“À, mọi người nói cái biểu tình bao kia sao? Là chỗ chị họ của tôi gửi qua.”
Một câu nói của Dương Hiểu xác nhận suy đoán của Lục Tri Phi, Ngô Khương Khương lập tức hỏi tới: “Vậy chị họ của cô…”
Dương Hiểu cũng không giấu diếm, “Là nhân vật chính của 《Thế giới không tiếng động》, kỳ thực nói là chị họ nhưng cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu. Bất quá mọi người hỏi thăm chị ấy làm gì?”
Mã Yến Yến không trả lời được, quay đầu nhìn về phía Lục Tri Phi, chỉ thấy Lục Tri Phi như có điều suy nghĩ. Mà hiện tại Dương Hiểu cũng không đem chuyện này để trong lòng, chỉ là một cái biểu tình bao mà thôi, toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt lên người Lục Tri Phi, đôi mắt lấp lánh, “Lục niên đệ, chị đang muốn nói với cậu chuyện này. Là như vậy, chị cùng bạn học đang định tổ chức một cuộc thi vẽ hoạt hình ngắn, bên trong có người…”
Nhưng cô còn chưa nói dứt lời, người đàn ông đứng bên cạnh Lục Tri Phi bỗng nhiên đã chen ngang, “Xin lỗi, hiện tại chúng tôi có chút việc gấp, cần mang cậu ta đi trước, có chuyện gì cứ nói sau đi.”
“A?” Dương Hiểu mấp máy môi ngẩn ra một chút, Thương Tứ lại tóm lấy Lục Tri Phi, “Đi!”
Ngô Khương Khương lập tức đuổi kịp, Mã Yến Yến tuy rằng không hiểu chuyện gì, thế nhưng mọi người đều đã đi cậu ta còn có thể làm sao, lập tức quay đầu mỉm cười áy náy với Dương Hiểu, “Học tỷ, sau này sẽ trò chuyện thêm, bọn em đi trước!”
–
Mười phút sau, cửa trường học.
Thương Tứ tung chân ngồi lên chiếc Harley cực kỳ phong cách của mình, lại ném cái mũ bảo hiểm duy nhất sang cho Lục Tri Phi, “Lên xe.”
Lục Tri Phi tuy rằng đầu óc linh hoạt, đã phản ứng kịp chuyện gì xảy ra, chỉ là sau khi lên xe vẫn còn nghi hoặc, “Anh biết Tạng Hồ đang ở đâu?”
Sự tình có cái gì đó không đúng.
Tạng Hồ rõ ràng không dự định đi ra gặp mặt, mà chị họ của Dương Hiểu lại là người câm điếc, vô luận thế nào cũng không giống kiểu người sẽ chủ động hẹn bạn trên mạng ra gặp mặt.
Chỉ là bọn họ thật sự đã hẹn nhau, mà một bên còn chưa thể biến hình, một bên không thể nghe nói, là muốn làm gì đây?
Thương Tứ quay đầu lại, phất tay giúp Lục Tri Phi kéo kính an toàn xuống, nháy mắt mấy cái, rất biết chớp cơ hội giả vờ cao thâm, “Người thiếu niên, không có chuyện ta không biết.”
Một giây sau, Harley gào thét vút đi, Ngô Khương Khương ở phía sau thở hồng hộc đuổi theo, “Đ*t! Đó là xe của tôi mà!”
Chỉ là Thương Tứ và Lục Tri Phi đã đi rất xa hoàn toàn không nghe thấy, giữa đoạn đường phóng nhanh vun vút, chỉ có tiếng gió làm bạn với bọn họ.
Gió, là gió rít gào giận dữ.
Sắc màu của thế giới nhân loại bị tiếng gió này bóc ra từng mảnh, Lục Tri Phi kinh ngạc nhìn cảnh vật xung quanh bắt đầu phai màu, mà Thương Tứ lại nhấn ga, trực tiếp đưa cậu xông vào một thế giới kỳ diệu chỉ có ba màu trắng, đen xám.
Lục Tri Phi theo bản năng ôm chặt hông Thương Tứ, nghe tiếng gió gào thét bên tai, cậu cảm thấy trái tim phải đập nhanh hơn so với bình thường một chút. Sau đó cậu lại thấy một hòn than lớn chừng nắm tay, dùng lực bậc nhảy kinh người nảy nảy đuổi theo bọn họ.
“Tứ gia! Tứ gia! Chúng ta phát hiện mục tiêu rồi!”
Hòn than nảy lại nảy, một đoàn đen kịt, không phân rõ mắt mũi miệng, chỉ là nó thực sự đang nói chuyện.
Thương Tứ đúng lúc giải thích cho Lục Tri Phi một câu, “Ảnh yêu đã hóa hình.”
“Tứ gia Tứ gia, phía trước quẹo trái!” Lại một hòn than nảy rồi nảy đuổi theo.
“Tứ gia! Phía trước cứ đi thẳng qua ba trạm đèn giao thông!” Vừa quẹo trái xong, lại có mấy hòn than nảy đến.
Qua không bao lâu, Lục Tri Phi nhìn ra sau lưng, nhìn thấy một khung cảnh thần kỳ có thể suốt đời này cậu cũng không quên được. Cậu cùng Thương Tứ, bay nhanh như tên bắn giữa khoảng không bao la khoáng đãng không màu sắc, vô số ảnh yêu hình hòn than nảy nảy đuổi theo, vẽ thành từng đường cuộn sóng màu đen kịt, ở phía sau, bên trái, bên phải, như một đại dương màu mực chặt chẽ theo sau bọn họ, vì bọn họ chỉ đường.
Bọn chúng có thể nhảy rất cao, cao đến mức có thể nhảy qua đỉnh đầu Lục Tri Phi.
Bọn chúng cũng có đứa rất lười, nhảy thẳng lên yên xe Harley, đi nhờ một đoạn.
Những thân ảnh không ngừng nhảy nhót này phản chiếu ảnh ngược vào đôi mắt của Lục Tri Phi, tạo cho cậu một cảm giác kỳ diệu chưa bao giờ nếm trải.
Lúc này, một hòn than không ngừng nảy nảy, cốp một tiếng va vào đỉnh đầu Thương Tứ, Thương Tứ cũng không đội nón bảo hiểm, bị đập đến đau điếng, “Thằng ngốc không có mắt nào đấy!”
“A nha!”
“Nguy rồi!”
Trong một tràn kinh hô ầm ỹ, đám hòn than kia rút đi như thủy triều, chỉ sợ khiến Đại ma vương tức giận.
Lục Tri Phi lại nhịn không được bật cười, tiếng cười kia lưu lạc ở trong gió bị thổi đến viễn phương, lộ ra một cỗ phấn chấn của tuổi trẻ.
Thương Tứ xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy đôi mắt cong cong của cậu còn hơi ngạc nhiên, hóa ra tên nhân loại này cười rộ lên lại dễ nhìn như vậy. Người đẹp gần bên, cơn giận của Thương Tứ cũng tiêu đi phân nửa.
–
Bên kia, Tạng Hồ cẩn thận khép nép né tránh chỗ đông người, trốn bên dưới ghế dài trong công viên, chờ đợi thời khắc kia đến.
Kỳ thực nó vốn không có ý định gặp nàng, gặp được rồi lại phải làm sao đây? Cái người hư cấu kia là không tồn tại, nếu nàng biết phía bên kia màn hình chỉ là một con hồ ly xấu xí liệu có thể tức giận không?
Vì vậy, nó chỉ cần có thể tiếp tục trò chuyện cùng nàng là được rồi, sau đó lại mong đợi một ngày bản thân có đủ khả năng hóa hình.
Nếu như ngày đó đến nhanh một chút thì tốt rồi, nhất định phải đuổi kịp trước khi nàng tiêu thất khỏi thế giới này.
Vì vậy, lúc nàng nói muốn gặp mặt, Tạng Hồ trong nháy mắt liền luống cuống, vội vàng bịa ra một cái cớ thoái thác lỗ hổng chồng chất, mà đối phương cũng không vạch trần nó, chỉ nói sẽ chờ ở chỗ hẹn, vẫn chờ đến khi nó xuất hiện mới thôi.
Tạng Hồ sợ nàng có chuyện, vì vậy chỉ dành phải mạo hiểm chạy từ thư trai ra, cuối cùng ẩn núp ở nơi này chờ đợi.
Chờ chờ, Tạng Hồ lại kìm lòng không được khởi động màn hình điện thoại, nhìn bức ảnh nàng từng gửi đến. Thiếu nữ trong ảnh mặc một bộ váy dài màu trắng, tóc dài xõa vai, nụ cười dịu dàng sạch sẽ.
Tạng Hồ không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên cơ duyên xảo hợp khiến bọn họ trò chuyện cùng nhau.
Khi đó, cách thời điểm Tạng Hồ sinh ra linh trí cũng đã có vài thập niên, những thân nhân bên cạnh đều đã chết hết, chỉ còn một mình nó trời xui đất khiến bước lên một đoạn sinh mạng mới lạ. Thành yêu quái là một chuyện vô cùng cô độc, nó ngày qua ngày lưu lạc bồi hồi trên cao nguyên, nhìn thân nhân của mình một đám lại một đám không chống lại được sự vô tình của năm tháng mà chết đi, vượt qua sự thống khổ và cô đơn ban đầu, nó cuối cùng cũng chậm rãi học xong cách đạm nhiên nhìn thế giới.
Một năm kia, nó vẫn giống như vài thập niên trước, dùng biện pháp thô thiển hấp thu thiên địa nguyên khí, đợi ngày biến hóa.
Chờ sau khi nó hóa hình xong liền có thể hòa vào thế giới nhân loại, cũng sẽ không cảm thấy cô đơn như vậy nữa.
Hàng năm Tây Tạng đều đón tiếp rất nhiều lượt du khách đến hành hương, Tạng Hồ thỉnh thoảng cũng sẽ tiếp cận một hai người, thuận tiện học một ít ngôn ngữ, chuẩn bị cho kế hoạch sau này. Một năm đó, có một nhóm phượt tiến vào cao nguyên, có một người trong nhóm bất cẩn làm rơi điện thoại tại nơi Tạng Hồ hay đi ngang qua, Tạng Hồ không biết dùng điện thoại nhưng cũng có nghe về thứ này, vì vậy liền nhặt mang về, xem như một món đồ chơi giải buồn.
Sử dụng một cái điện thoại không quen tay cũng là chuyện rất phiền toái, không bao lâu sau Tạng Hồ đã mất đi hứng thú, đem ném vào góc phòng. Thẳng đến ngày thứ hai, màn hình điện thoại lại sáng lên, một cái tin nhắn kèm theo cảnh báo sắp hết pin xuất hiện trước mắt của nó.
Đầu tiên là hình ảnh, một con tạng hồ bày ra biểu tình sinh không thể luyến nhìn nó, phía dưới còn phối hai chữ: Xin chào.
Sau đó, cái ảnh tạng hồ kia lại lóe lên, phía dưới đổi thành hàng chữ: Có thể trò chuyện với tôi một chút sao?
Tạng Hồ lại càng hoảng sợ, ngay từ đầu nó còn tưởng rằng đây là một con tạng hồ khác đang dùng điện thoại chào hỏi nó, chỉ là ngay sau đó điện thoại lại sụp nguồn, Tạng Hồ nhanh chóng ngậm lấy khối kim loại kia chạy đến lãnh địa của nhân loại, lén lút dùng dây sạc của bọn họ sạc điện.
Sạc điện xong, Tạng Hồ một bên vui vẻ đắm chìm trong niềm vui gặp được đồng loại, một bên lại xoắn xuýt nên gởi cái gì qua. Lại mất nửa ngày, nó rốt cục cũng gửi đi dòng tin nhắn đầu tiên trong đời mình —— xin chào.
Hai chữ ngắn ngủn, một câu hỏi thăm bình thường nhất, vào thời khắc ấy đã mở màn câu chuyện của bọn họ.
Qua rất nhiều ngày sau, Tạng Hồ mới biết được tấm hình tạng hồ kia hóa ra chỉ là ảnh avatar, mới biết được bên kia màn hình hóa ra là một thiếu nữ đáng yêu. Nàng có sưu tập rất nhiều ảnh biểu cảm như vậy, bình thường nếu không muốn trò chuyện nàng liền thích dùng bọn chúng diễn đạt cảm xúc, hơn nữa còn tha thiết yêu thích tạng hồ.
Nàng nói, cảm thấy tạng hồ rất giống bản thân, vẻ mặt luôn là sinh không thể luyển.
Nàng đặc biệt thích phối một hàng chữ trên mặt Tạng Hồ —— ta có chút ưu thương (ph ương).
Lúc đầu Tạng Hồ không biết ‘ta có chút ưu thương (ph ươ ng)’ là có nghĩa gì, đáp trả lại —— ta cũng vuông (ph ương).
Mặt của nó là vuông, rất vuông[1].
Hai người cứ thế ông nói gà bà nói vịt tiếp tục trò chuyện, có đôi khi tín hiệu trên cao nguyên không tốt, Tạng Hồ còn ngậm theo điện thoại chay khắp núi đồi dò tín hiệu, giống như Khoa Phụ đuổi mặt trời[2] vậy.
Nó không có ảnh biểu cảm gì, liền tự chụp, lúc chụp ảnh nó còn cảm thấy may mắn, may mắn vì bản thân là một con tạng hồ. Tuy rằng nó vẫn không rõ vì sao nhân loại thích dùng hình ảnh mặt nó để trò chuyện.
Từ Tây Tạng đến Bắc Kinh, rất xa.
Nó đã cho là phải rất lâu sau mình mới có thể bước lên chiếc xe lửa thật dài nọ, đi đến nơi nàng sinh sống.
Nào ngờ, nó bất ngờ đã đến rồi, lại bất ngờ, nàng cũng tới.
Tạng Hồ nhìn xuyên qua ghế dài, nhìn thấy thiếu nữ mặc bộ váy dài màu trắng nọ. Nàng chính là tốt đẹp hệt như trong tưởng tượng, tốt đẹp đến mức khiến Tạng Hồ không dám bò ra khỏi ghế dài đối mặt nàng.
Nó làm sao nỡ phá hỏng mong đợi của nàng chứ?
Dù sao, nó chỉ là một con tạng hồ thích tự sướng rồi tự làm thành biểu tình bao mà thôi.
Đúng, nó chỉ cần lẳng lặng nằm dưới cái ghế này nhìn nàng thì tốt rồi, đợi thêm lát nữa nếu nàng không gặp được người sẽ tự mình rời đi.
Tạng Hồ nghĩ như vậy, ôm trong lòng ôm suy nghĩ đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng gặp gỡ, lẳng lặng ghé vào chân ghế ngắm nhìn nàng.
Nhìn nàng mong đợi xem xét khắp nơi.
Nhìn nàng một mình đứng giữa đám đông.
Nhìn nàng có chút mất mác ngồi lên băng ghế.
Tạng Hồ cũng khẽ thương tâm, lặng lẽ nói lời xin lỗi trong lòng, sau đó mở điện thoại muốn gửi tin nhắn cho nàng, không muốn khiến nàng phải đợi lâu hơn nữa.
Nhưng ngay lúc màn hình điện thoại vừa sáng lên, một giọt lệ lại len qua khe hở băng ghế rơi xuống, tí tách đáp lên màn hình.
Tạng Hồ ngẩn người, lúc này, một cái tin nhắn cũng theo đó mà đến.
Uy mã phách sài nhân: Tôi lừa gạt cậu, hôm nay tôi cũng không ra ngoài, chọc cậu chút thôi. [ Tạng Hồ cười. jpg]
Uy mã phách sài nhân: Ha ha ha, tôi phải tiếp tục trốn trong nhà xem phim, bộ phim này thực sự rất thú vị [Gương mặt Cát Ưu[3]. jpg]
Uy mã phách sài nhân: Lại phát hiện một đám ảnh biểu cảm mới, rất hài hước, chia xẻ với cậu [ bi thương quá tha thiết. jpg]
Uy mã phách sài nhân: [Đây là vẻ lạnh lùng. jpg]
Uy mã phách sài nhân: [ Hồng hoang chi lực. jpg]
Uy mã phách sài nhân: [Bi thương đến nôn mửa. jpg]
…
Tin nhắn không ngừng spam màn hình, từng tấm ảnh khôi hài không tấm nào không biểu đạt sự vui vẻ, nhưng mà thiếu nữ nọ đang khóc, im lặng, lén lút, tan vỡ, tuyệt vọng mà khóc.
Thế nhưng nàng vẫn dùng những ngón tay run rẩy của mình, không ngừng gửi đi tin nhắn, một cái lại một cái.
Uy mã phách sài nhân: [Tạng hồ hẹn gặp lại. jpg]
Chỉ là, không nên hẹn gặp lại mới đúng.
Ta ở nơi này, ta đã tới, ta ở chỗ này!
Tạng Hồ không biết trên người nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ là một khắc này, khiếp sợ và đau lòng đã bao trùm hết cả cõi lòng của nó, nó không khỏi nghĩ, suốt hai năm qua nàng đã vô số lần gửi ảnh biểu cảm cho nó, khi ấy, vẻ mặt nàng lại là thế nào đâu?
Cũng là đang câm lặng rơi lệ như hôm nay sao?
Nàng thực sự, có vui không?
Tạng Hồ thực muốn liều lĩnh xông ra, nhưng khi nó nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên màn hình di động lại bỗng nhiên cứng cả người lại. Đó không phải là gương mặt của nhân loại, nó không có được bờ vai để nàng có thể dựa vào, không có đôi tay để ôm lấy nàng, gương mặt này, chỉ tồn tại trong những bức ảnh biểu cảm của nàng.
Nó bỗng nhiên tràn ngập phẫn hận, nếu như nó có thể biến hóa sớm một chút thì tốt rồi.
Không, nó còn có thể làm chút chuyện khác. Nàng thích tạng hồ, nếu lúc này nó xuất hiện trêu chọc nàng một chút, có thể nàng sẽ cảm thấy vui hơn.
Chỉ cần nàng vui trở lại, cho dù nó có bị bắt vào vườn bách thú cũng không sao cả.
Nghĩ đến đó, Tạng Hồ lập tức hạ quyết định bước ra. Chỉ là khi đầu nó vừa lộ khỏi băng ghế, một cái chân xuất hiện trước mặt nó.
Nó ngẩng đầu, đã thấy Lục Tri Phi cúi người đưa khăn tay qua cho nàng, hỏi: “Chị không sao chứ?”
Đồng thời, trong lỗ tai của Tạng Hồ còn truyền đến thanh âm Thương Tứ đang giận dữ, “Trở về, không nên làm ra việc ngu xuẩn.”
——————–
1/ Phương: Đây là một cách chơi chữ trong văn hóa mạng của TQ, hai chữ phương đọc hoàn toàn giống nhau, chỉ là chữ phương (vuông) ít nét hơn chữ phương (u buồn) nên cư dân mạng hay sử dụng thay thế, giống như Vn mình thích dùng (u, i, so…) này nọ vậy. Mà Tạng Hồ là đứa gần như mù công nghệ, nên ban đầu không hiểu cái này.
2/ Khoa Phụ đuổi mặt trời: Một truyền thuyết của TQ, kể về người khổng lồ tên Khoa Phụ đuổi theo mặt trời đến chết, theo nghiên cứu, đây có thể là biến tướng của câu chuyện kể về một bộ tộc đi tìm nguồn nước, cuối cùng lại gục ngã trên đường. Hàm nghĩa biểu tượng trong câu chuyện này có rất nhiều, mỗi một ngữ cảnh lại khác nhau, nhưng ở đây tác giả dùng với nghĩa ưu thương, dốc hết sức lực đi làm một chuyện, đến cùng cũng không có được kết quả. Giống như Tạng Hồ chạy khắp núi đồi đi tìm tín hiệu để gửi tin nhắn cho cô gái, nhưng bọn họ vốn là người yêu cách biệt, đã định trước chẳng đến được bên nhau.
3/ Cát Ưu: Một nghệ sỹ nổi tiếng của TQ, có gương mặt rất khắc khổ, thường diễn chính kịch nhưng thường được ghi nhớ với những biểu cảm hài xuất sắc, có nét tương đồng với bác trưởng thôn Văn Hiệp trong giới nghệ thuật của VN.
Một câu nói của Dương Hiểu xác nhận suy đoán của Lục Tri Phi, Ngô Khương Khương lập tức hỏi tới: “Vậy chị họ của cô…”
Dương Hiểu cũng không giấu diếm, “Là nhân vật chính của 《Thế giới không tiếng động》, kỳ thực nói là chị họ nhưng cũng không lớn hơn tôi bao nhiêu. Bất quá mọi người hỏi thăm chị ấy làm gì?”
Mã Yến Yến không trả lời được, quay đầu nhìn về phía Lục Tri Phi, chỉ thấy Lục Tri Phi như có điều suy nghĩ. Mà hiện tại Dương Hiểu cũng không đem chuyện này để trong lòng, chỉ là một cái biểu tình bao mà thôi, toàn bộ sự chú ý của cô đều đặt lên người Lục Tri Phi, đôi mắt lấp lánh, “Lục niên đệ, chị đang muốn nói với cậu chuyện này. Là như vậy, chị cùng bạn học đang định tổ chức một cuộc thi vẽ hoạt hình ngắn, bên trong có người…”
Nhưng cô còn chưa nói dứt lời, người đàn ông đứng bên cạnh Lục Tri Phi bỗng nhiên đã chen ngang, “Xin lỗi, hiện tại chúng tôi có chút việc gấp, cần mang cậu ta đi trước, có chuyện gì cứ nói sau đi.”
“A?” Dương Hiểu mấp máy môi ngẩn ra một chút, Thương Tứ lại tóm lấy Lục Tri Phi, “Đi!”
Ngô Khương Khương lập tức đuổi kịp, Mã Yến Yến tuy rằng không hiểu chuyện gì, thế nhưng mọi người đều đã đi cậu ta còn có thể làm sao, lập tức quay đầu mỉm cười áy náy với Dương Hiểu, “Học tỷ, sau này sẽ trò chuyện thêm, bọn em đi trước!”
–
Mười phút sau, cửa trường học.
Thương Tứ tung chân ngồi lên chiếc Harley cực kỳ phong cách của mình, lại ném cái mũ bảo hiểm duy nhất sang cho Lục Tri Phi, “Lên xe.”
Lục Tri Phi tuy rằng đầu óc linh hoạt, đã phản ứng kịp chuyện gì xảy ra, chỉ là sau khi lên xe vẫn còn nghi hoặc, “Anh biết Tạng Hồ đang ở đâu?”
Sự tình có cái gì đó không đúng.
Tạng Hồ rõ ràng không dự định đi ra gặp mặt, mà chị họ của Dương Hiểu lại là người câm điếc, vô luận thế nào cũng không giống kiểu người sẽ chủ động hẹn bạn trên mạng ra gặp mặt.
Chỉ là bọn họ thật sự đã hẹn nhau, mà một bên còn chưa thể biến hình, một bên không thể nghe nói, là muốn làm gì đây?
Thương Tứ quay đầu lại, phất tay giúp Lục Tri Phi kéo kính an toàn xuống, nháy mắt mấy cái, rất biết chớp cơ hội giả vờ cao thâm, “Người thiếu niên, không có chuyện ta không biết.”
Một giây sau, Harley gào thét vút đi, Ngô Khương Khương ở phía sau thở hồng hộc đuổi theo, “Đ*t! Đó là xe của tôi mà!”
Chỉ là Thương Tứ và Lục Tri Phi đã đi rất xa hoàn toàn không nghe thấy, giữa đoạn đường phóng nhanh vun vút, chỉ có tiếng gió làm bạn với bọn họ.
Gió, là gió rít gào giận dữ.
Sắc màu của thế giới nhân loại bị tiếng gió này bóc ra từng mảnh, Lục Tri Phi kinh ngạc nhìn cảnh vật xung quanh bắt đầu phai màu, mà Thương Tứ lại nhấn ga, trực tiếp đưa cậu xông vào một thế giới kỳ diệu chỉ có ba màu trắng, đen xám.
Lục Tri Phi theo bản năng ôm chặt hông Thương Tứ, nghe tiếng gió gào thét bên tai, cậu cảm thấy trái tim phải đập nhanh hơn so với bình thường một chút. Sau đó cậu lại thấy một hòn than lớn chừng nắm tay, dùng lực bậc nhảy kinh người nảy nảy đuổi theo bọn họ.
“Tứ gia! Tứ gia! Chúng ta phát hiện mục tiêu rồi!”
Hòn than nảy lại nảy, một đoàn đen kịt, không phân rõ mắt mũi miệng, chỉ là nó thực sự đang nói chuyện.
Thương Tứ đúng lúc giải thích cho Lục Tri Phi một câu, “Ảnh yêu đã hóa hình.”
“Tứ gia Tứ gia, phía trước quẹo trái!” Lại một hòn than nảy rồi nảy đuổi theo.
“Tứ gia! Phía trước cứ đi thẳng qua ba trạm đèn giao thông!” Vừa quẹo trái xong, lại có mấy hòn than nảy đến.
Qua không bao lâu, Lục Tri Phi nhìn ra sau lưng, nhìn thấy một khung cảnh thần kỳ có thể suốt đời này cậu cũng không quên được. Cậu cùng Thương Tứ, bay nhanh như tên bắn giữa khoảng không bao la khoáng đãng không màu sắc, vô số ảnh yêu hình hòn than nảy nảy đuổi theo, vẽ thành từng đường cuộn sóng màu đen kịt, ở phía sau, bên trái, bên phải, như một đại dương màu mực chặt chẽ theo sau bọn họ, vì bọn họ chỉ đường.
Bọn chúng có thể nhảy rất cao, cao đến mức có thể nhảy qua đỉnh đầu Lục Tri Phi.
Bọn chúng cũng có đứa rất lười, nhảy thẳng lên yên xe Harley, đi nhờ một đoạn.
Những thân ảnh không ngừng nhảy nhót này phản chiếu ảnh ngược vào đôi mắt của Lục Tri Phi, tạo cho cậu một cảm giác kỳ diệu chưa bao giờ nếm trải.
Lúc này, một hòn than không ngừng nảy nảy, cốp một tiếng va vào đỉnh đầu Thương Tứ, Thương Tứ cũng không đội nón bảo hiểm, bị đập đến đau điếng, “Thằng ngốc không có mắt nào đấy!”
“A nha!”
“Nguy rồi!”
Trong một tràn kinh hô ầm ỹ, đám hòn than kia rút đi như thủy triều, chỉ sợ khiến Đại ma vương tức giận.
Lục Tri Phi lại nhịn không được bật cười, tiếng cười kia lưu lạc ở trong gió bị thổi đến viễn phương, lộ ra một cỗ phấn chấn của tuổi trẻ.
Thương Tứ xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy đôi mắt cong cong của cậu còn hơi ngạc nhiên, hóa ra tên nhân loại này cười rộ lên lại dễ nhìn như vậy. Người đẹp gần bên, cơn giận của Thương Tứ cũng tiêu đi phân nửa.
–
Bên kia, Tạng Hồ cẩn thận khép nép né tránh chỗ đông người, trốn bên dưới ghế dài trong công viên, chờ đợi thời khắc kia đến.
Kỳ thực nó vốn không có ý định gặp nàng, gặp được rồi lại phải làm sao đây? Cái người hư cấu kia là không tồn tại, nếu nàng biết phía bên kia màn hình chỉ là một con hồ ly xấu xí liệu có thể tức giận không?
Vì vậy, nó chỉ cần có thể tiếp tục trò chuyện cùng nàng là được rồi, sau đó lại mong đợi một ngày bản thân có đủ khả năng hóa hình.
Nếu như ngày đó đến nhanh một chút thì tốt rồi, nhất định phải đuổi kịp trước khi nàng tiêu thất khỏi thế giới này.
Vì vậy, lúc nàng nói muốn gặp mặt, Tạng Hồ trong nháy mắt liền luống cuống, vội vàng bịa ra một cái cớ thoái thác lỗ hổng chồng chất, mà đối phương cũng không vạch trần nó, chỉ nói sẽ chờ ở chỗ hẹn, vẫn chờ đến khi nó xuất hiện mới thôi.
Tạng Hồ sợ nàng có chuyện, vì vậy chỉ dành phải mạo hiểm chạy từ thư trai ra, cuối cùng ẩn núp ở nơi này chờ đợi.
Chờ chờ, Tạng Hồ lại kìm lòng không được khởi động màn hình điện thoại, nhìn bức ảnh nàng từng gửi đến. Thiếu nữ trong ảnh mặc một bộ váy dài màu trắng, tóc dài xõa vai, nụ cười dịu dàng sạch sẽ.
Tạng Hồ không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên cơ duyên xảo hợp khiến bọn họ trò chuyện cùng nhau.
Khi đó, cách thời điểm Tạng Hồ sinh ra linh trí cũng đã có vài thập niên, những thân nhân bên cạnh đều đã chết hết, chỉ còn một mình nó trời xui đất khiến bước lên một đoạn sinh mạng mới lạ. Thành yêu quái là một chuyện vô cùng cô độc, nó ngày qua ngày lưu lạc bồi hồi trên cao nguyên, nhìn thân nhân của mình một đám lại một đám không chống lại được sự vô tình của năm tháng mà chết đi, vượt qua sự thống khổ và cô đơn ban đầu, nó cuối cùng cũng chậm rãi học xong cách đạm nhiên nhìn thế giới.
Một năm kia, nó vẫn giống như vài thập niên trước, dùng biện pháp thô thiển hấp thu thiên địa nguyên khí, đợi ngày biến hóa.
Chờ sau khi nó hóa hình xong liền có thể hòa vào thế giới nhân loại, cũng sẽ không cảm thấy cô đơn như vậy nữa.
Hàng năm Tây Tạng đều đón tiếp rất nhiều lượt du khách đến hành hương, Tạng Hồ thỉnh thoảng cũng sẽ tiếp cận một hai người, thuận tiện học một ít ngôn ngữ, chuẩn bị cho kế hoạch sau này. Một năm đó, có một nhóm phượt tiến vào cao nguyên, có một người trong nhóm bất cẩn làm rơi điện thoại tại nơi Tạng Hồ hay đi ngang qua, Tạng Hồ không biết dùng điện thoại nhưng cũng có nghe về thứ này, vì vậy liền nhặt mang về, xem như một món đồ chơi giải buồn.
Sử dụng một cái điện thoại không quen tay cũng là chuyện rất phiền toái, không bao lâu sau Tạng Hồ đã mất đi hứng thú, đem ném vào góc phòng. Thẳng đến ngày thứ hai, màn hình điện thoại lại sáng lên, một cái tin nhắn kèm theo cảnh báo sắp hết pin xuất hiện trước mắt của nó.
Đầu tiên là hình ảnh, một con tạng hồ bày ra biểu tình sinh không thể luyến nhìn nó, phía dưới còn phối hai chữ: Xin chào.
Sau đó, cái ảnh tạng hồ kia lại lóe lên, phía dưới đổi thành hàng chữ: Có thể trò chuyện với tôi một chút sao?
Tạng Hồ lại càng hoảng sợ, ngay từ đầu nó còn tưởng rằng đây là một con tạng hồ khác đang dùng điện thoại chào hỏi nó, chỉ là ngay sau đó điện thoại lại sụp nguồn, Tạng Hồ nhanh chóng ngậm lấy khối kim loại kia chạy đến lãnh địa của nhân loại, lén lút dùng dây sạc của bọn họ sạc điện.
Sạc điện xong, Tạng Hồ một bên vui vẻ đắm chìm trong niềm vui gặp được đồng loại, một bên lại xoắn xuýt nên gởi cái gì qua. Lại mất nửa ngày, nó rốt cục cũng gửi đi dòng tin nhắn đầu tiên trong đời mình —— xin chào.
Hai chữ ngắn ngủn, một câu hỏi thăm bình thường nhất, vào thời khắc ấy đã mở màn câu chuyện của bọn họ.
Qua rất nhiều ngày sau, Tạng Hồ mới biết được tấm hình tạng hồ kia hóa ra chỉ là ảnh avatar, mới biết được bên kia màn hình hóa ra là một thiếu nữ đáng yêu. Nàng có sưu tập rất nhiều ảnh biểu cảm như vậy, bình thường nếu không muốn trò chuyện nàng liền thích dùng bọn chúng diễn đạt cảm xúc, hơn nữa còn tha thiết yêu thích tạng hồ.
Nàng nói, cảm thấy tạng hồ rất giống bản thân, vẻ mặt luôn là sinh không thể luyển.
Nàng đặc biệt thích phối một hàng chữ trên mặt Tạng Hồ —— ta có chút ưu thương (ph ương).
Lúc đầu Tạng Hồ không biết ‘ta có chút ưu thương (ph ươ ng)’ là có nghĩa gì, đáp trả lại —— ta cũng vuông (ph ương).
Mặt của nó là vuông, rất vuông[1].
Hai người cứ thế ông nói gà bà nói vịt tiếp tục trò chuyện, có đôi khi tín hiệu trên cao nguyên không tốt, Tạng Hồ còn ngậm theo điện thoại chay khắp núi đồi dò tín hiệu, giống như Khoa Phụ đuổi mặt trời[2] vậy.
Nó không có ảnh biểu cảm gì, liền tự chụp, lúc chụp ảnh nó còn cảm thấy may mắn, may mắn vì bản thân là một con tạng hồ. Tuy rằng nó vẫn không rõ vì sao nhân loại thích dùng hình ảnh mặt nó để trò chuyện.
Từ Tây Tạng đến Bắc Kinh, rất xa.
Nó đã cho là phải rất lâu sau mình mới có thể bước lên chiếc xe lửa thật dài nọ, đi đến nơi nàng sinh sống.
Nào ngờ, nó bất ngờ đã đến rồi, lại bất ngờ, nàng cũng tới.
Tạng Hồ nhìn xuyên qua ghế dài, nhìn thấy thiếu nữ mặc bộ váy dài màu trắng nọ. Nàng chính là tốt đẹp hệt như trong tưởng tượng, tốt đẹp đến mức khiến Tạng Hồ không dám bò ra khỏi ghế dài đối mặt nàng.
Nó làm sao nỡ phá hỏng mong đợi của nàng chứ?
Dù sao, nó chỉ là một con tạng hồ thích tự sướng rồi tự làm thành biểu tình bao mà thôi.
Đúng, nó chỉ cần lẳng lặng nằm dưới cái ghế này nhìn nàng thì tốt rồi, đợi thêm lát nữa nếu nàng không gặp được người sẽ tự mình rời đi.
Tạng Hồ nghĩ như vậy, ôm trong lòng ôm suy nghĩ đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng gặp gỡ, lẳng lặng ghé vào chân ghế ngắm nhìn nàng.
Nhìn nàng mong đợi xem xét khắp nơi.
Nhìn nàng một mình đứng giữa đám đông.
Nhìn nàng có chút mất mác ngồi lên băng ghế.
Tạng Hồ cũng khẽ thương tâm, lặng lẽ nói lời xin lỗi trong lòng, sau đó mở điện thoại muốn gửi tin nhắn cho nàng, không muốn khiến nàng phải đợi lâu hơn nữa.
Nhưng ngay lúc màn hình điện thoại vừa sáng lên, một giọt lệ lại len qua khe hở băng ghế rơi xuống, tí tách đáp lên màn hình.
Tạng Hồ ngẩn người, lúc này, một cái tin nhắn cũng theo đó mà đến.
Uy mã phách sài nhân: Tôi lừa gạt cậu, hôm nay tôi cũng không ra ngoài, chọc cậu chút thôi. [ Tạng Hồ cười. jpg]
Uy mã phách sài nhân: Ha ha ha, tôi phải tiếp tục trốn trong nhà xem phim, bộ phim này thực sự rất thú vị [Gương mặt Cát Ưu[3]. jpg]
Uy mã phách sài nhân: Lại phát hiện một đám ảnh biểu cảm mới, rất hài hước, chia xẻ với cậu [ bi thương quá tha thiết. jpg]
Uy mã phách sài nhân: [Đây là vẻ lạnh lùng. jpg]
Uy mã phách sài nhân: [ Hồng hoang chi lực. jpg]
Uy mã phách sài nhân: [Bi thương đến nôn mửa. jpg]
…
Tin nhắn không ngừng spam màn hình, từng tấm ảnh khôi hài không tấm nào không biểu đạt sự vui vẻ, nhưng mà thiếu nữ nọ đang khóc, im lặng, lén lút, tan vỡ, tuyệt vọng mà khóc.
Thế nhưng nàng vẫn dùng những ngón tay run rẩy của mình, không ngừng gửi đi tin nhắn, một cái lại một cái.
Uy mã phách sài nhân: [Tạng hồ hẹn gặp lại. jpg]
Chỉ là, không nên hẹn gặp lại mới đúng.
Ta ở nơi này, ta đã tới, ta ở chỗ này!
Tạng Hồ không biết trên người nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ là một khắc này, khiếp sợ và đau lòng đã bao trùm hết cả cõi lòng của nó, nó không khỏi nghĩ, suốt hai năm qua nàng đã vô số lần gửi ảnh biểu cảm cho nó, khi ấy, vẻ mặt nàng lại là thế nào đâu?
Cũng là đang câm lặng rơi lệ như hôm nay sao?
Nàng thực sự, có vui không?
Tạng Hồ thực muốn liều lĩnh xông ra, nhưng khi nó nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên màn hình di động lại bỗng nhiên cứng cả người lại. Đó không phải là gương mặt của nhân loại, nó không có được bờ vai để nàng có thể dựa vào, không có đôi tay để ôm lấy nàng, gương mặt này, chỉ tồn tại trong những bức ảnh biểu cảm của nàng.
Nó bỗng nhiên tràn ngập phẫn hận, nếu như nó có thể biến hóa sớm một chút thì tốt rồi.
Không, nó còn có thể làm chút chuyện khác. Nàng thích tạng hồ, nếu lúc này nó xuất hiện trêu chọc nàng một chút, có thể nàng sẽ cảm thấy vui hơn.
Chỉ cần nàng vui trở lại, cho dù nó có bị bắt vào vườn bách thú cũng không sao cả.
Nghĩ đến đó, Tạng Hồ lập tức hạ quyết định bước ra. Chỉ là khi đầu nó vừa lộ khỏi băng ghế, một cái chân xuất hiện trước mặt nó.
Nó ngẩng đầu, đã thấy Lục Tri Phi cúi người đưa khăn tay qua cho nàng, hỏi: “Chị không sao chứ?”
Đồng thời, trong lỗ tai của Tạng Hồ còn truyền đến thanh âm Thương Tứ đang giận dữ, “Trở về, không nên làm ra việc ngu xuẩn.”
——————–
1/ Phương: Đây là một cách chơi chữ trong văn hóa mạng của TQ, hai chữ phương đọc hoàn toàn giống nhau, chỉ là chữ phương (vuông) ít nét hơn chữ phương (u buồn) nên cư dân mạng hay sử dụng thay thế, giống như Vn mình thích dùng (u, i, so…) này nọ vậy. Mà Tạng Hồ là đứa gần như mù công nghệ, nên ban đầu không hiểu cái này.
2/ Khoa Phụ đuổi mặt trời: Một truyền thuyết của TQ, kể về người khổng lồ tên Khoa Phụ đuổi theo mặt trời đến chết, theo nghiên cứu, đây có thể là biến tướng của câu chuyện kể về một bộ tộc đi tìm nguồn nước, cuối cùng lại gục ngã trên đường. Hàm nghĩa biểu tượng trong câu chuyện này có rất nhiều, mỗi một ngữ cảnh lại khác nhau, nhưng ở đây tác giả dùng với nghĩa ưu thương, dốc hết sức lực đi làm một chuyện, đến cùng cũng không có được kết quả. Giống như Tạng Hồ chạy khắp núi đồi đi tìm tín hiệu để gửi tin nhắn cho cô gái, nhưng bọn họ vốn là người yêu cách biệt, đã định trước chẳng đến được bên nhau.
3/ Cát Ưu: Một nghệ sỹ nổi tiếng của TQ, có gương mặt rất khắc khổ, thường diễn chính kịch nhưng thường được ghi nhớ với những biểu cảm hài xuất sắc, có nét tương đồng với bác trưởng thôn Văn Hiệp trong giới nghệ thuật của VN.
/30
|