để học!
“ Bạch sư muội, nếu không hai ta cưỡi một con, trời nóng vậy, muội đi như thế sẽ bị cảm nắng.” Trang Hàn Phong xoay người xuống ngựa, nói.
“ Không cần, nếu ngươi thấy nóng thì cứ đi trước đi, đến trấn thì chờ ta. Ta sẽ mua một cỗ xe.” Bạch Nguyệt cắn răng nói.
Trang Hàn Phong giật mình, đột nhiên nhớ tới Bạch Nguyệt từng nói, nàng có thể từ chối ý tốt của người ta. Tự nhiên trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, đây là cách nàng từ chối hắn sao?
Nhìn bóng hình Bạch Nguyệt chậm chạp bước đi, ánh mắt Trang Hàn Phong thoáng qua nhàn nhạt đau thương, nhưng cũng liền đuổi theo.
“ Cứ đi thế này cũng không phải biện pháp tốt, nếu Bạch sư muội không chê, để ta dạy sư muội được không? Như thế sẽ mau đến kinh thành hơn.” Trang Hàn Phong mơ hồ cảm nhận được, nàng đến kinh thành là vì tìm nam tử mắt xanh kia. Nhưng thấy nàng cố gắng thế, hắn lại……
Bạch Nguyệt quay đầu, nhìn Trang Hàn Phong một lúc, cảm nhận được hắn là đang thật lòng giúp mình , nàng ngượng ngùng mở miệng.” Có thể sao?”
Trang Hàn Phong nhịn không được, cười trìu mến, nói.” Đương nhiên.” Luyến tiếc dời ánh mắt, Bạch Nguyệt thật đáng yêu.
Bạch Nguyệt do dự, cũng nhẹ nhàng nhảy lên ngựa.
Nhìn Bạch Nguyệt ghì chặt lấy ngựa, Trang Hàn Phong cười trấn an nàng “ Không cần sợ, đạp chân ở đây, từ từ từng bước, không cần ghì chặt bụng ngựa, cứ thả lỏng. Cảm thấy ngựa chạy nhanh liền lạp dây cương.”
Trang Hàn Phong làm mẫu, nhanh chóng xoay người lên ngựa. Tầm nhìn trải rộng mênh mang. Hóa ra tự mình cưỡi ngựa là cảm giác này đây, Bạch Nguyệt không còn ôm ghì ngựa nữa, có nội lực giúp nàng nhanh chóng ổn định thăng bằng.
Nhẹ nhàng thúc ngựa, chạy vọt lên đầu.
Gió thổi ngược, lướt qua da lành lạnh, cảnh vật bên đường không ngừng lùi lại. Bạch Nguyệt nhịn không được bật cười.
Chờ ta, Ngạo Nhiên, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại, và không bao giờ xa cách nữa. Muốn nhanh hơn nữa, để càng sớm gặp lại.
Trang Hàn Phong nhìn theo bóng hình Bạch Nguyệt, thúc ngựa đuổi theo. Thấy Bạch Nguyệt cười vui vẻ, hắn cảm thấy đã mãn nguyện rồi , nếu thời gian cứ dừng ở đây thì tốt biết bao.
Hai người ra sức quất ngựa chạy đi, trước khi trời tối, đã kịp đến trấn tìm khách điếm ở trọ.
Bởi vì Trang Hàn Phong dạy nàng cưỡi ngựa, nên thái độ của Bạch Nguyệt với hắn cũng dịu đi nhiều, không ngập địch ý như trước.
Dùng xong cơm, trời cũng tối.
Trăng sáng trên cao, gió mát phơ phất.
Bạch Nguyệt nhìn đom đóm bay quanh, mỉm cười. Chợt nhớ đến khi còn ở Hiền Vương Phủ, Lê Ngạo Nhiên bắt đom đóm cho nàng.
Đẩy cửa ra, Bạch Nguyệt nhẹ nhàng nhảy lên nóc nhà. Nhìn sao sáng trên trời, trong lòng lại nhớ đến Lê Ngạo Nhiên.
Ngạo Nhiên, có phải cũng đang nhớ mình?
Bạch Nguyệt lấy ra ngọc bội trong lòng, vuốt ve đóa sen chạm khắc phía trên. Trên đó vẫn còn hơi thở của hắn, tốt quá, lại nhớ đến cái túi tiền xấu xí kia, thế mà hắn lại coi như báu vật mà giữ gìn, Bạch Nguyệt nở nụ cười.
Đột nhiên, phía sau có tiếng động nhỏ truyển đến. Khi tu vi tăng, một chút xíu động , nàng cũng có thể lập tức cảm ứng được.
Bạch Nguyệt Đột lập tức quay đầu nhìn, là Trang Hàn Phong.
“ Sư muội đang nhìn gì vậy?” Trang Hàn Phong mỉm cười hỏi, nhưng trong lòng vô cùng ngạc nhiên, hóa ra thật sự Bạch Nguyệt có nội lực, mà còn là thâm hậu, không phải hắn ảo giác. Khi nàng nhảy lên nóc nhà, hắn đã hiểu ra, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, sao có thể?
“ Không nhìn cái gì cả.” Bạch Nguyệt cất ngọc bội vào ngực, trả lời.” Còn ngươi?”
“ Ngắm trăng.” Trang Hàn Phong nghiêng đầu trả lời.
“ Vậy ngươi xem đi, ta đi xuống trước .” Bạch Nguyệt đứng dậy, chuẩn bị nhảy xuống.
“ Muội,…. Ghét ta vậy sao?” Trang Hàn Phong sắc mặt trở nên ảm đạm, giọng buồn buồn hỏi.
Bạch Nguyệt quay đầu lại nhìn Trang Hàn Phong:“ Không, ta cũng không ghét ngươi.” Ở trong lòng Bạch Nguyệt, thật ra không ghét Trang Hàn Phong. Khi trên mặt nàng vẫn còn sẹo, hắn đưa thuốc cho nàng, hôm nay còn dạy nàng cưỡi ngựa. Thật ra, thì nàng rất cảm kích hắn.
Trang Hàn Phong khó hiểu, vội vàng hỏi:“ Vậy tại sao đối với ta như vậy?”
Bạch Nguyệt cúi đầu, cười nói:“ Ta không ghét ngươi, nhưng ngươi quên sao? Ta có thể cự tuyệt lòng tốt của ngươi.”
“ Nhưng lần này ta chỉ muốn ngồi cạnh, tán gẫu và ngắm trăng với muội thôi.” Trang Hàn Phong vẻ mặt có chút khổ sở, vì sao Bạch Nguyệt cứ nhìn thấy hắn là tránh né như bệnh dịch vậy.
Bạch Nguyệt lắc đầu một cái, nhẹ nhàng nói:“ Không muốn quá gần gũi với ngươi, không muốn cho ngươi hi vọng để cuối cùng phải thất vọng. Đây cũng vì tốt cho ngươi. Có những chuyện càng kéo dài càng không tốt.”
“ Muốn trò chuyện cũng không được sao?” Trang Hàn Phong lại càng thêm khốn khổ, cần gì tuyệt tình đến vậy? Không chừa một cơ may nào.
“ Chỉ là ta có thói quen giải quyết rõ ràng mọi chuyện trước khi để phát sinh sự cố mà thôi.” Bạch Nguyệt lạnh nhạt trả lời, Trang Hàn Phong, đây là vì tốt cho ngươi.
“ Muội quá tàn nhẫn.” Trang Hàn Phong nghiến răng, nặng nề nói ra một câu.
Bạch Nguyệt nhún vai, không trả lời, bay xuống nóc nhà, tàn nhẫn? Vậy mới tốt cho ngươi, chẳng lẽ cứ để mặc ngươi gần gũi với ta, rồi mới cự tuyệt, vậy mới là nhẫn tâm thật sự.
Một đêm lại trôi qua.
Hôm sau, hai người lên đường.
Trên đường hai người đều im lặng, không nói gì, không khí có chút kỳ quái.
……………………
Kinh thành. Một con bồ câu trắng đậu bên cửa sổ, Lê Ngạo Nhiên đi lên, bắt lấy, xem thư buộc dưới chân.
"Lão Hồ Ly lại có chuyện gì?" Lăng Ngôn tựa vào ghế, hỏi.
Đột nhiên, Lê Ngạo Nhiên nắm chặt tay, sắc mặt lạnh xuống.
"Có chuyện gì?" Lăng Ngôn nhận ra Lê Ngạo Nhiên có gì không ổn.
"Nàng rời Vũ Sơn phái đến tìm ta!" Lê Ngạo Nhiên rít qua kẽ răng.
"Cái gì? Bạch Nguyệt đến đây?" Lăng Ngôn há hốc miệng, quá liều lĩnh, với cái gương mặt họa thủy kia, và cả công phu của nàng nữa, suốt đường đi có thể được bình an sao?
"Lão Hồ Ly nói nội lực của nàng đã được nâng cao, còn phái một vị nội môn đệ tử đi theo." Lê Ngạo Nhiên nhắm mắt thật chặt. Nâng cao nội lực? Khi trước, nàng có hỏi, nhưng bị từ chối. Quả thật hắn biết cách, nhưng hắn tuyệt đối không để nàng nếm thử! Không, đừng như những gì hắn nghĩ!
"Thế sao?" Lăng Ngôn nghi ngờ, nhưng cũng lo lắng.
"Ta lập tức sai người tìm nàng." Lê Ngạo Nhiên phất tay, bay ra ngoài. Thầm đau, nha đầu ngốc nghếch, sao nàng lại liều vậy chứ? Lại cảm thấy bất an, hắn muốn gặp nàng, lập tức nhìn thấy nàng, thấy nàng an toàn đứng trước mặt hắn!
_____________
Trong cốc, một con đường quanh co chạy dài.
Hai bên sườn núi, không nhìn kỹ thì không nhìn ra có người mai phục.
"Hừ, chậm quá." Mộc Xảo Hề ngồi trên một tảng đá cao, không kiên nhẫn nhìn chằm chằm con đường bên khe núi. Bỏ ra một vạn lượng bạc để mua tin chắc không lầm. Con tiện nhân kia đã rời Vũ Sơn phái, đến kinh thành. Vậy chắc chắn phải đi ngang đây! Hừ, quả là trời giúp nàng, nếu ả kia vẫn ở lại Vũ Sơn phái thì nàng không có cách nào ra tay. Dù sao cao thủ Vũ Sơn phái nhiều như mây, huống chi còn có Chưởng môn bí hiểm kia. Nhìn cung thủ và ám vệ xung quanh, Mộc Xảo Hề vừa lòng, cười. Lần này, để xem con tiện nhân kia chạy đi đâu! Tốt nhất là có thể bắt sống, để mình từ từ chơi đùa.
Hơi nghiêng đầu, lại liếc đến mái tóc đen dài đến thắt lưng của Thương Lang, hắn đang nhắm mắt ngồi trên tảng đá. Hơi thở tà mị khiến người ta không rét mà run, không khí chung quanh như bị đông lại, không ai dám lại gần hắn.
Hừ, tên hỗn đản này! Khi trước trơ mắt nhìn nàng bị phế mà không cứu giúp. Thù này nhất định phải báo! Chờ xử lý con tiện nhân Bạch Nguyệt xong rồi mới xử hắn.
Nhưng hắn đến đây làm gì? Nàng không tin hắn tốt đến mức ở đây bảo vệ nàng. Mục đích của hắn là gì đây?
Mộc Xảo Hề lại liếc nhìn con đường phía dưới.
Cuối cùng có tiếng vó ngựa từ xa truyền đến.
Hai người cưỡi ngựa dần tiến vào khe núi.
"Haha, Bạch Nguyệt......" Mắt Mộc Xảo Hề không hề che giấu độc ác, âm hiểm, cuối cùng cũng đến rồi. Hất tay ra hiệu cho cung thủ chuẩn bị, khi liếc nhìn sang bên kia thì Thương Lang đã biến mất.
Tên kia đâu? Mộc Xảo Hề hoảng hốt. Không thể để hắn phá hư chuyện của nàng. Giương mắt tìm kiếm Thương Lang, lại phát hiện hắn đã lao xuống khe núi.
Cái người điên này, định làm gì thế?! Chẳng lẽ hắn cũng thích Bạch Nguyệt? Ngẫm lại quả thật có khả năng, nhớ lại khi cứu mình, hắn đã tuôn ra mấy lời ngả ngớn, gạ gẫm Bạch Nguyệt. Con tiện nhân kia với cái bộ dạng ấy, quả có thể dụ dỗ tên thần kinh kia. Nghĩ đến đây, Mộc Xảo Hề cảm giác như bị mèo cào, hừ! Hủy dung ả ta xem còn có ai liếc mắt nhìn không?!
Nếu có thể, để cung thủ diệt luôn thằng điên này cũng được. Không hiểu nổi, sao phụ thân lại phải khép nép với hắn như thế, lại còn luôn dặn nàng phải vì đại cục không thể đắc tội với hắn. Để xem khi cả rừng tên lao tới, hắn sẽ chạy kiểu gì? Ở nơi này giết hắn cũng tốt lắm! Cái gì đại cục, những thứ này thì liên quan gì đến nàng?
...............
Bạch Nguyệt nhíu mày nhìn con đường qua khe núi. Con đường này hẹp quá, chỉ vừa đủ cho một chiếc xe ngựa, rồi lại ngẩng đầu nhìn dãy núi hai bên. Cứ có cảm giác gì đó không đúng.
Nhẹ nhàng ghì ngựa, Bạch Nguyệt dừng lại.
"Bạch sư muội. Làm sao vậy? Sao đột nhiên dừng lại?" Trang Hàn Phong khó hiểu.
"Không đúng, ta vẫn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ." Bạch Nguyệt nhìn đỉnh núi phía xa. Là cái gì đang rung nhẹ trong gió.
"Kỳ lạ?" Trang Hàn Phong cũng nheo mắt, nhìn theo hướng ánh mắt Bạch Nguyệt, nhưng không thấy gì cả. "Không có gì mà."
"Đi! Quay đầu lại!" Bạch Nguyệt đột nhiên thét lên, giật cương, thúc ngựa quay lại.
Trang Hàn Phong giật mình, cũng bắt đầu mơ hồ cảm thấy có gì không ổn, vội vàng chạy theo.
Bạch Nguyệt rút Bách Hoa Tiên, quất vào ngựa của Trang Hàn Phong, ngựa đau chạy như điên về phía trước.
"Bạch sư muội, ngươi làm gì thế?" Trang Hàn Phong kinh ngạc, quay đầu nhìn Bạch Nguyệt.
“Chạy mau, chúng ta tách ra chạy, nếu gặp tên kia, chúng ta không phải là đối thủ của hắn đâu. Gặp lại ở trạm dịch tại kinh thành. Nghe ta đi! Ta sẽ không sao đâu! Xin ngươi đấy!” Giọng Bạch Nguyệt hết sức nghiêm túc khiến Trang Hàn Phong bắt đầu lo lắng.
Nghe giọng điệu Bạch Nguyệt, dường như có gì đó rất nguy hiểm, nhưng là cái gì?
Ở ngã ba đường, hai người mỗi người một ngã.
Thương Lang lộ ra nụ cười tàn nhẫn, nhưng cũng rất tò mò. Ah, mới không gặp mấy ngày thôi, vậy mà nội lực của tiểu mỹ nhân lại tăng lên rất nhiều.
Mộc Xảo Hề ngồi trên đỉnh núi, vô cùng tức giận. Con tiện nhân kia, rõ ràng đã muốn chạy vào bẫy, thế mà lại quay đầu chạy mất?
“Đuổi theo!” Mộc Xảo Hề cực kỳ tức giận dậm chân. Ngoan độc nhìn theo bóng hình Bạch Nguyệt dần biến mất. Tuyệt đối sẽ không thể để ả chạy mất!
“Tiểu mỹ nhân, nàng chạy nhanh thế để làm gì?” Giọng Thương Lang ngả ngớn phía sau.
Qủa nhiên! Tên này đang ở ngay gần nàng. Nhưng sao hắn biết nàng đã rời Vũ sơn phái , lại biết khi nào nàng sẽ qua đây? Bạch Nguyệt suy nghĩ, nhưng giờ không phải là lúc. Những gì mà nàng cảm nhận về hắn, chỉ có chữ ‘Nguy hiểm’, tưởng tượng ra hậu quả khi rơi vào tay hắn, Bạch Nguyệt liền phát lạnh.
Bạch Nguyệt nghe tiếng gió vi vút bên tai, lại càng bối rối. Cố nín nhín, ép bản thân phải bình tĩnh. Không thể để bị hắn bắt.
Thương Lang nhẹ nhàng bay vút lên ngọn cây, nhìn Bạch Nguyệt không ngừng giục ngựa chạy về phía trước, khẽ cười, tên độc trong tay hắn bén nhọn bắn về phía con ngựa của Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nghe thấy tiếng ngực kêu, lạnh toàn thân. Trước khi ngã ngựa, thi triển khinh công nhảy xuống, vững vàng đứng trên mặt đất. Nhìn con ngựa dần biến thành đen, sắc mặt Bạch Nguyệt càng thêm nặng nề.
Thương Lang cũng đuổi theo, dừng lại, hai tay ôm trước ngực, mỉm cười nhìn vẻ mặt phòng bị của Bạch Nguyệt.
“Tiểu mỹ nhân, về cùng ta đi, được không?” Mắt Thương Lang lóe lên cái nhìn độc ác như loài lang sói, nhìn chằm chằm vào Bạch Nguyệt.
“Nếu ta không muốn thì sao?” Bạch Nguyệt cười nhẹ.
“Không đi cũng phải đi. Nếu không muốn bị thương, thì ngoan ngoãn thì đi theo ta.” Thương Lang quan sát gương mặt trắng nõn của Bạch Nguyệt, cười nói. “Cô nương xinh đẹp như vậy, nếu để bị thương, ta sẽ đau lòng lắm đó~~~”
“Bà tám, lắm chuyện.” Bạch Nguyệt rút Bách Hoa Tiên, thanh âm lạnh lẽo.
Thương Lang biến sắc, há hốc: “Ngươi gọi ta là gì?”
“Bảo ngươi bà tám! Lảm nhảm vô nghĩa!” Bạch Nguyệt lớn tiếng nói. “Muốn động thủ thì ra tay đi, cần quái gì mà lắm lời như đàn bà vậy?” Bạch Nguyệt cười nhẹ, cố ý khiêu khích Thương Lang, muốn tranh thủ thời cơ hắn sơ ý mà chạy trốn.
“Thật không? Chờ bắt được nàng, sẽ để cho nàng biết, ta có phải nam nhân hay không?” Thương Lang cười độc ác.
Bạch Nguyệt nắm chặt Bách Hoa Tiên, mắt lạnh nhìn nam tử tà mị trước mắt.
/72
|