" Bệ hạ, ngài là hoàng đế a, sao lại không có tiền đồ như vậy?"
Diêu Yến Yến trong lòng nghĩ vậy, liền nói ra ngoài miệng.
Ngay sau đó, đôi tay nàng bị hoàng đế nắm lấy, hoàng đế còn hơn hai tháng nữa mới qua mười bảy, tuổi trẻ tuấn mỹ, đôi mắt long lanh như sao, ánh mắt nhìn nàng ôn nhu làm Diêu Yến Yến đỏ cả mặt, rồi sau đó, một bàn tay hắn vẫn nắm lấy tay Diêu Yến Yến, một tay khác thì cởi xiêm y của chính mình.
Diêu Yến Yến cúi đầu, e thẹn mà nghĩ, bệ hạ thật không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt mà lại muốn tuyên dâm.
Hoàng đế bệ hạ kéo cổ áo, từ bên trong móc ra một cái chìa khóa, đưa tới trước mặt Diêu Yến Yến, liếc mắt đưa tình nói: " Ái phi không cần lo lắng, chỉ cần mang lên, nhất định đảm bảo nửa đời sau của nàng không cần lo nghĩ chuyện cơm áo."
Diêu Yến Yến:...
Nàng nhìn hoàng đế, một lời khó nói hết.
Hoàng đế cho rằng nàng không tin, kéo nàng từ trên giường xuống.
Tuy là mùa đông khắc nghiệt nhưng tử thần điện trưng bày nhiều chậu than địa long, mỗi một cây cột đều là đồ vật tản nhiệt, xung quanh ấm áp, dù cho chân trần đi trên mặt đất cũng không thấy lạnh.
Diêu Yến Yến đi theo bệ hạ đi đến long sàng phía sau, mắt thấy bệ hạ cong eo chổng mông, kéo ra một rương đồ vật từ trong ngăn tủ kéo lớn, nàng liền không khỏi hiếu kì.
Đời trước nàng biết bệ hạ có tư khố, cái đó cách tử thần điện không xa, chìa khóa vẫn luôn do thái giám Lý công công giữ, nàng còn đi qua vài lần, nhưng cho tới bây giờ, nàng cũng không biết bệ hạ còn cất giấu một rương bảo.
Nàng hứng thú bừng bừng thò lại giúp bệ hạ kéo cái rương ra, phịch một tiếng đặt nó ở trên mặt đất.
Hai người vai sóng vai ngồi dưới đất, xem bệ hạ dùng chìa khóa mở khóa, Diêu Yến Yến hưng phấn duỗi dài cổ, lại phát hiện, trong rương là một loạt.... thư tịch.
Diêu Yến Yến:???
Thấy Diêu Yến Yến vẻ mặt nghi hoặc, đuôi lông mày của hoàng đế bệ hạ dĩnh lên, lộ ra ý cười dương dương tự đắc: " Nếu như cái rương này bị người khác mở ra, trẫm còn có thể dùng đống thư tịch này che dấu tai mắt!"
Diêu Yến Yến lập tức đem đầu dựa vào vai bệ hạ, phối hợp khen: " Bệ hạ, người thật anh minh thần võ nha!"
Được ái phi khen đến lâng lâng, Hoàng đế bệ hạ xốc đám thư tịch lên, lộ ra một đống vàng cùng ngân phiếu ở phía dưới.
Diêu Yến Yến duỗi tay lấy ra một kim thỏi, thảy thảy, khẳng định nói: " Mười lượng."
Hoàng đế bệ hạ vẻ mặt kinh ngạc cảm thán nhìn nàng: " Trẫm không nghĩ tới, ái phi lại có tài năng như vậy."
Diêu Yến Yến được khen đến chột dạ, vốn cái kỹ năng này, chỉ cần một bá tánh bình thường cũng biết.
Kế tiếp, hai người đem ngân phiếu cùng vàng trong rương ra đếm một lần, tổng cộng là 30 vạn lượng.
Ba mươi vạn lượng hoàng kim này là do hoàng đế tích góp được trong suốt năm năm đăng cơ, hắn còn thường xuyên trộm chút chút từ quốc khố của chính mình nữa, rồi từ cả tư khố của mình mang đến cất giấu trong rương.
Hiện tại cái tư khố kia chắc cũng chẳng còn bao nhiêu, nếu không tại sao hắn lại giao cho một tên thái giám quản? Mang theo 30 vạn lượng hoàng kim này, dù chạy đến đâu thì bọn họ cũng không cần phải chịu khổ.
Nàng ôm lấy vàng, hắn ôm lấy nàng, cảm thấy mỹ mãn nói: " Ái phi, nàng muốn đến đâu? Trẫm liền mang theo nàng đến đó trải qua những ngày lành tháng tốt."
Diêu Yến Yến ôm tiền đến cao hứng, nghe thấy bệ hạ nói vậy, kinh ngạc nhìn hắn: " Bệ hạ, người thực muốn đem theo ta rời khỏi kinh thành, không làm hoàng đến nữa sao?" Nàng còn tưởng bệ hạ nói cuốn đồ chạy trốn chỉ là nói suông mà thôi, rốt cuộc hoàng đế nói không phải nói không lo là có thể không lo.
Hoàng đế bệ hạ đem ái phi thoáng đẩy ra chút, nhẹ nhàng ấn bả vai nàng, để nàng đối diện với chính mình, thở dài nói: " Trẫm sau khi bị thủ lĩnh đám thổ phỉ giết chết, phảng phất như hồn phách rời khỏi cơ thể, thấy ái phi vì trẫm mà như vậy. Trẫm vốn không nghĩ tới, nàng sẽ vì trẫm mà báo thù, quả nhiên chỉ có nàng là không cần quyền thế của trẫm, mà chỉ yêu chính trẫm. Vì để nàng một đời bình an, hòa thuận vui vẻ. trẫm không làm hoàng đế cũng được."
Diêu Yến Yến tức khắc cảm động đến nước mắt lưng tròng: " Bệ hạ, ngài là hoàng đế a, sao có thể vì ta mà từ bỏ giang sơn?"
Nàng nắm chặt tay hoàng đế, nói: " Vì hoàng thượng, thần thiếp nguyện từ bỏ cuộc sống bình an hòa thuận, ở lại trong cung cùng người."
Hoàng đế nghe vậy, sắc mặt liền không tốt, " Nhưng mà... ba năm sau, loạn quân liền tiến vào thọc chết trẫm." Hắn sờ sờ bụng, tuy rằng hồi ức nhạt nhòa, không gợi nên thống khổ, nhưng bây giờ nhớ tới vẫn còn sợ hãi.
" Ngôi vị hoàng đế này, ai yêu thích thì cứ tới mà lấy. Ái phi, hiện tại thiên hạ còn chưa đại loạn, chúng ta vẫn còn đường lui."
Diêu Yến Yến:...
Hai người bốn mặt nhìn nhau, một lát sau, Diêu Yến Yến nói: " Bệ hạ, người mang theo nhiều tiền như vậy, chúng ta hai người cũng khó bảo vệ được nó. Lỡ như nữa đường gặp phải sơn tặc, chẳng phải sẽ mất tất cả? Còn nữa..." Diêu Yến Yến vuốt vuốt gương mặt của bản thân, kiều thanh nói: " Thần thiếp mỹ mạo như vậy, nếu là... nếu là đám sơn phỉ kia thấy được muốn đoạt đi...."
Lời nói còn chưa dứt, nàng đã bị hoàng đế ôm vào trong ngực.
Hoàng đế bệ hạ nhẹ nhàng vỗ vai nàng từ cái từng cái, nghĩ đến hình ảnh kia, sắc mặt liền trắng bệch, nội tâm tràn ngập sợ hãi: " Không thành, không thành, ái phi nói đúng, nàng mỹ mạo nhu nhược, xinh đẹp như vậy, nếu đám thổ phỉ thô lỗ đó nhìn trúng rồi đoạt đi, trẫm... trẫm..." Lời nói của hoàng đế còn chưa dứt, trong thanh âm đã có chút nghẹn ngào.
Diêu Yến Yến đang âm thầm vui vẻ, cho rằng hoàng đế đã thay đổi chủ ý, lại nghe hắn nói: " Ái phi yên tâm, trẫm sẽ mang theo mấy ngàn binh mã cùng nhau đi, nhất định sẽ bảo hộ nàng chu toàn."
Diêu Yến Yến:...
Ta pi! Bệ hạ, tại sao người không chịu thay đổi cái ý tưởng chạy trốn đó đi! Chúng ta đều là người trọng sinh mà! Dựa theo kịch bản có thể nghịch tập trở thành người thắng mà! Ở trong cung vinh hoa phú quý không chịu hưởng, vì cái gì mà cứ nhất quyết phải chạy trốn? Như thế có khác gì tị nạn không chứ?
Cắn chặt răng, nàng xoay chuyển ánh mắt, bỗng nhiên thoát ra khỏi lồng ngực hoàng đế, ngồi thẳng lại, quơ quơ cánh tay hoàng đế, làm nũng nói: " A~ bệ hạ, thần thiếp mặc kệ, thần thiếp không muốn đi chạy nạn, bệ hạ anh minh thần võ, nhất định có thể diệt loạn quân đúng hay không?"
Hoàng đế bệ hạ vẻ mặt khó xử: " Trẫm... trẫm không làm được"
Diêu Yến Yến bắt lấy tay hoàng đế, đặt trên ngực mình, kiều mị nói: " Thần thiếp không muốn rời hoàng cung, thần thiếp phải làm hoàng hậu, muốn hưởng vinh hoa phú quý cả đời. Bệ hạ ~~~ Thần thiếp cầu người, vì thần thiếp, người nhất định phải bình định đám loạn quân đó ~~~."
Mỹ nhân thanh âm mềm mại như lan, hoàng đế bệ hạ cảm nhận được phần mềm mại dưới lòng bàn tay, máu mũi tưởng như sắp chảy ra tới nơi, hắn nuốt nước miếng, hai mắt thẳng tắp mà nhìn mỹ nhân trước mặt, ngơ ngác nói: " Được được được, cái gì trẫm cũng đáp ứng nàng."
***
Hoàng đế bệ hạ bị sắc đẹp làm mê muội đầu óc, chờ hắn tỉnh ngộ ra, lại phát hiện mình đã đáp ứng nàng rồi, hối hận cũng không còn kịp nữa rồi. Chỉ có thể cùng ái phi quay trở lại long sàn, cùng nàng thương lượng xem làm thế nào để tránh đại loạn ba năm sau.
Hai người bắt đầu lấy giấy bút ra, đầu đối đầu, ghé vào trên giường viết viết vẽ vẽ.
" Hiện tại là năm chính vũ thứ tư, mười một tháng chạp, ta nhớ rõ ngày thành bị phá là năm chính vũ thứ tám vào ngày thất tịch, còn dư khoảng hơn ba năm rưỡi" Diêu Yến Yến cầm lấy cây bút vẽ ra chữ " Tam".
Nghe vậy, hoàng đế bệ hạ rất là thất vọng: " Chỉ còn lại có ba năm rưỡi?"
Diêu Yến Yến cổ vũ hắn: " Bệ hạ, người đừng có nản chí, còn dư lại những ba năm bảy tháng lận mà, chúng ta có nhiều thời gian như vậy, lại biết trước tương lai, khẳng định sẽ không chết thảm như kiếp trước! Hơn nữa, chúng ta còn là người trọng sinh! Người trọng sinh khẳng định có thể nghịch tập! Đây là quy luật!"
Hoàng đế nghiêng đầu nhìn nàng: " Nghịch tập lại là gì?"
Diêu Yến Yến gãi gãi đầu, mơ hồ nói: " Ta cũng không biết cái từ này là từ đâu mà đến, cứ tới lúc lại buột miệng mà nói ra." Nàng cũng đang rất buồn bực đây.
Hoàng đế nhìn nàng, nghiêm túc nói: " Trẫm cảm thấy, ái phi ắt hẳn là tiên nữ chuyển thế, cho nên mới có nhiều tư tưởng kì diệu như vậy"
Mặt Diêu Yến Yến hơi ửng đỏ, kiếp trước khi hai người họ ở bên nhau, đôi lúc nàng thường toát ra những điểm kì quái, dù chỉ là chút ít, làm bệ hạ kinh ngạc hết lần này tới lần khác, đương nhiên đó đều là những lúc ăn nhậu chơi bời, tóm lại chẳng lần nào liên quan đến chính sự. Do vậy, thái hậu càng ngày càng chán ghét nàng cũng là điều đương nhiên.
Đang trong lúc nàng suy nghĩ vẫn vơ, hoàng đế bỗng nhiên ngồi dậy, nói với nàng: " Đi, chúng ta đi đến lan ngô cung."
Đi lan ngô cung làm gì? Sao tự nhiên lại đổi đề tài như vậy?
Diêu Yến Yến vẫn mơ màng, lại thấy hoàng đế sửa sang lại xiêm y, thấy nàng còn thất thần, liền đem giày cầm tới giúp nàng đeo vào chân.
Nàng xuống giường, bị hoàng đế lôi kéo rời tử thần điện.
Lúc hai người rời đi, đám cung nữ cùng thái giám chờ ở bên ngoài lập tức đi vào tử thần điện, xốc rèm trướng long sàn lên.
Thái giám chính cầm bút làm ký lục ( ghi lại chuyện XXOO của anh hoàng và chị hậu đó), cung nữ bỗng nhiên nói: " Công công, ngài mau xem."
Thái giám thăm dò, nhìn thoáng qua liền thấy trên long sàng tán loạn mấy trang giấy trắng cùng hai cây bút, trên tờ giấy trắng vẽ một đống bùi nhùi như vẽ bùa, chăn gấm trên giường lộn xộn, lại không có dù chỉ một chút dấu vết nên có.
Thái giám: Chuyện điên long đảo phượng phải có đâu?
Trai đơn gái chiếc ở trong phòng cả nửa ngày, lại như hai tiểu hài tử ngồi trên giường viết viết, vẻ vẻ, nói ra chắc chẳng ai tin.
***
Ở kính sự cục, thái giám và cung nữ lẩm bẩm lầm bẩm, trong khi đó, hai đại hài tử đã tay trong tay đi bộ đến lan ngô cung.
Lan ngô cung trước sau như một lúc nào cũng quạnh quẽ, ngày thường ngoài thái giám quét tước, vẩy rửa, cũng sẽ không có ai chú ý tới chỗ này, bởi vậy, buổi sáng Diêu Yến Yến mới có thể vô cùng thuận lợi mà tiến vào được lan ngô cung.
Hoàng đế vẫy lui thái giám quét tước, đem cửa đóng lại, liền lôi lôi kéo kéo Diêu Yến Yến đi vào trong chính điện lan ngô cung.
Hoàng đế vừa đi vừa nói: " Trẫm bỗng nhiên vừa nhớ tới, đời trước chúng ta còn chưa có cùng nhau nói với mẫu thân, bây giờ muốn lại đây báo với nàng một tiếng"
Diêu Yến Yến gật đầu, nói: " Nên làm."
Hoàng đế bệ hạ vốn không phải là nhi tử ruột của thái hậu, sáu năm trước, khi tiên hoàng còn chưa lập thái tử bỗng nhiên tạ thế, mà ngay lúc đó, hoàng hậu lại không có con nối dõi, vì ngôi vị hoàng đế, đại hoàng tử cùng với lục hoàng tử đấu nhau đến ngươi sống ta chết, không nghĩ tới giết hại lẫn nhau, cuối cùng cả hai đều chết, mà lúc ấy, thất hoàng tử Chu Kỳ Vũ chẳng khác gì người tàng hình lại nhặt được tiện nghi này, được thái hậu nhận làm nhi tử, cứ như vậy, thuận lợi lên ngôi hoàng đế.
Mà bài vị trong lan ngô cung lại chính là bài vị của mẹ ruột Chu Kỳ Vũ. Mẫu thân Chu Kỳ Vũ vốn chỉ là một cung nữ làm việc nặng, được tiên hoàng lâm hạnh mới được tấn vị, sáu sinh hạ thất hoàng tử mới được đưa vào lan ngô cung.
Chẳng qua, lúc Chu Kỳ Vũ mười tuổi, lan phi liền qua đời, không thể hưởng phúc, sau khi Chu Kỳ Vũ kế vị, mới truy phong danh hiệu Hoàng Thái Hậu.
Lôi kéo Diêu Yến Yến quỳ xuống đệm hương bồ trước bài vị, hoàng đế tuổi trẻ ngửa đầu nhìn bài vị, cười nói: " Mẫu thân, nhi tử hiện tại đã có vợ, ta màng đến cho người nhìn xem."
Diêu Yến Yến vững chắc dập đầu: " Mẫu thân, người khỏe, con là Diêu Yến Yến."
Dứt lời, nàng liền nghe thấy bệ hạ nói: " Mẫu thân, người ở trên đời có linh, phù hộ cho con và nàng cả đời bình an, bạc đầu giai lão."
Diêu Yến Yến có chút cảm động, bệ hạ thân là vua một nước, tuy rằng không có sử sách nào ca ngợi hắn anh minh thần võ, nhưng hắn xác thực là trượng phu tốt của nàng.
Hoàng đế nói xong, nghiêng đầu nói với Diêu Yến Yến: " Ái phi, nàng ra ngoài tránh đi một chút, trẫm có lời muốn nói riêng cùng mẫu thân."
Diêu Yến Yến gật gật đầu, thuận theo hoàng đế mà đi ra. Đương nhiên, nàng sẽ không thành thật mà tránh đi, mà đi được vài bước lại quay trở lại, tránh ở sau một cây cột hòng nghe lén, xem xem bệ hạ đến tột cùng là muốn nói gì.
Chỉ thấy hoàng đế một bên dâng hương, một bên nói với bài vị: " Mẫu thân, cầu người phù hộ Yến Yến quên việc vừa rồi, trẫm không nghĩ tới việc bình định loạn quân, quá khó khăn."
Diêu Yến Yến:....
Nàng tứ giận, lập tức nhảy ra hét: " Bệ hạ, người sao lại nói chuyện không giữ lời gì hết!"
Bị tiếng hét đột nhiên vang lên làm cho hoảng sợ, hoàng đế run run, tàn hương rớt lên trên tay, làm đau đến nổi hắn phải kêu lên một tiếng....
Diêu Yến Yến trong lòng nghĩ vậy, liền nói ra ngoài miệng.
Ngay sau đó, đôi tay nàng bị hoàng đế nắm lấy, hoàng đế còn hơn hai tháng nữa mới qua mười bảy, tuổi trẻ tuấn mỹ, đôi mắt long lanh như sao, ánh mắt nhìn nàng ôn nhu làm Diêu Yến Yến đỏ cả mặt, rồi sau đó, một bàn tay hắn vẫn nắm lấy tay Diêu Yến Yến, một tay khác thì cởi xiêm y của chính mình.
Diêu Yến Yến cúi đầu, e thẹn mà nghĩ, bệ hạ thật không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt mà lại muốn tuyên dâm.
Hoàng đế bệ hạ kéo cổ áo, từ bên trong móc ra một cái chìa khóa, đưa tới trước mặt Diêu Yến Yến, liếc mắt đưa tình nói: " Ái phi không cần lo lắng, chỉ cần mang lên, nhất định đảm bảo nửa đời sau của nàng không cần lo nghĩ chuyện cơm áo."
Diêu Yến Yến:...
Nàng nhìn hoàng đế, một lời khó nói hết.
Hoàng đế cho rằng nàng không tin, kéo nàng từ trên giường xuống.
Tuy là mùa đông khắc nghiệt nhưng tử thần điện trưng bày nhiều chậu than địa long, mỗi một cây cột đều là đồ vật tản nhiệt, xung quanh ấm áp, dù cho chân trần đi trên mặt đất cũng không thấy lạnh.
Diêu Yến Yến đi theo bệ hạ đi đến long sàng phía sau, mắt thấy bệ hạ cong eo chổng mông, kéo ra một rương đồ vật từ trong ngăn tủ kéo lớn, nàng liền không khỏi hiếu kì.
Đời trước nàng biết bệ hạ có tư khố, cái đó cách tử thần điện không xa, chìa khóa vẫn luôn do thái giám Lý công công giữ, nàng còn đi qua vài lần, nhưng cho tới bây giờ, nàng cũng không biết bệ hạ còn cất giấu một rương bảo.
Nàng hứng thú bừng bừng thò lại giúp bệ hạ kéo cái rương ra, phịch một tiếng đặt nó ở trên mặt đất.
Hai người vai sóng vai ngồi dưới đất, xem bệ hạ dùng chìa khóa mở khóa, Diêu Yến Yến hưng phấn duỗi dài cổ, lại phát hiện, trong rương là một loạt.... thư tịch.
Diêu Yến Yến:???
Thấy Diêu Yến Yến vẻ mặt nghi hoặc, đuôi lông mày của hoàng đế bệ hạ dĩnh lên, lộ ra ý cười dương dương tự đắc: " Nếu như cái rương này bị người khác mở ra, trẫm còn có thể dùng đống thư tịch này che dấu tai mắt!"
Diêu Yến Yến lập tức đem đầu dựa vào vai bệ hạ, phối hợp khen: " Bệ hạ, người thật anh minh thần võ nha!"
Được ái phi khen đến lâng lâng, Hoàng đế bệ hạ xốc đám thư tịch lên, lộ ra một đống vàng cùng ngân phiếu ở phía dưới.
Diêu Yến Yến duỗi tay lấy ra một kim thỏi, thảy thảy, khẳng định nói: " Mười lượng."
Hoàng đế bệ hạ vẻ mặt kinh ngạc cảm thán nhìn nàng: " Trẫm không nghĩ tới, ái phi lại có tài năng như vậy."
Diêu Yến Yến được khen đến chột dạ, vốn cái kỹ năng này, chỉ cần một bá tánh bình thường cũng biết.
Kế tiếp, hai người đem ngân phiếu cùng vàng trong rương ra đếm một lần, tổng cộng là 30 vạn lượng.
Ba mươi vạn lượng hoàng kim này là do hoàng đế tích góp được trong suốt năm năm đăng cơ, hắn còn thường xuyên trộm chút chút từ quốc khố của chính mình nữa, rồi từ cả tư khố của mình mang đến cất giấu trong rương.
Hiện tại cái tư khố kia chắc cũng chẳng còn bao nhiêu, nếu không tại sao hắn lại giao cho một tên thái giám quản? Mang theo 30 vạn lượng hoàng kim này, dù chạy đến đâu thì bọn họ cũng không cần phải chịu khổ.
Nàng ôm lấy vàng, hắn ôm lấy nàng, cảm thấy mỹ mãn nói: " Ái phi, nàng muốn đến đâu? Trẫm liền mang theo nàng đến đó trải qua những ngày lành tháng tốt."
Diêu Yến Yến ôm tiền đến cao hứng, nghe thấy bệ hạ nói vậy, kinh ngạc nhìn hắn: " Bệ hạ, người thực muốn đem theo ta rời khỏi kinh thành, không làm hoàng đến nữa sao?" Nàng còn tưởng bệ hạ nói cuốn đồ chạy trốn chỉ là nói suông mà thôi, rốt cuộc hoàng đế nói không phải nói không lo là có thể không lo.
Hoàng đế bệ hạ đem ái phi thoáng đẩy ra chút, nhẹ nhàng ấn bả vai nàng, để nàng đối diện với chính mình, thở dài nói: " Trẫm sau khi bị thủ lĩnh đám thổ phỉ giết chết, phảng phất như hồn phách rời khỏi cơ thể, thấy ái phi vì trẫm mà như vậy. Trẫm vốn không nghĩ tới, nàng sẽ vì trẫm mà báo thù, quả nhiên chỉ có nàng là không cần quyền thế của trẫm, mà chỉ yêu chính trẫm. Vì để nàng một đời bình an, hòa thuận vui vẻ. trẫm không làm hoàng đế cũng được."
Diêu Yến Yến tức khắc cảm động đến nước mắt lưng tròng: " Bệ hạ, ngài là hoàng đế a, sao có thể vì ta mà từ bỏ giang sơn?"
Nàng nắm chặt tay hoàng đế, nói: " Vì hoàng thượng, thần thiếp nguyện từ bỏ cuộc sống bình an hòa thuận, ở lại trong cung cùng người."
Hoàng đế nghe vậy, sắc mặt liền không tốt, " Nhưng mà... ba năm sau, loạn quân liền tiến vào thọc chết trẫm." Hắn sờ sờ bụng, tuy rằng hồi ức nhạt nhòa, không gợi nên thống khổ, nhưng bây giờ nhớ tới vẫn còn sợ hãi.
" Ngôi vị hoàng đế này, ai yêu thích thì cứ tới mà lấy. Ái phi, hiện tại thiên hạ còn chưa đại loạn, chúng ta vẫn còn đường lui."
Diêu Yến Yến:...
Hai người bốn mặt nhìn nhau, một lát sau, Diêu Yến Yến nói: " Bệ hạ, người mang theo nhiều tiền như vậy, chúng ta hai người cũng khó bảo vệ được nó. Lỡ như nữa đường gặp phải sơn tặc, chẳng phải sẽ mất tất cả? Còn nữa..." Diêu Yến Yến vuốt vuốt gương mặt của bản thân, kiều thanh nói: " Thần thiếp mỹ mạo như vậy, nếu là... nếu là đám sơn phỉ kia thấy được muốn đoạt đi...."
Lời nói còn chưa dứt, nàng đã bị hoàng đế ôm vào trong ngực.
Hoàng đế bệ hạ nhẹ nhàng vỗ vai nàng từ cái từng cái, nghĩ đến hình ảnh kia, sắc mặt liền trắng bệch, nội tâm tràn ngập sợ hãi: " Không thành, không thành, ái phi nói đúng, nàng mỹ mạo nhu nhược, xinh đẹp như vậy, nếu đám thổ phỉ thô lỗ đó nhìn trúng rồi đoạt đi, trẫm... trẫm..." Lời nói của hoàng đế còn chưa dứt, trong thanh âm đã có chút nghẹn ngào.
Diêu Yến Yến đang âm thầm vui vẻ, cho rằng hoàng đế đã thay đổi chủ ý, lại nghe hắn nói: " Ái phi yên tâm, trẫm sẽ mang theo mấy ngàn binh mã cùng nhau đi, nhất định sẽ bảo hộ nàng chu toàn."
Diêu Yến Yến:...
Ta pi! Bệ hạ, tại sao người không chịu thay đổi cái ý tưởng chạy trốn đó đi! Chúng ta đều là người trọng sinh mà! Dựa theo kịch bản có thể nghịch tập trở thành người thắng mà! Ở trong cung vinh hoa phú quý không chịu hưởng, vì cái gì mà cứ nhất quyết phải chạy trốn? Như thế có khác gì tị nạn không chứ?
Cắn chặt răng, nàng xoay chuyển ánh mắt, bỗng nhiên thoát ra khỏi lồng ngực hoàng đế, ngồi thẳng lại, quơ quơ cánh tay hoàng đế, làm nũng nói: " A~ bệ hạ, thần thiếp mặc kệ, thần thiếp không muốn đi chạy nạn, bệ hạ anh minh thần võ, nhất định có thể diệt loạn quân đúng hay không?"
Hoàng đế bệ hạ vẻ mặt khó xử: " Trẫm... trẫm không làm được"
Diêu Yến Yến bắt lấy tay hoàng đế, đặt trên ngực mình, kiều mị nói: " Thần thiếp không muốn rời hoàng cung, thần thiếp phải làm hoàng hậu, muốn hưởng vinh hoa phú quý cả đời. Bệ hạ ~~~ Thần thiếp cầu người, vì thần thiếp, người nhất định phải bình định đám loạn quân đó ~~~."
Mỹ nhân thanh âm mềm mại như lan, hoàng đế bệ hạ cảm nhận được phần mềm mại dưới lòng bàn tay, máu mũi tưởng như sắp chảy ra tới nơi, hắn nuốt nước miếng, hai mắt thẳng tắp mà nhìn mỹ nhân trước mặt, ngơ ngác nói: " Được được được, cái gì trẫm cũng đáp ứng nàng."
***
Hoàng đế bệ hạ bị sắc đẹp làm mê muội đầu óc, chờ hắn tỉnh ngộ ra, lại phát hiện mình đã đáp ứng nàng rồi, hối hận cũng không còn kịp nữa rồi. Chỉ có thể cùng ái phi quay trở lại long sàn, cùng nàng thương lượng xem làm thế nào để tránh đại loạn ba năm sau.
Hai người bắt đầu lấy giấy bút ra, đầu đối đầu, ghé vào trên giường viết viết vẽ vẽ.
" Hiện tại là năm chính vũ thứ tư, mười một tháng chạp, ta nhớ rõ ngày thành bị phá là năm chính vũ thứ tám vào ngày thất tịch, còn dư khoảng hơn ba năm rưỡi" Diêu Yến Yến cầm lấy cây bút vẽ ra chữ " Tam".
Nghe vậy, hoàng đế bệ hạ rất là thất vọng: " Chỉ còn lại có ba năm rưỡi?"
Diêu Yến Yến cổ vũ hắn: " Bệ hạ, người đừng có nản chí, còn dư lại những ba năm bảy tháng lận mà, chúng ta có nhiều thời gian như vậy, lại biết trước tương lai, khẳng định sẽ không chết thảm như kiếp trước! Hơn nữa, chúng ta còn là người trọng sinh! Người trọng sinh khẳng định có thể nghịch tập! Đây là quy luật!"
Hoàng đế nghiêng đầu nhìn nàng: " Nghịch tập lại là gì?"
Diêu Yến Yến gãi gãi đầu, mơ hồ nói: " Ta cũng không biết cái từ này là từ đâu mà đến, cứ tới lúc lại buột miệng mà nói ra." Nàng cũng đang rất buồn bực đây.
Hoàng đế nhìn nàng, nghiêm túc nói: " Trẫm cảm thấy, ái phi ắt hẳn là tiên nữ chuyển thế, cho nên mới có nhiều tư tưởng kì diệu như vậy"
Mặt Diêu Yến Yến hơi ửng đỏ, kiếp trước khi hai người họ ở bên nhau, đôi lúc nàng thường toát ra những điểm kì quái, dù chỉ là chút ít, làm bệ hạ kinh ngạc hết lần này tới lần khác, đương nhiên đó đều là những lúc ăn nhậu chơi bời, tóm lại chẳng lần nào liên quan đến chính sự. Do vậy, thái hậu càng ngày càng chán ghét nàng cũng là điều đương nhiên.
Đang trong lúc nàng suy nghĩ vẫn vơ, hoàng đế bỗng nhiên ngồi dậy, nói với nàng: " Đi, chúng ta đi đến lan ngô cung."
Đi lan ngô cung làm gì? Sao tự nhiên lại đổi đề tài như vậy?
Diêu Yến Yến vẫn mơ màng, lại thấy hoàng đế sửa sang lại xiêm y, thấy nàng còn thất thần, liền đem giày cầm tới giúp nàng đeo vào chân.
Nàng xuống giường, bị hoàng đế lôi kéo rời tử thần điện.
Lúc hai người rời đi, đám cung nữ cùng thái giám chờ ở bên ngoài lập tức đi vào tử thần điện, xốc rèm trướng long sàn lên.
Thái giám chính cầm bút làm ký lục ( ghi lại chuyện XXOO của anh hoàng và chị hậu đó), cung nữ bỗng nhiên nói: " Công công, ngài mau xem."
Thái giám thăm dò, nhìn thoáng qua liền thấy trên long sàng tán loạn mấy trang giấy trắng cùng hai cây bút, trên tờ giấy trắng vẽ một đống bùi nhùi như vẽ bùa, chăn gấm trên giường lộn xộn, lại không có dù chỉ một chút dấu vết nên có.
Thái giám: Chuyện điên long đảo phượng phải có đâu?
Trai đơn gái chiếc ở trong phòng cả nửa ngày, lại như hai tiểu hài tử ngồi trên giường viết viết, vẻ vẻ, nói ra chắc chẳng ai tin.
***
Ở kính sự cục, thái giám và cung nữ lẩm bẩm lầm bẩm, trong khi đó, hai đại hài tử đã tay trong tay đi bộ đến lan ngô cung.
Lan ngô cung trước sau như một lúc nào cũng quạnh quẽ, ngày thường ngoài thái giám quét tước, vẩy rửa, cũng sẽ không có ai chú ý tới chỗ này, bởi vậy, buổi sáng Diêu Yến Yến mới có thể vô cùng thuận lợi mà tiến vào được lan ngô cung.
Hoàng đế vẫy lui thái giám quét tước, đem cửa đóng lại, liền lôi lôi kéo kéo Diêu Yến Yến đi vào trong chính điện lan ngô cung.
Hoàng đế vừa đi vừa nói: " Trẫm bỗng nhiên vừa nhớ tới, đời trước chúng ta còn chưa có cùng nhau nói với mẫu thân, bây giờ muốn lại đây báo với nàng một tiếng"
Diêu Yến Yến gật đầu, nói: " Nên làm."
Hoàng đế bệ hạ vốn không phải là nhi tử ruột của thái hậu, sáu năm trước, khi tiên hoàng còn chưa lập thái tử bỗng nhiên tạ thế, mà ngay lúc đó, hoàng hậu lại không có con nối dõi, vì ngôi vị hoàng đế, đại hoàng tử cùng với lục hoàng tử đấu nhau đến ngươi sống ta chết, không nghĩ tới giết hại lẫn nhau, cuối cùng cả hai đều chết, mà lúc ấy, thất hoàng tử Chu Kỳ Vũ chẳng khác gì người tàng hình lại nhặt được tiện nghi này, được thái hậu nhận làm nhi tử, cứ như vậy, thuận lợi lên ngôi hoàng đế.
Mà bài vị trong lan ngô cung lại chính là bài vị của mẹ ruột Chu Kỳ Vũ. Mẫu thân Chu Kỳ Vũ vốn chỉ là một cung nữ làm việc nặng, được tiên hoàng lâm hạnh mới được tấn vị, sáu sinh hạ thất hoàng tử mới được đưa vào lan ngô cung.
Chẳng qua, lúc Chu Kỳ Vũ mười tuổi, lan phi liền qua đời, không thể hưởng phúc, sau khi Chu Kỳ Vũ kế vị, mới truy phong danh hiệu Hoàng Thái Hậu.
Lôi kéo Diêu Yến Yến quỳ xuống đệm hương bồ trước bài vị, hoàng đế tuổi trẻ ngửa đầu nhìn bài vị, cười nói: " Mẫu thân, nhi tử hiện tại đã có vợ, ta màng đến cho người nhìn xem."
Diêu Yến Yến vững chắc dập đầu: " Mẫu thân, người khỏe, con là Diêu Yến Yến."
Dứt lời, nàng liền nghe thấy bệ hạ nói: " Mẫu thân, người ở trên đời có linh, phù hộ cho con và nàng cả đời bình an, bạc đầu giai lão."
Diêu Yến Yến có chút cảm động, bệ hạ thân là vua một nước, tuy rằng không có sử sách nào ca ngợi hắn anh minh thần võ, nhưng hắn xác thực là trượng phu tốt của nàng.
Hoàng đế nói xong, nghiêng đầu nói với Diêu Yến Yến: " Ái phi, nàng ra ngoài tránh đi một chút, trẫm có lời muốn nói riêng cùng mẫu thân."
Diêu Yến Yến gật gật đầu, thuận theo hoàng đế mà đi ra. Đương nhiên, nàng sẽ không thành thật mà tránh đi, mà đi được vài bước lại quay trở lại, tránh ở sau một cây cột hòng nghe lén, xem xem bệ hạ đến tột cùng là muốn nói gì.
Chỉ thấy hoàng đế một bên dâng hương, một bên nói với bài vị: " Mẫu thân, cầu người phù hộ Yến Yến quên việc vừa rồi, trẫm không nghĩ tới việc bình định loạn quân, quá khó khăn."
Diêu Yến Yến:....
Nàng tứ giận, lập tức nhảy ra hét: " Bệ hạ, người sao lại nói chuyện không giữ lời gì hết!"
Bị tiếng hét đột nhiên vang lên làm cho hoảng sợ, hoàng đế run run, tàn hương rớt lên trên tay, làm đau đến nổi hắn phải kêu lên một tiếng....
/54
|