Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thoát chết trong đường tơ kẽ tóc nhiều lần như vậy, cô còn chưa từng ngủ được một giấc an ổn qua.... từ sau khi quen biết với Vinh Phỉ, đột nhiên trong đầu cô nhiều thêm một chữ, gọi là “tiếc mạng“....
Angle muốn lẳng lặng lòng, cô muốn ở lại phật môn thanh tĩnh này rửa sạch nội tâm của mình, ở trong ngôi miếu này đã ba ngày, cô dường như mới vừa sống lại vậy.
Linh hồn của cô đang tiếp thu lễ rửa tội, cô cảm giác mình siêu thoát, tất cả qua lại, cô đã có thể buông xuống.
Ngồi tù cũng tốt, quy y phật môn cũng được, đều là bắt đầu khổ tu. Tâm linh của cô cần lần khổ tu này.
Vinh Phỉ rít một ngụm khói, anh nhìn phật môn chằm chằm, đột nhiên vẫy vẫy tay: “Bao vây ngôi miếu đó cho tôi! Cô ấy không ra, thì bắt lại cho tôi!”
“Dạ! Anh tứ!”
Ngoài cửa, âm thanh ồn ào truyền tới đưa đến sự chú ý của Angle, cô mở mắt nhìn sang sư phụ, sư phụ của cô gật đầu.
Angle đứng lên, đi ra cửa miếu.
Cô không có đến gần Vinh Phỉ, ánh mắt nhàn nhạt nhìn anh. Bên trong ánh mắt cô mang theo một tia tốt đẹp... cô mở miệng nói: “Thí chủ....” Đột nhiên Vinh Phỉ bước tới gót chân Angle, hung hăng nắm càm cô: “Đóng phim cổ trang với ai chứ? Bớt thí chủ này thí chủ nọ với tôi! Lão tử không thích nghe!”
Angle nhắm mắt lại, hít một hơi.
Vinh Phỉ nghẹn cười: “Lòng không tịnh, mới phải nhắm mắt lại. Không có can đảm nhìn tôi, đúng không?”
Angle lại mở mắt ra nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng.
Vinh Phỉ cười: “Không sai, lúc này mới giống sáng vẻ của người xuất gia.” Tay của anh, đột nhiên chụp vào ngực cô, ngón tay của anh đặc biệt dùng sức, thật giống như muốc móc tim cô ra, ác ý nói: “Còn có trái tim sao?”
Lúc này, sư phụ của Angle từ trong cửa đi ra.
Angle vội vàng nói: “Sư phụ, con có vài lời muốn nói với anh ta...”
Sư phụ cô gật đầu: “Trần duyên chưa dứt, tơ tình chưa đoạn, tâm ma khó qua.” Nói xong, còn nói: “Tu hành có dài có ngắn, ngộ đạo có cao có thấp. Ngộ, ở tâm, không có thời gian, địa điểm. Chỉ cần trong lòng có ngộ, ở đâu cũng có thể khổ tu.”
Vinh Phỉ không nhịn được: “Bớt nói nhảm! Người, tôi mang đi, sau này không trở lại nữa.”
Vinh Phỉ vừa kéo cô đi vừa nghiêm giọng nói: “Cô ấy không thích hợp nơi này, loại yêu - tinh như cô ấy, ở nơi này thật là quấy rầy thanh tĩnh nơi phật môn.
Angle gật đầu với sư phụ, bảo bà đừng lo lắng.
Sư phụ cô tốt bụng gật đầu, biết người đàn ông này sẽ không làm tổn thương Angle. Ngày Angle tới, đã từng nói với bà, trong lòng cô có một người, mặc dù tóc rơi xuống, nhưng trong lòng không bỏ được.
Angle bị Vinh Phỉ đẩy lên xe. Tài xế lập tức lái xe đi, Vinh Phỉ thả màn che xuống, chắn tầm mắt của tài xế. Tiếp theo, Vinh Phỉ xé quần áo của cô giống như bị điên rồi vậy.
Anh hung hăng hôn, đưa tay đánh bay khăn trùm trên đầu cô, đột nhiên ngón tay run rẩy, bởi vì không chạm đến tóc của cô được nữa. Vinh Phỉ muốn điên lên.
“Cô nghĩ thật đẹp! Xuất gia? Lão tử lập tức sẽ để cho cô phá giới!” Anh đè cô ngã xuống, hung hăng hôn, hung hăng khi dễ. Angle vô cùng yên tĩnh, nhưng cũng không có tâm tĩnh như nước, lòng như tro tàn giống tưởng tượng của anh đó. Cô phối hợp anh, vô cùng phối hợp, thậm chí có chút say mê.
Vinh Phỉ muốn cắn chết cô, vô cùng muốn cắn chết cô!
“Chạy nha! Tiếp tục chạy!”
Lần trước, anh bắt được cô một lần, ở trên đỉnh một dãy cao ốc, cô đang cầm ống nhòm, xem vị phu nhân đứng dối diện. Lần đó Vinh Phỉ trực tiếp làm cô ở tầng chót. Lúc ấy Angle, cũng là loại biểu tình này.... rất phối hợp, bên trong ánh mắt mang theo một tia say mê. Vinh Phỉ cho là cô cũng muốn anh.... cho nên, sau khi bắt được, liền ngày ngày quấn lấy cô, cô cũng rất thích. Cho nên, anh không phòng bị chút nào....
Vinh Phỉ thật không nghĩ tới cô lại chạy!
Vinh Phỉ phát điên ---- cho tới bây giờ tính tình của anh cũng không phải là tốt, giận đến sắp nổ tung ----
“Cô chạy nha! Tôi để cho cô chạy, dù cô có chạy đến mặt trăng, lão tử cũng phải bắt cô trở lại!” Đột nhiên Angle đưa tay ôm anh, cô hít một hơi, nhỏ giọng nói bên tai anh: “Em không chạy.... anh tứ, ôm chặc em....”
Thoát chết trong đường tơ kẽ tóc nhiều lần như vậy, cô còn chưa từng ngủ được một giấc an ổn qua.... từ sau khi quen biết với Vinh Phỉ, đột nhiên trong đầu cô nhiều thêm một chữ, gọi là “tiếc mạng“....
Angle muốn lẳng lặng lòng, cô muốn ở lại phật môn thanh tĩnh này rửa sạch nội tâm của mình, ở trong ngôi miếu này đã ba ngày, cô dường như mới vừa sống lại vậy.
Linh hồn của cô đang tiếp thu lễ rửa tội, cô cảm giác mình siêu thoát, tất cả qua lại, cô đã có thể buông xuống.
Ngồi tù cũng tốt, quy y phật môn cũng được, đều là bắt đầu khổ tu. Tâm linh của cô cần lần khổ tu này.
Vinh Phỉ rít một ngụm khói, anh nhìn phật môn chằm chằm, đột nhiên vẫy vẫy tay: “Bao vây ngôi miếu đó cho tôi! Cô ấy không ra, thì bắt lại cho tôi!”
“Dạ! Anh tứ!”
Ngoài cửa, âm thanh ồn ào truyền tới đưa đến sự chú ý của Angle, cô mở mắt nhìn sang sư phụ, sư phụ của cô gật đầu.
Angle đứng lên, đi ra cửa miếu.
Cô không có đến gần Vinh Phỉ, ánh mắt nhàn nhạt nhìn anh. Bên trong ánh mắt cô mang theo một tia tốt đẹp... cô mở miệng nói: “Thí chủ....” Đột nhiên Vinh Phỉ bước tới gót chân Angle, hung hăng nắm càm cô: “Đóng phim cổ trang với ai chứ? Bớt thí chủ này thí chủ nọ với tôi! Lão tử không thích nghe!”
Angle nhắm mắt lại, hít một hơi.
Vinh Phỉ nghẹn cười: “Lòng không tịnh, mới phải nhắm mắt lại. Không có can đảm nhìn tôi, đúng không?”
Angle lại mở mắt ra nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng.
Vinh Phỉ cười: “Không sai, lúc này mới giống sáng vẻ của người xuất gia.” Tay của anh, đột nhiên chụp vào ngực cô, ngón tay của anh đặc biệt dùng sức, thật giống như muốc móc tim cô ra, ác ý nói: “Còn có trái tim sao?”
Lúc này, sư phụ của Angle từ trong cửa đi ra.
Angle vội vàng nói: “Sư phụ, con có vài lời muốn nói với anh ta...”
Sư phụ cô gật đầu: “Trần duyên chưa dứt, tơ tình chưa đoạn, tâm ma khó qua.” Nói xong, còn nói: “Tu hành có dài có ngắn, ngộ đạo có cao có thấp. Ngộ, ở tâm, không có thời gian, địa điểm. Chỉ cần trong lòng có ngộ, ở đâu cũng có thể khổ tu.”
Vinh Phỉ không nhịn được: “Bớt nói nhảm! Người, tôi mang đi, sau này không trở lại nữa.”
Vinh Phỉ vừa kéo cô đi vừa nghiêm giọng nói: “Cô ấy không thích hợp nơi này, loại yêu - tinh như cô ấy, ở nơi này thật là quấy rầy thanh tĩnh nơi phật môn.
Angle gật đầu với sư phụ, bảo bà đừng lo lắng.
Sư phụ cô tốt bụng gật đầu, biết người đàn ông này sẽ không làm tổn thương Angle. Ngày Angle tới, đã từng nói với bà, trong lòng cô có một người, mặc dù tóc rơi xuống, nhưng trong lòng không bỏ được.
Angle bị Vinh Phỉ đẩy lên xe. Tài xế lập tức lái xe đi, Vinh Phỉ thả màn che xuống, chắn tầm mắt của tài xế. Tiếp theo, Vinh Phỉ xé quần áo của cô giống như bị điên rồi vậy.
Anh hung hăng hôn, đưa tay đánh bay khăn trùm trên đầu cô, đột nhiên ngón tay run rẩy, bởi vì không chạm đến tóc của cô được nữa. Vinh Phỉ muốn điên lên.
“Cô nghĩ thật đẹp! Xuất gia? Lão tử lập tức sẽ để cho cô phá giới!” Anh đè cô ngã xuống, hung hăng hôn, hung hăng khi dễ. Angle vô cùng yên tĩnh, nhưng cũng không có tâm tĩnh như nước, lòng như tro tàn giống tưởng tượng của anh đó. Cô phối hợp anh, vô cùng phối hợp, thậm chí có chút say mê.
Vinh Phỉ muốn cắn chết cô, vô cùng muốn cắn chết cô!
“Chạy nha! Tiếp tục chạy!”
Lần trước, anh bắt được cô một lần, ở trên đỉnh một dãy cao ốc, cô đang cầm ống nhòm, xem vị phu nhân đứng dối diện. Lần đó Vinh Phỉ trực tiếp làm cô ở tầng chót. Lúc ấy Angle, cũng là loại biểu tình này.... rất phối hợp, bên trong ánh mắt mang theo một tia say mê. Vinh Phỉ cho là cô cũng muốn anh.... cho nên, sau khi bắt được, liền ngày ngày quấn lấy cô, cô cũng rất thích. Cho nên, anh không phòng bị chút nào....
Vinh Phỉ thật không nghĩ tới cô lại chạy!
Vinh Phỉ phát điên ---- cho tới bây giờ tính tình của anh cũng không phải là tốt, giận đến sắp nổ tung ----
“Cô chạy nha! Tôi để cho cô chạy, dù cô có chạy đến mặt trăng, lão tử cũng phải bắt cô trở lại!” Đột nhiên Angle đưa tay ôm anh, cô hít một hơi, nhỏ giọng nói bên tai anh: “Em không chạy.... anh tứ, ôm chặc em....”
/1906
|