Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Đình vỗ bả vai bà, ngón tay siết chặt lại. nói thật, anh không biết nên làm cái gì, cũng không biết nên nói cái gì, anh ngồi một hồi, phát hiện.... bà ngủ.
Lăng Vi vội vàng đỡ Diệp Khanh lên giường nằm.
Sắc mặt Diệp Đình rất khó coi, Lăng Vi đưa tay kéo anh: “Anh đừng khó chịu, tất cả đều đang phát triển tốt, không phải chúng ta đã có đầu mối rồi sao? Thiếu tướng tiếng tăm lừng lẫy hai mươi năm trước, vẫn là rất dễ tìm.”
Diệp Đình gật đầu, thật ra trong lòng anh đã có suy nghĩ.
Bọn họ đỡ Diệp Khanh nằm xuống, dắp kín mền cho bà, hai người liền đi tới phòng làm việc của Quân Dương.
Lăng Vi mở máy vi tính lên giúp anh, cô suy nghĩ nói: “Những lời mẹ nói cũng rất hữu dụng. Ít nhất chúng ta đã có phạm vi lục soát.”
Diệp Đình ôm cô ngồi lên ghế, Lăng Vi suy nghĩ nói: “Năm nay anh 26 tuổi, sinh nhật là 21 tháng 9. Tính về trước, mẹ mang thai mười tháng, hẳn là bọn họ quen biết vào 21 tháng 11 của 27 năm trước. Chúng ta điều tra thử, 27 năm trước, người nào chịu trách nhiệm dọn dẹp hắc bang của quần đảo Ngả Lợi. Người này không khó tìm lắm.”
Lúc cô nói chuyện, diệp Đình đã gõ bàn phím, ý tưởng của anh cũng như cô vậy, lúc soát tài liệu 27 năm trước.
Trải qua các tầng sàng lọc.
Diệp Đình in ra rất nhiều tấm hình, những người này đều là các thiếu tướng hoặc trung tướng, đại tá, thượng tá tuổi tác từ 20 đến 30. Nhưng mà, trong nhiều hình như vậy, không có tấm nào tương xứng với tài liệu đã điều tra được trước đó....
Lăng Vi nói: “Tại liệu của cha bị che giấu?”
:Ừ....” Diệp Đình nhức đầu, 27 năm, những tài liệu này cũng không dễ tìm, bây giờ đối phương cố ý xóa bỏ tất cả tin tức, làm cho anh không biết nên ra tay từ đâu.
Diệp Đình gõ gõ bàn, nhíu mày nói: “Anh sẽ lục soát tài liệu của tất cả tướng ra, anh cũng không tin còn tìm không ra!”
Đột nhiên anh đứng lên, hỏi Lăng Vi: “Vợ, em nhìn anh đẹo trai anh tuấn như vậy.... ba mẹ anh chắc chắn sẽ không kém nha!”
“Đúng vậy.” Lăng Vi lập tức giơ ngón tay cái cho anh: “Dáng người anh tốt như vậy, cao như vậy, ba của chúng ta nhất định cũng là một người cao lớn nha....”
“Ừ...” Diệp Đình cầm tấm hình kia lên nhìn, anh chỉ Diệp Khanh nói: “Thân cao của em và mẹ anh không sai biệt lắm, cha cao hơn mẹ anh nhiều như vậy.... thật giống như cũng không xê xích bao nhiêu với anh đâu?”
Lăng Vi gật đầu: “Không sai biệt lắm.... vậy anh tìm, quân nhân thân cao 185cm trở lên, 45 tuổi trở lên, đừng để ý cái gì đẹp trai hay không.”
Khóe miệng Diệp Đình giật giật lại bắt đầu tìm kiếm. Thật ra, trước kia anh đều đã tìm ra hết, nhưng mà không cam lòng!
Tìm đến cuối cùng, so sánh với ành.... lại là không có chút thu hoạch, người này.... giống như vô căn cứ biến mất vậy, không có bất cứ tài liệu, không có bất cứ đầu mối nào.
Diệp Đình vỗ bả vai bà, ngón tay siết chặt lại. nói thật, anh không biết nên làm cái gì, cũng không biết nên nói cái gì, anh ngồi một hồi, phát hiện.... bà ngủ.
Lăng Vi vội vàng đỡ Diệp Khanh lên giường nằm.
Sắc mặt Diệp Đình rất khó coi, Lăng Vi đưa tay kéo anh: “Anh đừng khó chịu, tất cả đều đang phát triển tốt, không phải chúng ta đã có đầu mối rồi sao? Thiếu tướng tiếng tăm lừng lẫy hai mươi năm trước, vẫn là rất dễ tìm.”
Diệp Đình gật đầu, thật ra trong lòng anh đã có suy nghĩ.
Bọn họ đỡ Diệp Khanh nằm xuống, dắp kín mền cho bà, hai người liền đi tới phòng làm việc của Quân Dương.
Lăng Vi mở máy vi tính lên giúp anh, cô suy nghĩ nói: “Những lời mẹ nói cũng rất hữu dụng. Ít nhất chúng ta đã có phạm vi lục soát.”
Diệp Đình ôm cô ngồi lên ghế, Lăng Vi suy nghĩ nói: “Năm nay anh 26 tuổi, sinh nhật là 21 tháng 9. Tính về trước, mẹ mang thai mười tháng, hẳn là bọn họ quen biết vào 21 tháng 11 của 27 năm trước. Chúng ta điều tra thử, 27 năm trước, người nào chịu trách nhiệm dọn dẹp hắc bang của quần đảo Ngả Lợi. Người này không khó tìm lắm.”
Lúc cô nói chuyện, diệp Đình đã gõ bàn phím, ý tưởng của anh cũng như cô vậy, lúc soát tài liệu 27 năm trước.
Trải qua các tầng sàng lọc.
Diệp Đình in ra rất nhiều tấm hình, những người này đều là các thiếu tướng hoặc trung tướng, đại tá, thượng tá tuổi tác từ 20 đến 30. Nhưng mà, trong nhiều hình như vậy, không có tấm nào tương xứng với tài liệu đã điều tra được trước đó....
Lăng Vi nói: “Tại liệu của cha bị che giấu?”
:Ừ....” Diệp Đình nhức đầu, 27 năm, những tài liệu này cũng không dễ tìm, bây giờ đối phương cố ý xóa bỏ tất cả tin tức, làm cho anh không biết nên ra tay từ đâu.
Diệp Đình gõ gõ bàn, nhíu mày nói: “Anh sẽ lục soát tài liệu của tất cả tướng ra, anh cũng không tin còn tìm không ra!”
Đột nhiên anh đứng lên, hỏi Lăng Vi: “Vợ, em nhìn anh đẹo trai anh tuấn như vậy.... ba mẹ anh chắc chắn sẽ không kém nha!”
“Đúng vậy.” Lăng Vi lập tức giơ ngón tay cái cho anh: “Dáng người anh tốt như vậy, cao như vậy, ba của chúng ta nhất định cũng là một người cao lớn nha....”
“Ừ...” Diệp Đình cầm tấm hình kia lên nhìn, anh chỉ Diệp Khanh nói: “Thân cao của em và mẹ anh không sai biệt lắm, cha cao hơn mẹ anh nhiều như vậy.... thật giống như cũng không xê xích bao nhiêu với anh đâu?”
Lăng Vi gật đầu: “Không sai biệt lắm.... vậy anh tìm, quân nhân thân cao 185cm trở lên, 45 tuổi trở lên, đừng để ý cái gì đẹp trai hay không.”
Khóe miệng Diệp Đình giật giật lại bắt đầu tìm kiếm. Thật ra, trước kia anh đều đã tìm ra hết, nhưng mà không cam lòng!
Tìm đến cuối cùng, so sánh với ành.... lại là không có chút thu hoạch, người này.... giống như vô căn cứ biến mất vậy, không có bất cứ tài liệu, không có bất cứ đầu mối nào.
/1906
|