Hoàng đế bệ hạ thọc thọc vài cái, cũng không làm cái cục xấu xí kia rơi xuống dưới, nhưng hắn lại không cảm thấy kỳ quái, chỉ cho rằng ái phi lỡ trát gà ăn mày rất chặt. Hắn lại chỉ nghe thấy xung quanh vang lên một trận thanh âm ong ong nhưng không thèm để ý.
Mãi đến khi Trần thống lĩnh tìm đến, nhìn thấy đồ vật mà bệ hạ đang chọc kia, vội vàng hô lên: " Bệ hạ, không thể!"
Bang một tiếng, cục đất kia đã bị hoàng đế bệ hạ chọc rớt xuống dưới tàng cây.
Trần thống lĩnh: thôi xong!
Hai mắt hoàng đế bệ hạ sáng lên, hắn cúi đầu nhìn lại, nhưng không ngửi được mùi hương vốn nên có của gà ăn mày, mà là...
Một đám ong vò vẽ từ tổ ong trào ra, tụ tập thành đàn, lao thẳng tới mặt bệ hạ
Hoàng đế bệ hạ hoảng sợ, lúc này mới phát giác ra điều không đúng, cuống quýt lui về phía sau vài bước, cái trán chợt đau nhói, hóa ra là bị một con ong vò vẽ bay lại đốt một cái.
Cái thứ này vậy mà lại cắn người!
Hoàng đế bệ hạ " A" lên một tiếng, xoay người chạy thật nhanh như có lửa dí mông.
Trần thống lĩnh vội vàng chạy lại, một bên cởi áo choàng xua đuổi đàn ong, một bên hô to đến khàn cả giọng: " Hộ giá! Mau hộ giá!"
Những thị vệ đang canh gác xung quanh cuống quít xông tới hỗ trợ. Nhưng mặc cho bọn họ xua đuổi thế nào, bầy ong cũng chỉ nhận diện mỗi mặt bệ hạ, từ mọi góc độ, xảo quyệt xuyên qua đám thị vệ, thẳng thắn hướng tới trên người hoàng đế bệ hạ.
Hoàng đế bệ hạ cực kỳ sợ hãi, không hề nghĩ tới cái cục đất treo trên cây trông giống gà ăn mày nhưng lại không phải là gà ăn mày, mà bên trong chứa một đám sâu đáng sợ!
Đám sâu kia tụ thành bầy như đám mây đen, phát ra âm thanh ong ong hướng về phía hắn. Hoàng đế bệ hạ cố gắng bảo vệ mặt thì lại không bảo về được cổ, bảo vệ cổ thì lại không che chắn được cho mặt, nên chỉ trong chốc lát, trên mặt cùng trên cổ liền bị đốt đến đau rát.
Có thị vệ nhanh chóng cởi xuống áo choàng mà che cho hắn, hoàng đế bệ hạ cứ vậy cầm chiếc áo choàng che lại, kinh hoàng thất thố, chạy xuống núi, đuổi theo phía sau là đám thị vệ cùng đàn ong vò vẽ...
Mà lúc này, Diêu Yến Yến đang ngồi trên bộ liễn, được người nâng, hướng lên núi mà đi, trong lòng nàng còn ôm một hộp đồ ăn, được bọc thêm mấy lớp vải giữ ấm, tính rằng mang bữa trưa lên núi cho bệ hạ.
Ai ngờ vừa mới đi đến giữa sườn núi, liền nghe được ở phía trước vang lên một trận âm thanh quỷ khóc sói gào cực kỳ thảm thiết.
Diêu Yến Yến nghe ra được trong đó có cả thanh âm của bệ hạ, sắc mặt liền tái đi, vội vàng cho người nhanh chóng đi lên hộ giá.
Thị vệ đang nâng bộ liễn cũng luống cuống, nếu như bệ hạ xảy ra chuyện gì, tất cả bọn họ đều phải chôn cùng, vội vội vàng vàng nâng bộ liễn của quý phi nhanh chóng chạy lên núi.
Trên mặt đất, cỏ đã khô vàng, nhưng cây thường xanh lại xanh um tươi tốt, Diêu Yến Yến ngồi trên bộ liễn, sốt ruột đẩy ra nhánh cây che ở phía trước, liền nhìn thấy bệ hạ đang ôm áo choàng thảm thương kêu la chạy về phía bên này, phía sau còn một đám mây đen dày đặc.
Diêu Yến Yến nhìn kỹ, sắc mặt càng trắng.
Trời ạ! Bệ hạ, như thế nào mà người lại chọc phải tổ ong vò vẽ!
Thị vệ bên người lập tức xông lên hộ giá, nàng cũng ném hộp đồ ăn, giơ tay lên hái một nhánh cây có nhiều nhành lá bên trên nhất, liền xông lên đi cứu bệ hạ.
Mà lúc này, hoàng đế bệ hạ cũng nhìn thấy ái phi của hắn cách đó không xa.. Thấy nàng đang chạy lại phía hắn, sắc mặt hắn cũng trắng bệch, buột miệng la lên: " Ái phi mau chạy đi, không cần lại đây!"
Thấy nàng không chịu nghe, hoàng đế bệ hạ hoảng hốt không thèm chọn đường, quay người lại, chạy ngược lên núi.
Đám ong vò vẽ kia phát hiện ra cái tên đầu sỏ hủy hoại tổ của bọn chúng đổi hướng chạy lên núi, phẫn nộ đuổi theo.
Ở trong không gian chỉ toàn âm thanh ong ong đáng sợ, hoàng đế bệ hạ thì ôm lấy áo choàng chạy lên núi, theo sau là đám ong vò vẽ, quý phi nương nương cầm nhánh cây đuổi sát theo ngay sau. Một đám thị vệ sốt ruột hoảng hốt tụ tập xung quanh hoàng đế bệ hạ đập đập đuổi ong vò vẽ.
Nhưng mà đám ong vò vẽ này thật sự quá nhiều, bay thì nhanh mà thân mình lại nhỏ, đao kiếm của đám thị vệ thật sự không gây thương tổn được chúng nó, cởi áo choàng ra đập thì chúng chỉ có thể đánh trúng số ít, chẳng những không thể bảo vệ cho bệ hạ, ngược lại còn chọc giận đám ong vò vẽ kia, đôi cánh run rẩy đổi hướng, dùng chiếc đuôi như châm độc bén nhọn hướng đến trên mặt bọn họ mà chích.
Sau đó, Diêu Yến Yến đuổi theo ở phía sau cũng bị chích vài cái, nàng che trán lại, thật sự là đau đến muốn khóc.
Hoàng đế bệ hạ chạy phía trước gian nan tránh ong vò vẽ, mơ hồ nghe được âm thanh của ái phi, hắn quay đầu lại nhìn, liền thấy hai mắt nàng hồng hồng, lấy tay che đầu, bên người còn bị vây quanh bởi vài con ong vò vẽ.
Phát hiện ra ái phi của hắn chẳng những theo đi lên, còn bị ong vò vẽ chích, hoàng đế bệ hạ cả kinh, hồn cũng muốn lìa khỏi xác, trong lòng vừa phẫn nộ, vừa đau lòng,cầm lấy áo choàng ra sức vẫy đập để đuổi đám ong vò vẽ xung quanh đi: " Muốn chết, tất cả đều muốn chết!"
Có lẽ bởi vì ong vò vẽ vây quanh bệ hạ thật sự quá nhiều, cứ mỗi cái phất như vậy, thế mà lại có hơn mười con ong vò vẽ bị đánh bay, đụng phải trên cây, rồi sau đó rơi xuống đất bất động, cũng không biết là đã chết hay chỉ hôn mê. Hoàng đế bệ hạ thấy có hiệu quả, động tác múa may áo choàng càng thêm nhanh, một bên còn tranh thủ quay đầu hướng tới đám thị vệ hô: " Mau đi bảo vệ quý phi!"
Bọn thị vệ hoảng loạn, sau khi nghe xong mệnh lệnh, cuống quýt hướng về phía quý phi bảo vệ nàng. Thị vệ bên người bệ hạ tức khắc giảm hơn phân nửa, chỉ còn lại mỗi Trần thống lĩnh.
Nhưng mà đàn ong vò vẽ tinh ý phát hiện ra, bệ hạ thất ự khó đối phó, thế trận lập tức biến đổi, hóa thành mũi tên nhọn, hướng tới những người khác ở những nơi khác anh dũng bay qua.
Hoàng đế bệ hạ mắt thấy ái phi sắp bị vây quanh, kinh hoảng hơn, thế mà lại dám lột ra quần áo trên người, vạn phần lừng lẫy hô lên: " Tới đây! Tới đây mà cắn trẫm! Không cho phép khi dễ ái phi!"
Xôn xao một tiếng, đàn ong đen nghìn nghịt lại đổi hướng bay về phía hoàng đế.
Diêu Yến Yến nhìn thấy một màn này, cả kinh, bị ong vò vẽ đốt quá nhiều, có thể dẫn đến chết người!
Lập tức cũng bất chấp sự ngăn trở của thị vệ, bắt lấy nhánh cây vọt tới bên cạnh bệ hạ xua đuổi đàn ong.
Hai vợ chồng tức khắc đụng vào nhau, vị đàn ong đông đúc như mây đen vây quanh, chật như nêm cối.
" A a a..."
Hai người một bên vừa hét chói tai, một bên đồng tâm hiệp lực xua đuổi đám ong vò vẽ.
Trên tay Diêu Yến Yến bỗng nhiên đau xót, bị ong vò vẽ chích phải, nàng đau đến buông tay, nhánh cây liền rơi xuống mặt đất.
Mà nhìn thấy nàng không có " vũ khí", đàn ong càng thêm độc ác bay về phía nàng để tấn công.
Hoàng đế bệ hạ sợ tới mức vừa hoang mang, vừa lo sợ, vội vàng cầm lấy áo choàng che lên trên đầu nàng.
Hai vợ chồng, một bên thảm thiết kêu, một bên hoảng loạn lung tung chạy vào trong núi.
Đuổi theo phía sau là một đám ong vò vẽ đen thui cùng thị vệ.
Nếu là thời điểm bình thường, bệ hạ cùng quý phi sống trong nhung lụa đã quen tất nhiên sẽ không chạy qua được đám thị vệ đã rèn luyện lâu năm, nhưng giờ phút này, đối mặt với một đám ong vò vẽ hung tàn, hai người trong lòng sợ hãi, đồng thời dùng hết toàn lực mà chạy về phía trước, thế nhưng bỏ lại đám thị vệ ở phía sau. Cũng không biết là đã chạy bao lâu, hai người chạy loạn, chạy bậy chạy bạ thế mà vọt vào một mảnh lùm cây cao cao kín đáo.
Trên người bị lùm cây đâm vào có chút đau rát, nhưng mà trận âm thanh ong ong theo sát phía sau lại dần dần biến mất.
Hoàng đế bệ hạ cẩn thận mà nhấc đầu, phát hiện đám ong vò vẽ đuổi theo hai người thế nhưng bị lùm cây ngăn lại ở bên ngoài, không vào được.
Hắn cao hứng muốn hỏng luôn rồi, vội vàng nói với ái phi: " Ái phi, chúng ta được cứu rồi! Đám ong vò vẽ kia không vào được!"
Diêu Yến Yến lúc này cũng phát hiện, ở trên những lùm cây có treo những miếng vải bố màu xanh thẫm hòa quyện vào màu lá cây, rất khó phát hiện, đám ong vò vẽ ở bên ngoài lùm cây bay qua bay lại một hồi, lại không dám tiến vào, một lát sau liền tan đi.
" Bệ hạ, chúng ta được cứu rồi!"
" Ái phi, chúng ta được cứu rồi!"
Hai người trăm miệng một lời nói xong, liền vừa tức, vừa thở hổn hển khóc lóc thảm thiết mà ôm nhau.
Nhưng mà sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, trận đau đớn bị xem nhẹ kia tức khắc nổi lên, hoàng đế bệ hạ che lại mặt và cổ của mình, thống khổ rên rỉ.
Thấy bệ hạ đau đến kêu khóc như vậy, nàng vội vàng lấy tay hắn ra,xem kĩ mặt và cổ hắn, lúc này mới phát hiện, mặt cùng cổ bệ hạ đã nổi lên những vết chích sưng phồng, thậm chí có những chỗ sung huyết biến thành màu đen, nhìn cực kỳ đáng sợ.
" Không tốt, bệ hạ, chúng ta mau xuống núi tìm đại phu đi!"
Nàng nói xong liền lôi kéo bệ hạ muốn rời đi, trên tay bỗng nhiên nặng xuống, liền thấy sắc mặt bệ hạ bắt đầu đỏ lên, suy yếu nói: " Ái phi, trẫm... trẫm cảm thấy đầu thật nặng, thân thể... cũng rất nặng."
Nàng vội vàng sờ trán bệ hạ, lúc này mới phát hiện ra thân thể bệ hạ nóng hổi.
Nàng hoảng sợ, vội vàng đem cánh tay bệ hạ vòng qua vai mình, đem hắn đỡ lên khỏi mặt đất: " Bệ hạ đừng sợ, ta mang người đi tìm đại phu."
Nàng đỡ bệ hạ đứng dậy, nhìn một vòng xung quanh, mới phát sau lùm cây có một cái động trời! Bên trong đó vậy mà che giấu một ngôi nhà, bên ngoài dùng rào tre vây vòng xung quanh. Tuy chỉ là một căn nhà gỗ đơn sơ, nóc nhà cũng chỉ làm bằng mấy tầng cỏ tranh, nhưng mà giờ phút này, đối với người cần cứu giúp khẩn cấp như hai người mà nói, đã là một điều vui vẻ ngoài ý muốn!
Diêu Yến Yến vội vàng đỡ bệ hạ đi qua, một tay đỡ lấy người hắn, một tay gõ gõ cửa.
" Có người ở đây không? Có người ở đây không? Tướng công nhà ta bị thương cần được chữa trị gấp, có người không?"
Diêu Yến Yến nôn nóng mà hô vài tiếng, trong phòng mới truyền ra động tĩnh.
Là một người mặc áo choàng giản dị, tóc được vấn lên bởi chiếc trâm gỗ, là một nam tử trung niên, khoảng chừng bốn mươi, mở cửa phòng đi ra. Thấy hai người, hắn lắp bắp kinh hãi, bước vài bước qua sân nhà, mở cửa lớn ra, để hai người tiến vào.
Diêu Yến Yến lập tức nói: " Tướng công nhà ta bị ong vò vẽ đốt..."
" Ta biết." Nam tử trung niên vội vàng nói một câu, liền đỡ lấy người ở trong lòng Diêu Yến Yến vào phòng.
Diêu Yến Yến vội vàng đi theo. Thấy đối phương đỡ bệ hạ nằm trên giường gỗ, lại nhanh chóng chuẩn bị một bồn nước ấm cho nàng: " Trước tiên hãy lau mồ hôi cho phu quân ngươi, xem xem còn chỗ nào bị đốt nữa hay không. Ta đi lấy thuốc."
Nàng cuống quýt nhận lấy chậu, cũng không nghĩ nhiều, nhanh cháu lau đi mồ hôi, cùng dơ bẩn trên người bệ hạ. hoàng đế bệ hạ giờ phút này cũng đã hôn mê, mặt hắn vẫn đang ửng hồng, nhưng môi lại trắng bệch, những nơi bị ong vò vẽ đốt qua đang sưng to lên, phần lớn đều chuyển sang màu đen, nàng xốc xiêm y hắn lên cẩn thận xem xét, mới phát hiện không chỉ mặt và cổ, còn có ngực, đôi tay cũng bị đốt vài cái. Nhìn trên cổ, trên mặt bệ hạ dấu vết rậm rạp, nàng một bên lau người cho hắn, một bên yên lặng rơi nước mắt.
Vừa mới lau xong, chủ nhân nhà gỗ vội vội vàng vàng đi tới, trên tay còn cầm theo một chiếc khay, trên khay là khăn vải sạch sẽ, hai bình dược liệu, cùng những công cụ xử lý miệng vết thương.
Diêu Yến Yến vội vàng tránh ra, đứng một bên nhìn hắn xử lý vết thương cho bệ hạ, cũng giúp hắn chỉ ra những nơi bị thương của bệ hạ dưới lớp quần áo.
Chủ nhân của nhà gỗ này hẳn là một vị đại phu, động tác xử lý vết thương của hắn cực kỳ thuần thục, hắn nhanh chóng giúp bệ hạ rửa sạch sẽ miệng vết thương ở trên cổ và mặt, lấy ra những độc châm còn lưu lại, sau đó lại nhanh chóng xử lý những miệng vết thương khác ở trên ngực và những nơi khác.
Sau đó để Diêu Yến Yến nhanh chóng lấy một lọ thuốc mỡ bôi lên cho bệ hạ.
Diêu Yến Yến cẩn thận dùng một thanh cây nhỏ, quệt lấy thuốc mỡ có màu xanh lục trong bình ra bôi lên mặt bệ hạ, thấy bệ hạ vẫn đang nhíu chặt mày, dần dần giãn ra, thần sắc thống khổ cũng giảm đi, ngực nàng rốt cuộc cũng thả lỏng.
Sau đó liền nghe chủ nhân nhà gỗ nói: " Trên người bị đốt nhiều như vậy, người bình thường sợ là đã bỏ mạng, cũng may tướng công nhà ngươi vận số tốt, trên người không lưu lại quá nhiều châm độc, bằng không sợ là khó cứu!"
Diêu Yến Yến thưa vâng.
Sau khi chủ nhân nhà gỗ rửa sạch sẽ toàn bộ miệng vết thương, Diêu Yến Yến lại bôi dược lên những nơi khác cho bệ hạ. Lúc này, chủ nhân nhà gỗ lại mang đến một sọt dược liệu, vừa lựa vừa nói: " Thuốc mỡ này là do ta tốn rất nhiều công sức mới luyện chế thành, về sau khi tướng công ngươi tốt lên, nhớ trả tiền khám chữa bệnh." Hắn nhìn thoáng qua xiêm y đẹp đẽ quý giá trên người Diêu Yến Yến cùng nam nhân của nàng. Diêu Yến Yến gật đầu, cảm kích nói: " Ngài yên tâm, điều đó là chuyện đương nhiên."
Chủ nhân nhà gỗ xoa xoa chòm râu, nhìn bộ dáng toàn tâm toàn ý chăm sóc cho phu quân của tiểu cô nương, cười cười: " May cho các ngươi vận khí tốt gặp được ta, nếu không, bị ong vò vẽ đốt nhiều như vậy, thân mình đã sớm chịu không nổi nữa, có lẽ là phải nhanh chóng chuẩn bị..." " Hậu sự" hai chữ này quả thật có chút không may mắn, chủ nhân nhà gỗ dừng một chút, không nói tiếp.
Mà hoàng đế bệ hạ lúc này ý thức vừa mới chậm rãi thanh tỉnh, mơ mơ màng màng nghe được có người nói: "bị ong vò vẽ đốt nhiều như vậy, thân mình đã sớm chịu không nổi nữa, có lẽ là phải nhanh chóng chuẩn bị..."
Chịu không nổi nữa?
Trẫm chịu không nổi nữa!
Mau chóng chuẩn bị?
Chuẩn bị cái gì? Chuẩn bị hậu sự cho trẫm sao? Chẳng lẽ... trẫm sắp chết!
Mãi đến khi Trần thống lĩnh tìm đến, nhìn thấy đồ vật mà bệ hạ đang chọc kia, vội vàng hô lên: " Bệ hạ, không thể!"
Bang một tiếng, cục đất kia đã bị hoàng đế bệ hạ chọc rớt xuống dưới tàng cây.
Trần thống lĩnh: thôi xong!
Hai mắt hoàng đế bệ hạ sáng lên, hắn cúi đầu nhìn lại, nhưng không ngửi được mùi hương vốn nên có của gà ăn mày, mà là...
Một đám ong vò vẽ từ tổ ong trào ra, tụ tập thành đàn, lao thẳng tới mặt bệ hạ
Hoàng đế bệ hạ hoảng sợ, lúc này mới phát giác ra điều không đúng, cuống quýt lui về phía sau vài bước, cái trán chợt đau nhói, hóa ra là bị một con ong vò vẽ bay lại đốt một cái.
Cái thứ này vậy mà lại cắn người!
Hoàng đế bệ hạ " A" lên một tiếng, xoay người chạy thật nhanh như có lửa dí mông.
Trần thống lĩnh vội vàng chạy lại, một bên cởi áo choàng xua đuổi đàn ong, một bên hô to đến khàn cả giọng: " Hộ giá! Mau hộ giá!"
Những thị vệ đang canh gác xung quanh cuống quít xông tới hỗ trợ. Nhưng mặc cho bọn họ xua đuổi thế nào, bầy ong cũng chỉ nhận diện mỗi mặt bệ hạ, từ mọi góc độ, xảo quyệt xuyên qua đám thị vệ, thẳng thắn hướng tới trên người hoàng đế bệ hạ.
Hoàng đế bệ hạ cực kỳ sợ hãi, không hề nghĩ tới cái cục đất treo trên cây trông giống gà ăn mày nhưng lại không phải là gà ăn mày, mà bên trong chứa một đám sâu đáng sợ!
Đám sâu kia tụ thành bầy như đám mây đen, phát ra âm thanh ong ong hướng về phía hắn. Hoàng đế bệ hạ cố gắng bảo vệ mặt thì lại không bảo về được cổ, bảo vệ cổ thì lại không che chắn được cho mặt, nên chỉ trong chốc lát, trên mặt cùng trên cổ liền bị đốt đến đau rát.
Có thị vệ nhanh chóng cởi xuống áo choàng mà che cho hắn, hoàng đế bệ hạ cứ vậy cầm chiếc áo choàng che lại, kinh hoàng thất thố, chạy xuống núi, đuổi theo phía sau là đám thị vệ cùng đàn ong vò vẽ...
Mà lúc này, Diêu Yến Yến đang ngồi trên bộ liễn, được người nâng, hướng lên núi mà đi, trong lòng nàng còn ôm một hộp đồ ăn, được bọc thêm mấy lớp vải giữ ấm, tính rằng mang bữa trưa lên núi cho bệ hạ.
Ai ngờ vừa mới đi đến giữa sườn núi, liền nghe được ở phía trước vang lên một trận âm thanh quỷ khóc sói gào cực kỳ thảm thiết.
Diêu Yến Yến nghe ra được trong đó có cả thanh âm của bệ hạ, sắc mặt liền tái đi, vội vàng cho người nhanh chóng đi lên hộ giá.
Thị vệ đang nâng bộ liễn cũng luống cuống, nếu như bệ hạ xảy ra chuyện gì, tất cả bọn họ đều phải chôn cùng, vội vội vàng vàng nâng bộ liễn của quý phi nhanh chóng chạy lên núi.
Trên mặt đất, cỏ đã khô vàng, nhưng cây thường xanh lại xanh um tươi tốt, Diêu Yến Yến ngồi trên bộ liễn, sốt ruột đẩy ra nhánh cây che ở phía trước, liền nhìn thấy bệ hạ đang ôm áo choàng thảm thương kêu la chạy về phía bên này, phía sau còn một đám mây đen dày đặc.
Diêu Yến Yến nhìn kỹ, sắc mặt càng trắng.
Trời ạ! Bệ hạ, như thế nào mà người lại chọc phải tổ ong vò vẽ!
Thị vệ bên người lập tức xông lên hộ giá, nàng cũng ném hộp đồ ăn, giơ tay lên hái một nhánh cây có nhiều nhành lá bên trên nhất, liền xông lên đi cứu bệ hạ.
Mà lúc này, hoàng đế bệ hạ cũng nhìn thấy ái phi của hắn cách đó không xa.. Thấy nàng đang chạy lại phía hắn, sắc mặt hắn cũng trắng bệch, buột miệng la lên: " Ái phi mau chạy đi, không cần lại đây!"
Thấy nàng không chịu nghe, hoàng đế bệ hạ hoảng hốt không thèm chọn đường, quay người lại, chạy ngược lên núi.
Đám ong vò vẽ kia phát hiện ra cái tên đầu sỏ hủy hoại tổ của bọn chúng đổi hướng chạy lên núi, phẫn nộ đuổi theo.
Ở trong không gian chỉ toàn âm thanh ong ong đáng sợ, hoàng đế bệ hạ thì ôm lấy áo choàng chạy lên núi, theo sau là đám ong vò vẽ, quý phi nương nương cầm nhánh cây đuổi sát theo ngay sau. Một đám thị vệ sốt ruột hoảng hốt tụ tập xung quanh hoàng đế bệ hạ đập đập đuổi ong vò vẽ.
Nhưng mà đám ong vò vẽ này thật sự quá nhiều, bay thì nhanh mà thân mình lại nhỏ, đao kiếm của đám thị vệ thật sự không gây thương tổn được chúng nó, cởi áo choàng ra đập thì chúng chỉ có thể đánh trúng số ít, chẳng những không thể bảo vệ cho bệ hạ, ngược lại còn chọc giận đám ong vò vẽ kia, đôi cánh run rẩy đổi hướng, dùng chiếc đuôi như châm độc bén nhọn hướng đến trên mặt bọn họ mà chích.
Sau đó, Diêu Yến Yến đuổi theo ở phía sau cũng bị chích vài cái, nàng che trán lại, thật sự là đau đến muốn khóc.
Hoàng đế bệ hạ chạy phía trước gian nan tránh ong vò vẽ, mơ hồ nghe được âm thanh của ái phi, hắn quay đầu lại nhìn, liền thấy hai mắt nàng hồng hồng, lấy tay che đầu, bên người còn bị vây quanh bởi vài con ong vò vẽ.
Phát hiện ra ái phi của hắn chẳng những theo đi lên, còn bị ong vò vẽ chích, hoàng đế bệ hạ cả kinh, hồn cũng muốn lìa khỏi xác, trong lòng vừa phẫn nộ, vừa đau lòng,cầm lấy áo choàng ra sức vẫy đập để đuổi đám ong vò vẽ xung quanh đi: " Muốn chết, tất cả đều muốn chết!"
Có lẽ bởi vì ong vò vẽ vây quanh bệ hạ thật sự quá nhiều, cứ mỗi cái phất như vậy, thế mà lại có hơn mười con ong vò vẽ bị đánh bay, đụng phải trên cây, rồi sau đó rơi xuống đất bất động, cũng không biết là đã chết hay chỉ hôn mê. Hoàng đế bệ hạ thấy có hiệu quả, động tác múa may áo choàng càng thêm nhanh, một bên còn tranh thủ quay đầu hướng tới đám thị vệ hô: " Mau đi bảo vệ quý phi!"
Bọn thị vệ hoảng loạn, sau khi nghe xong mệnh lệnh, cuống quýt hướng về phía quý phi bảo vệ nàng. Thị vệ bên người bệ hạ tức khắc giảm hơn phân nửa, chỉ còn lại mỗi Trần thống lĩnh.
Nhưng mà đàn ong vò vẽ tinh ý phát hiện ra, bệ hạ thất ự khó đối phó, thế trận lập tức biến đổi, hóa thành mũi tên nhọn, hướng tới những người khác ở những nơi khác anh dũng bay qua.
Hoàng đế bệ hạ mắt thấy ái phi sắp bị vây quanh, kinh hoảng hơn, thế mà lại dám lột ra quần áo trên người, vạn phần lừng lẫy hô lên: " Tới đây! Tới đây mà cắn trẫm! Không cho phép khi dễ ái phi!"
Xôn xao một tiếng, đàn ong đen nghìn nghịt lại đổi hướng bay về phía hoàng đế.
Diêu Yến Yến nhìn thấy một màn này, cả kinh, bị ong vò vẽ đốt quá nhiều, có thể dẫn đến chết người!
Lập tức cũng bất chấp sự ngăn trở của thị vệ, bắt lấy nhánh cây vọt tới bên cạnh bệ hạ xua đuổi đàn ong.
Hai vợ chồng tức khắc đụng vào nhau, vị đàn ong đông đúc như mây đen vây quanh, chật như nêm cối.
" A a a..."
Hai người một bên vừa hét chói tai, một bên đồng tâm hiệp lực xua đuổi đám ong vò vẽ.
Trên tay Diêu Yến Yến bỗng nhiên đau xót, bị ong vò vẽ chích phải, nàng đau đến buông tay, nhánh cây liền rơi xuống mặt đất.
Mà nhìn thấy nàng không có " vũ khí", đàn ong càng thêm độc ác bay về phía nàng để tấn công.
Hoàng đế bệ hạ sợ tới mức vừa hoang mang, vừa lo sợ, vội vàng cầm lấy áo choàng che lên trên đầu nàng.
Hai vợ chồng, một bên thảm thiết kêu, một bên hoảng loạn lung tung chạy vào trong núi.
Đuổi theo phía sau là một đám ong vò vẽ đen thui cùng thị vệ.
Nếu là thời điểm bình thường, bệ hạ cùng quý phi sống trong nhung lụa đã quen tất nhiên sẽ không chạy qua được đám thị vệ đã rèn luyện lâu năm, nhưng giờ phút này, đối mặt với một đám ong vò vẽ hung tàn, hai người trong lòng sợ hãi, đồng thời dùng hết toàn lực mà chạy về phía trước, thế nhưng bỏ lại đám thị vệ ở phía sau. Cũng không biết là đã chạy bao lâu, hai người chạy loạn, chạy bậy chạy bạ thế mà vọt vào một mảnh lùm cây cao cao kín đáo.
Trên người bị lùm cây đâm vào có chút đau rát, nhưng mà trận âm thanh ong ong theo sát phía sau lại dần dần biến mất.
Hoàng đế bệ hạ cẩn thận mà nhấc đầu, phát hiện đám ong vò vẽ đuổi theo hai người thế nhưng bị lùm cây ngăn lại ở bên ngoài, không vào được.
Hắn cao hứng muốn hỏng luôn rồi, vội vàng nói với ái phi: " Ái phi, chúng ta được cứu rồi! Đám ong vò vẽ kia không vào được!"
Diêu Yến Yến lúc này cũng phát hiện, ở trên những lùm cây có treo những miếng vải bố màu xanh thẫm hòa quyện vào màu lá cây, rất khó phát hiện, đám ong vò vẽ ở bên ngoài lùm cây bay qua bay lại một hồi, lại không dám tiến vào, một lát sau liền tan đi.
" Bệ hạ, chúng ta được cứu rồi!"
" Ái phi, chúng ta được cứu rồi!"
Hai người trăm miệng một lời nói xong, liền vừa tức, vừa thở hổn hển khóc lóc thảm thiết mà ôm nhau.
Nhưng mà sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, trận đau đớn bị xem nhẹ kia tức khắc nổi lên, hoàng đế bệ hạ che lại mặt và cổ của mình, thống khổ rên rỉ.
Thấy bệ hạ đau đến kêu khóc như vậy, nàng vội vàng lấy tay hắn ra,xem kĩ mặt và cổ hắn, lúc này mới phát hiện, mặt cùng cổ bệ hạ đã nổi lên những vết chích sưng phồng, thậm chí có những chỗ sung huyết biến thành màu đen, nhìn cực kỳ đáng sợ.
" Không tốt, bệ hạ, chúng ta mau xuống núi tìm đại phu đi!"
Nàng nói xong liền lôi kéo bệ hạ muốn rời đi, trên tay bỗng nhiên nặng xuống, liền thấy sắc mặt bệ hạ bắt đầu đỏ lên, suy yếu nói: " Ái phi, trẫm... trẫm cảm thấy đầu thật nặng, thân thể... cũng rất nặng."
Nàng vội vàng sờ trán bệ hạ, lúc này mới phát hiện ra thân thể bệ hạ nóng hổi.
Nàng hoảng sợ, vội vàng đem cánh tay bệ hạ vòng qua vai mình, đem hắn đỡ lên khỏi mặt đất: " Bệ hạ đừng sợ, ta mang người đi tìm đại phu."
Nàng đỡ bệ hạ đứng dậy, nhìn một vòng xung quanh, mới phát sau lùm cây có một cái động trời! Bên trong đó vậy mà che giấu một ngôi nhà, bên ngoài dùng rào tre vây vòng xung quanh. Tuy chỉ là một căn nhà gỗ đơn sơ, nóc nhà cũng chỉ làm bằng mấy tầng cỏ tranh, nhưng mà giờ phút này, đối với người cần cứu giúp khẩn cấp như hai người mà nói, đã là một điều vui vẻ ngoài ý muốn!
Diêu Yến Yến vội vàng đỡ bệ hạ đi qua, một tay đỡ lấy người hắn, một tay gõ gõ cửa.
" Có người ở đây không? Có người ở đây không? Tướng công nhà ta bị thương cần được chữa trị gấp, có người không?"
Diêu Yến Yến nôn nóng mà hô vài tiếng, trong phòng mới truyền ra động tĩnh.
Là một người mặc áo choàng giản dị, tóc được vấn lên bởi chiếc trâm gỗ, là một nam tử trung niên, khoảng chừng bốn mươi, mở cửa phòng đi ra. Thấy hai người, hắn lắp bắp kinh hãi, bước vài bước qua sân nhà, mở cửa lớn ra, để hai người tiến vào.
Diêu Yến Yến lập tức nói: " Tướng công nhà ta bị ong vò vẽ đốt..."
" Ta biết." Nam tử trung niên vội vàng nói một câu, liền đỡ lấy người ở trong lòng Diêu Yến Yến vào phòng.
Diêu Yến Yến vội vàng đi theo. Thấy đối phương đỡ bệ hạ nằm trên giường gỗ, lại nhanh chóng chuẩn bị một bồn nước ấm cho nàng: " Trước tiên hãy lau mồ hôi cho phu quân ngươi, xem xem còn chỗ nào bị đốt nữa hay không. Ta đi lấy thuốc."
Nàng cuống quýt nhận lấy chậu, cũng không nghĩ nhiều, nhanh cháu lau đi mồ hôi, cùng dơ bẩn trên người bệ hạ. hoàng đế bệ hạ giờ phút này cũng đã hôn mê, mặt hắn vẫn đang ửng hồng, nhưng môi lại trắng bệch, những nơi bị ong vò vẽ đốt qua đang sưng to lên, phần lớn đều chuyển sang màu đen, nàng xốc xiêm y hắn lên cẩn thận xem xét, mới phát hiện không chỉ mặt và cổ, còn có ngực, đôi tay cũng bị đốt vài cái. Nhìn trên cổ, trên mặt bệ hạ dấu vết rậm rạp, nàng một bên lau người cho hắn, một bên yên lặng rơi nước mắt.
Vừa mới lau xong, chủ nhân nhà gỗ vội vội vàng vàng đi tới, trên tay còn cầm theo một chiếc khay, trên khay là khăn vải sạch sẽ, hai bình dược liệu, cùng những công cụ xử lý miệng vết thương.
Diêu Yến Yến vội vàng tránh ra, đứng một bên nhìn hắn xử lý vết thương cho bệ hạ, cũng giúp hắn chỉ ra những nơi bị thương của bệ hạ dưới lớp quần áo.
Chủ nhân của nhà gỗ này hẳn là một vị đại phu, động tác xử lý vết thương của hắn cực kỳ thuần thục, hắn nhanh chóng giúp bệ hạ rửa sạch sẽ miệng vết thương ở trên cổ và mặt, lấy ra những độc châm còn lưu lại, sau đó lại nhanh chóng xử lý những miệng vết thương khác ở trên ngực và những nơi khác.
Sau đó để Diêu Yến Yến nhanh chóng lấy một lọ thuốc mỡ bôi lên cho bệ hạ.
Diêu Yến Yến cẩn thận dùng một thanh cây nhỏ, quệt lấy thuốc mỡ có màu xanh lục trong bình ra bôi lên mặt bệ hạ, thấy bệ hạ vẫn đang nhíu chặt mày, dần dần giãn ra, thần sắc thống khổ cũng giảm đi, ngực nàng rốt cuộc cũng thả lỏng.
Sau đó liền nghe chủ nhân nhà gỗ nói: " Trên người bị đốt nhiều như vậy, người bình thường sợ là đã bỏ mạng, cũng may tướng công nhà ngươi vận số tốt, trên người không lưu lại quá nhiều châm độc, bằng không sợ là khó cứu!"
Diêu Yến Yến thưa vâng.
Sau khi chủ nhân nhà gỗ rửa sạch sẽ toàn bộ miệng vết thương, Diêu Yến Yến lại bôi dược lên những nơi khác cho bệ hạ. Lúc này, chủ nhân nhà gỗ lại mang đến một sọt dược liệu, vừa lựa vừa nói: " Thuốc mỡ này là do ta tốn rất nhiều công sức mới luyện chế thành, về sau khi tướng công ngươi tốt lên, nhớ trả tiền khám chữa bệnh." Hắn nhìn thoáng qua xiêm y đẹp đẽ quý giá trên người Diêu Yến Yến cùng nam nhân của nàng. Diêu Yến Yến gật đầu, cảm kích nói: " Ngài yên tâm, điều đó là chuyện đương nhiên."
Chủ nhân nhà gỗ xoa xoa chòm râu, nhìn bộ dáng toàn tâm toàn ý chăm sóc cho phu quân của tiểu cô nương, cười cười: " May cho các ngươi vận khí tốt gặp được ta, nếu không, bị ong vò vẽ đốt nhiều như vậy, thân mình đã sớm chịu không nổi nữa, có lẽ là phải nhanh chóng chuẩn bị..." " Hậu sự" hai chữ này quả thật có chút không may mắn, chủ nhân nhà gỗ dừng một chút, không nói tiếp.
Mà hoàng đế bệ hạ lúc này ý thức vừa mới chậm rãi thanh tỉnh, mơ mơ màng màng nghe được có người nói: "bị ong vò vẽ đốt nhiều như vậy, thân mình đã sớm chịu không nổi nữa, có lẽ là phải nhanh chóng chuẩn bị..."
Chịu không nổi nữa?
Trẫm chịu không nổi nữa!
Mau chóng chuẩn bị?
Chuẩn bị cái gì? Chuẩn bị hậu sự cho trẫm sao? Chẳng lẽ... trẫm sắp chết!
/54
|