Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Anh nhìn cô chằm chằm, nói: “Thiệp mời viết rõ, buộc lòng phải mang theo phu nhân tham dự, em xem tôi là trò đùa? Ngày mai TV sẽ phát tin tức, em muốn tôi lừa gạt mọi người?”
Anh đột nhiên ép tới gần, ngồi xuống bên cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống cô: “Trước kia tôi từng nói, tôi muốn tìm một người kết hôn tham gia tiệc rượu của gia tộc, nếu em không đồng ý, tôi liền tìm người khác.”
Lăng Vi nhìn thẳng vào anh, nhất thời không có cách nào tiếp lời.
Anh lại ép tới gần thêm, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô: “Có ký hay không, tôi không miễn cưỡng, hoàn toàn theo tâm ý của em.”
Lăng Vi thở chậm lại, giọng nói lạnh lùng: “Tùy tiện tìm một người kết hôn? Anh đang chơi game à? Kết hôn không đơn giản như ăn ngủ vậy.”
Anh chống một tay bên cạnh gò má cô: “Đừng xem thường ăn ngủ. Em nửa tháng không ăn không ngủ thử đi, xem có chết đói hay không? Nhưng không kết hôn, không chết người được.”
Quả thật, không kết hôn sẽ không chết người.
Không ăn không ngủ, sẽ chết!
Lăng Vi nhìn chăm chú vào anh, ánh mắt trấn định: “Nhưng ăn ngủ không cần thận trọng, kết hôn phải thận trọng.”
Đôi mắt đen của anh nhìn cô chằm chằm, giọng cực kỳ lạnh lùng: “Không có gì. Dù sao hai tháng sau, đường ai nấy đi, không liên quan nhau. Chỉ cần người thông minh, gan dạ sáng suốt, có thể tùy cơ ứng biến, đã phù hợp với yêu cầu của tôi.”
Lăng Vi lạnh lùng chế giễu: “Không phải anh gặp nhiều minh tinh, danh môn, còn có người mẫu rồi sao?”
Diệp Đình nhìn mặt cô, hừ cười: “Những minh tinh kia sẽ không diễn bằng em. Danh môn không bướng bỉnh bằng em, người mẫu, không ngực to bằng em.”
“Hừ.” Lăng Vi hừ nhẹ: “Cảm ơn đã khen!”
“Không cần khách sáo. Đều là sự thật.”
Lăng Vi bĩu môi, đẩy anh ra. Nhìn anh một lúc, mặt lạnh nói: “Anh cho rằng anh có tiền, người khác phải nghe theo anh? Dựa vào cái gì phù hợp yêu cầu của anh, phải gả cho anh? Anh xem hôn nhân là trò đùa, nhưng người khác không hẳn.”
Anh không có vấn đề gì, nói: “Em không đồng ý cũng không sao. Chẳng qua, không thể tham dự tiệc rượu tối nay, Diệp Đình tôi không thể nào có hai người vợ. Trong vòng hai tháng, tôi nhất định sẽ tìm người kết hôn. Hoặc là em, hoặc là người khác. Sắp xếp tiệc rượu giúp em, để em gặp mặt nhân viên kỳ cựu của Long Đằng, đây là tôi nợ em, tôi cam kết giúp em thì nhất định sẽ làm được. Chỉ là thời gian phải trì hoãn.”
Cô híp mắt, trong mắt ào ào vũ bão.
Anh lại làm như không thấy, nói tiếp: “Về nhà, ký tên, em chỉ chọn một mà thôi, em phải suy nghĩ cho kỹ. Với em là chuyện lớn cả đời, với tôi không có vấn đề gì. Em có ký hay không, cũng không ảnh hưởng tới tôi.”
Anh nhìn chăm chú vào mắt cô.
Mắt cô trong nháy mắt trở nên mạnh mẽ.
Lăng Vi bĩu môi, chợt kề sát anh, chóp mũi gần như đụng vào mũi anh.
Cô nhàn nhạt “hứ” một tiếng: “Không phải kết hôn sao? Cùng lắm ký tên, chụp tấm hình mà thôi. Nhưng vấn đề là cưới ai. Cưới, tôi sẽ cưới, nhưng… không nhất định là anh.”
Cô mở cửa, đứng dậy, bước xuống xe. Nữ nhân viên kia muốn đi tới, đột nhiên bị luật sư Chu kéo lại. Hai người đứng xa xa. Lôi Tuấn nhớ tới ánh mắt như dao của hai người vừa rồi, cũng không xuống xe.
Lăng Vi đứng trong bóng đêm, chỉ cảm thấy lạnh. Chung quanh không có tòa nhà nào, gió thật lớn.
Gió đêm thổi qua, lụa mỏng trong nháy mắt tung bay.
Cô giống như yêu tinh khiêu vũ trong bóng đêm.
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm hồi lâu, mới xuống xe.
Giương mắt, yêu tinh này đang cười lạnh liếc anh.
Cô khẽ ngẩng đầu, nhìn anh chằm chằm.
Anh không né tránh, nhìn chăm chú vào ánh mắt sáng ngời của cô.
Thật lâu, cô nói: “Diệp Đình. Tay trong tay với tôi mà nói, đúng là một chuyện lớn. Hoặc là không nắm, nếu nắm là chuyện cả đời. Tôi dám kết hôn, anh dám không ly hôn không?”
Anh nhìn cô chằm chằm, nói: “Thiệp mời viết rõ, buộc lòng phải mang theo phu nhân tham dự, em xem tôi là trò đùa? Ngày mai TV sẽ phát tin tức, em muốn tôi lừa gạt mọi người?”
Anh đột nhiên ép tới gần, ngồi xuống bên cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống cô: “Trước kia tôi từng nói, tôi muốn tìm một người kết hôn tham gia tiệc rượu của gia tộc, nếu em không đồng ý, tôi liền tìm người khác.”
Lăng Vi nhìn thẳng vào anh, nhất thời không có cách nào tiếp lời.
Anh lại ép tới gần thêm, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô: “Có ký hay không, tôi không miễn cưỡng, hoàn toàn theo tâm ý của em.”
Lăng Vi thở chậm lại, giọng nói lạnh lùng: “Tùy tiện tìm một người kết hôn? Anh đang chơi game à? Kết hôn không đơn giản như ăn ngủ vậy.”
Anh chống một tay bên cạnh gò má cô: “Đừng xem thường ăn ngủ. Em nửa tháng không ăn không ngủ thử đi, xem có chết đói hay không? Nhưng không kết hôn, không chết người được.”
Quả thật, không kết hôn sẽ không chết người.
Không ăn không ngủ, sẽ chết!
Lăng Vi nhìn chăm chú vào anh, ánh mắt trấn định: “Nhưng ăn ngủ không cần thận trọng, kết hôn phải thận trọng.”
Đôi mắt đen của anh nhìn cô chằm chằm, giọng cực kỳ lạnh lùng: “Không có gì. Dù sao hai tháng sau, đường ai nấy đi, không liên quan nhau. Chỉ cần người thông minh, gan dạ sáng suốt, có thể tùy cơ ứng biến, đã phù hợp với yêu cầu của tôi.”
Lăng Vi lạnh lùng chế giễu: “Không phải anh gặp nhiều minh tinh, danh môn, còn có người mẫu rồi sao?”
Diệp Đình nhìn mặt cô, hừ cười: “Những minh tinh kia sẽ không diễn bằng em. Danh môn không bướng bỉnh bằng em, người mẫu, không ngực to bằng em.”
“Hừ.” Lăng Vi hừ nhẹ: “Cảm ơn đã khen!”
“Không cần khách sáo. Đều là sự thật.”
Lăng Vi bĩu môi, đẩy anh ra. Nhìn anh một lúc, mặt lạnh nói: “Anh cho rằng anh có tiền, người khác phải nghe theo anh? Dựa vào cái gì phù hợp yêu cầu của anh, phải gả cho anh? Anh xem hôn nhân là trò đùa, nhưng người khác không hẳn.”
Anh không có vấn đề gì, nói: “Em không đồng ý cũng không sao. Chẳng qua, không thể tham dự tiệc rượu tối nay, Diệp Đình tôi không thể nào có hai người vợ. Trong vòng hai tháng, tôi nhất định sẽ tìm người kết hôn. Hoặc là em, hoặc là người khác. Sắp xếp tiệc rượu giúp em, để em gặp mặt nhân viên kỳ cựu của Long Đằng, đây là tôi nợ em, tôi cam kết giúp em thì nhất định sẽ làm được. Chỉ là thời gian phải trì hoãn.”
Cô híp mắt, trong mắt ào ào vũ bão.
Anh lại làm như không thấy, nói tiếp: “Về nhà, ký tên, em chỉ chọn một mà thôi, em phải suy nghĩ cho kỹ. Với em là chuyện lớn cả đời, với tôi không có vấn đề gì. Em có ký hay không, cũng không ảnh hưởng tới tôi.”
Anh nhìn chăm chú vào mắt cô.
Mắt cô trong nháy mắt trở nên mạnh mẽ.
Lăng Vi bĩu môi, chợt kề sát anh, chóp mũi gần như đụng vào mũi anh.
Cô nhàn nhạt “hứ” một tiếng: “Không phải kết hôn sao? Cùng lắm ký tên, chụp tấm hình mà thôi. Nhưng vấn đề là cưới ai. Cưới, tôi sẽ cưới, nhưng… không nhất định là anh.”
Cô mở cửa, đứng dậy, bước xuống xe. Nữ nhân viên kia muốn đi tới, đột nhiên bị luật sư Chu kéo lại. Hai người đứng xa xa. Lôi Tuấn nhớ tới ánh mắt như dao của hai người vừa rồi, cũng không xuống xe.
Lăng Vi đứng trong bóng đêm, chỉ cảm thấy lạnh. Chung quanh không có tòa nhà nào, gió thật lớn.
Gió đêm thổi qua, lụa mỏng trong nháy mắt tung bay.
Cô giống như yêu tinh khiêu vũ trong bóng đêm.
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm hồi lâu, mới xuống xe.
Giương mắt, yêu tinh này đang cười lạnh liếc anh.
Cô khẽ ngẩng đầu, nhìn anh chằm chằm.
Anh không né tránh, nhìn chăm chú vào ánh mắt sáng ngời của cô.
Thật lâu, cô nói: “Diệp Đình. Tay trong tay với tôi mà nói, đúng là một chuyện lớn. Hoặc là không nắm, nếu nắm là chuyện cả đời. Tôi dám kết hôn, anh dám không ly hôn không?”
/1906
|