Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
(*)扑朔迷离: câu thành ngữ chỉ sự mơ hồ phức tạp của sự vật, không dễ dàng nhìn thấy sự thật.
Nói đến đây, mẹ Giản chợt cảm thấy có vẻ như mình nói hơi nhiều, bà ấy mỉm cười, vẫy tay tạm biệt cha Hàn, mẹ Hàn.
“Khi nào rảnh nhớ đến nhà tôi chơi nhé!” Mẹ Giản đặc biệt nhiệt tình, cha Giản đứng ở bên cạnh cười ha hả, vẫn luôn không lên tiếng.
“Được, hẹn gặp lại.” Cha Hàn, mẹ Hàn tạm biệt mẹ Giản, cha Giản. Đi ra khỏi sân nhà bọn họ.
Giản văn đã chờ bọn họ ở phía trước.
Con hẻm nhà bọn họ đặc biệt hẹp, xe không lái vào được, vì vậy phải đi ra khỏi cái hẻm nhỏ, mới có thể ngồi lên xe, sau đó sẽ ngồi máy bay trực thăng trở về.
Giản Văn đi dẫn đầu phía trước, cha Hàn, mẹ Hàn đều cảm giác không được tự nhiên.
“Lão Hàn, sao tôi cứ cảm thấy không được thoải mái vậu?” Mẹ Hàn nhìn chằm chằm vào bóng lưng “Peach “, nhìn thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, bà cứ cảm thấy cô gái này không phải là “Peach” mà mình thích.
Cha Hàn cũng nói: “Tôi cũng cảm thấy không thoải mái...”
Mẹ Hàn nhìn chằm chằm vào cô gái đang đi dẫn đầu kia, nghi ngờ suy đoán nói: “ Không biết cô gái này có phải là chị em của Peach không?”
Cha Hàn nói: “Dù có là chị em gái, thì sao lớn lên có thể giống như vậy? Có phải Peach vẫn còn đang tức giận với chúng ta, nên làm như vậy hay không?”
“Chắc chắn là không thể nào!” Mẹ Hàn lập tức phủ nhận, “Tôi và Peach chung sống gần một tháng, cô bé ấy có tính cách như thế nào, tôi còn không biết sao?”
“...”
Mẹ Hàn thấy ông không nói lời nào, lập tức mất bình tĩnh nói, “Ông nói gì đi chứ!”
Cha Hàn nói: “Tôi đang suy nghĩ mà...” Rồi ông ấy nói: “Không phải vừa rồi mẹ con bé nói, nhà bọn họ có tiểu Văn và tiểu Ninh sao? Không chừng đúng là chị em gái của Peach. Lão Hàn tôi nhìn người hay rất chính xác, có phải là một người hay không, tôi vừa nhìn là đã có thể nhận ra được. Chúng ta vẫn nên gọi điện thoại hỏi đi.”
Mẹ Hàn nói: “Ông đừng để cho người ta nghe thấy, dường như hai người chúng ta đã làm chuyện gì...”
Cha Hàn nói: “Vậy thì sao? Nếu con bé đó không phải là Peach, tôi còn phải hỏi lại cô ta đấy, vừa rồi lúc chúng ta hỏi cô ta có phải là Peach hay không, cô ta đã không phủ nhận!”
Cha Hàn nghĩ như vậy, lập tức ra quyết định, ông không thể không gọi cuộc điện thoại này được!
Ông nói: “Bà đi lên đầu, tán gẫu với cô ta, tôi gọi điện thoại cho tiểu Vi.”
Mẹ Hàn đi lên đầu, nói chuyện phiếm với Giản Văn, càng trò chuyện càng cảm thấy không đúng.
Cha Hàn gọi điện thoại cho Lăng Vi, Lăng Vi nhận, cô nghe thấy ông nói: “Tiểu Vi này, hai chú đến nhà Peach, nhưng mà... lúc chú thấy cái cô gái này... chú cảm thấy có điểm không đúng. Lời nói cử chỉ, tính cách cái gì, cũng không quá giống Peach. Có phải Peach có chị em gái có dáng dấp đặc biệt giống cô ấy hay không?”
Lăng Vi “Oh “!”Đúng vậy, Peach đã từng nói, cô ấy có một người chị sinh đôi!”
“Hả ——” Cha Hàn hít ngụm khí lạnh, “Vậy cô gái này... chắc chắn là chị của cô ấy rồi, chú vừa liếc mắt đã thấy không thoải mái rồi, nhưng mà, tại sao người chị này của cô ấy... không nói cho hai chú biết, cô ta không phải là Peach? Vừa rồi lúc gặp cô ta, rõ ràng chú cũng gọi tên Peach. Nếu cô ta không phải, tại sao không trực tiếp nói ra?”
(*)扑朔迷离: câu thành ngữ chỉ sự mơ hồ phức tạp của sự vật, không dễ dàng nhìn thấy sự thật.
Nói đến đây, mẹ Giản chợt cảm thấy có vẻ như mình nói hơi nhiều, bà ấy mỉm cười, vẫy tay tạm biệt cha Hàn, mẹ Hàn.
“Khi nào rảnh nhớ đến nhà tôi chơi nhé!” Mẹ Giản đặc biệt nhiệt tình, cha Giản đứng ở bên cạnh cười ha hả, vẫn luôn không lên tiếng.
“Được, hẹn gặp lại.” Cha Hàn, mẹ Hàn tạm biệt mẹ Giản, cha Giản. Đi ra khỏi sân nhà bọn họ.
Giản văn đã chờ bọn họ ở phía trước.
Con hẻm nhà bọn họ đặc biệt hẹp, xe không lái vào được, vì vậy phải đi ra khỏi cái hẻm nhỏ, mới có thể ngồi lên xe, sau đó sẽ ngồi máy bay trực thăng trở về.
Giản Văn đi dẫn đầu phía trước, cha Hàn, mẹ Hàn đều cảm giác không được tự nhiên.
“Lão Hàn, sao tôi cứ cảm thấy không được thoải mái vậu?” Mẹ Hàn nhìn chằm chằm vào bóng lưng “Peach “, nhìn thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, bà cứ cảm thấy cô gái này không phải là “Peach” mà mình thích.
Cha Hàn cũng nói: “Tôi cũng cảm thấy không thoải mái...”
Mẹ Hàn nhìn chằm chằm vào cô gái đang đi dẫn đầu kia, nghi ngờ suy đoán nói: “ Không biết cô gái này có phải là chị em của Peach không?”
Cha Hàn nói: “Dù có là chị em gái, thì sao lớn lên có thể giống như vậy? Có phải Peach vẫn còn đang tức giận với chúng ta, nên làm như vậy hay không?”
“Chắc chắn là không thể nào!” Mẹ Hàn lập tức phủ nhận, “Tôi và Peach chung sống gần một tháng, cô bé ấy có tính cách như thế nào, tôi còn không biết sao?”
“...”
Mẹ Hàn thấy ông không nói lời nào, lập tức mất bình tĩnh nói, “Ông nói gì đi chứ!”
Cha Hàn nói: “Tôi đang suy nghĩ mà...” Rồi ông ấy nói: “Không phải vừa rồi mẹ con bé nói, nhà bọn họ có tiểu Văn và tiểu Ninh sao? Không chừng đúng là chị em gái của Peach. Lão Hàn tôi nhìn người hay rất chính xác, có phải là một người hay không, tôi vừa nhìn là đã có thể nhận ra được. Chúng ta vẫn nên gọi điện thoại hỏi đi.”
Mẹ Hàn nói: “Ông đừng để cho người ta nghe thấy, dường như hai người chúng ta đã làm chuyện gì...”
Cha Hàn nói: “Vậy thì sao? Nếu con bé đó không phải là Peach, tôi còn phải hỏi lại cô ta đấy, vừa rồi lúc chúng ta hỏi cô ta có phải là Peach hay không, cô ta đã không phủ nhận!”
Cha Hàn nghĩ như vậy, lập tức ra quyết định, ông không thể không gọi cuộc điện thoại này được!
Ông nói: “Bà đi lên đầu, tán gẫu với cô ta, tôi gọi điện thoại cho tiểu Vi.”
Mẹ Hàn đi lên đầu, nói chuyện phiếm với Giản Văn, càng trò chuyện càng cảm thấy không đúng.
Cha Hàn gọi điện thoại cho Lăng Vi, Lăng Vi nhận, cô nghe thấy ông nói: “Tiểu Vi này, hai chú đến nhà Peach, nhưng mà... lúc chú thấy cái cô gái này... chú cảm thấy có điểm không đúng. Lời nói cử chỉ, tính cách cái gì, cũng không quá giống Peach. Có phải Peach có chị em gái có dáng dấp đặc biệt giống cô ấy hay không?”
Lăng Vi “Oh “!”Đúng vậy, Peach đã từng nói, cô ấy có một người chị sinh đôi!”
“Hả ——” Cha Hàn hít ngụm khí lạnh, “Vậy cô gái này... chắc chắn là chị của cô ấy rồi, chú vừa liếc mắt đã thấy không thoải mái rồi, nhưng mà, tại sao người chị này của cô ấy... không nói cho hai chú biết, cô ta không phải là Peach? Vừa rồi lúc gặp cô ta, rõ ràng chú cũng gọi tên Peach. Nếu cô ta không phải, tại sao không trực tiếp nói ra?”
/1906
|