Tai nạn xe cộ. . . . . .
Khi bốn chữ này xông vào màng nhĩ Hách Diêu Tuyết, cô chỉ cảm thấy đầu óc của mình giống như là bị cái gì đó hung hăng nghiền qua.
Bởi vì chuyện của ba mẹ, tai nạn xe cộ đã trở thành bóng ma khó có thể xóa bỏ trong lòng cô.
Mà bây giờ, vận rủi đáng sợ lại phủ xuống..... trên người người đàn ông kia sao?
Không! Hách Diêu Tuyết cự tuyệt suy nghĩ tiếp, vội vã chạy đến cổng trường bắt một chiếc taxi, phân phó tài xế chạy về phía công ty của Nhạc Ân Trạch.
Lúc ngồi trên xe, tay cô run run bắt đầu bấm số gọi điện thoại cho anh. Bên kia điện thoại là tiếng nhạc chuông liên tục vang lên, khúc nhạc rất quen thuộc, là bản nhạc cô cùng anh nhảy trong ngày lễ thành nhân mười tám tuổi của cô.
Khi đó, cô cảm thấy khúc nhạc này sao lại đáng chết dài như vậy, mà hiện tại cũng là đáng chết làm cho người ta nôn nóng khó nhịn.
Khi bản nhạc kết htúc, xuất hiện từng tiếng âm “tít tít”, vẫn không có người trả lời. Thật giống như trong lúc hỗn loạn, chiếc điện thoại này đã bị người ta lãng quên trong một góc yên lặng.
Đầu óc Hách Diêu Tuyết bỗng chốc yên tĩnh. Cô cũng không biết bản thân nghĩ đến cái gì, chỉ cảm thấy tiếng nhạc giống như vẫn đang kéo dài, mà đôi bàn tay to mạnh mẽ kia vẫn còn gắt gao kìm tại thắt lưng cô, không ngừng xoay tròn phía trên boong tàu.
Đến công ty thì từ thư ký của Nhạc Ân Trạch biết được tin tức anh vẫn còn nằm trong bệnh viện. Hách Diêu Tuyết thậm chí không biết có nên thở phào nhẹ nhỏm hay không. Cô thậm chí không có dũng khí đến hỏi, thương thế anh đến cùng là như thế nào rồi.
Sau khi lấy được số phòng bệnh của anh, thư ký chu đáo phái tài xế đưa cô đến bệnh viện.
Đi trên hành lang phòng bệnh VIP săn sóc đặc biệt của bệnh viện, Hách Diêu Tuyết liều mạng tha đôi chân như nhũn ra đi tới trước cửa phòng bệnh, lấy hết dũng khí, đẩy cửa phòng bệnh ra.
Cô liều mạng nói bản thân nên dũng cảm một chút, vô luận sau cánh cửa này là tình cảnh gì, cô cũng muốn dũng cảm đối mặt…..
Chỉ là. . . . . .
Ai có thể nói cho cô biết, người vốn nên bị băng gạc bao lấy, sinh mệnh bị đe dọa, vì sao nhìn thật an nhàn, lông tóc không hao tổn gì nằm trên giường bệnh, một bên thích ý ăn đồ ăn người đẹp trong ngực anh đúc cho?
Lúc Nhạc Ân Trạch hơi hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp mà thâm thúy quét mắt về phía Hách Diêu Tuyết đang đứng ngây ở cửa, khóe mắt hơi nâng lên một chút, giống như không tiếng động hỏi cô đến đây làm gì?.....
Hách Diêu Tuyết ngây ngốc nhìn người phụ nữ xinh đẹp trong lòng chồng trước, nũng nịu hỏi: “Cô là ai?” Lúc đó, trong đầu cô chỉ có một ý niệm: Vì sao anh không bị đụng chết?
Khi bốn chữ này xông vào màng nhĩ Hách Diêu Tuyết, cô chỉ cảm thấy đầu óc của mình giống như là bị cái gì đó hung hăng nghiền qua.
Bởi vì chuyện của ba mẹ, tai nạn xe cộ đã trở thành bóng ma khó có thể xóa bỏ trong lòng cô.
Mà bây giờ, vận rủi đáng sợ lại phủ xuống..... trên người người đàn ông kia sao?
Không! Hách Diêu Tuyết cự tuyệt suy nghĩ tiếp, vội vã chạy đến cổng trường bắt một chiếc taxi, phân phó tài xế chạy về phía công ty của Nhạc Ân Trạch.
Lúc ngồi trên xe, tay cô run run bắt đầu bấm số gọi điện thoại cho anh. Bên kia điện thoại là tiếng nhạc chuông liên tục vang lên, khúc nhạc rất quen thuộc, là bản nhạc cô cùng anh nhảy trong ngày lễ thành nhân mười tám tuổi của cô.
Khi đó, cô cảm thấy khúc nhạc này sao lại đáng chết dài như vậy, mà hiện tại cũng là đáng chết làm cho người ta nôn nóng khó nhịn.
Khi bản nhạc kết htúc, xuất hiện từng tiếng âm “tít tít”, vẫn không có người trả lời. Thật giống như trong lúc hỗn loạn, chiếc điện thoại này đã bị người ta lãng quên trong một góc yên lặng.
Đầu óc Hách Diêu Tuyết bỗng chốc yên tĩnh. Cô cũng không biết bản thân nghĩ đến cái gì, chỉ cảm thấy tiếng nhạc giống như vẫn đang kéo dài, mà đôi bàn tay to mạnh mẽ kia vẫn còn gắt gao kìm tại thắt lưng cô, không ngừng xoay tròn phía trên boong tàu.
Đến công ty thì từ thư ký của Nhạc Ân Trạch biết được tin tức anh vẫn còn nằm trong bệnh viện. Hách Diêu Tuyết thậm chí không biết có nên thở phào nhẹ nhỏm hay không. Cô thậm chí không có dũng khí đến hỏi, thương thế anh đến cùng là như thế nào rồi.
Sau khi lấy được số phòng bệnh của anh, thư ký chu đáo phái tài xế đưa cô đến bệnh viện.
Đi trên hành lang phòng bệnh VIP săn sóc đặc biệt của bệnh viện, Hách Diêu Tuyết liều mạng tha đôi chân như nhũn ra đi tới trước cửa phòng bệnh, lấy hết dũng khí, đẩy cửa phòng bệnh ra.
Cô liều mạng nói bản thân nên dũng cảm một chút, vô luận sau cánh cửa này là tình cảnh gì, cô cũng muốn dũng cảm đối mặt…..
Chỉ là. . . . . .
Ai có thể nói cho cô biết, người vốn nên bị băng gạc bao lấy, sinh mệnh bị đe dọa, vì sao nhìn thật an nhàn, lông tóc không hao tổn gì nằm trên giường bệnh, một bên thích ý ăn đồ ăn người đẹp trong ngực anh đúc cho?
Lúc Nhạc Ân Trạch hơi hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp mà thâm thúy quét mắt về phía Hách Diêu Tuyết đang đứng ngây ở cửa, khóe mắt hơi nâng lên một chút, giống như không tiếng động hỏi cô đến đây làm gì?.....
Hách Diêu Tuyết ngây ngốc nhìn người phụ nữ xinh đẹp trong lòng chồng trước, nũng nịu hỏi: “Cô là ai?” Lúc đó, trong đầu cô chỉ có một ý niệm: Vì sao anh không bị đụng chết?
/50
|