Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bệnh tình của Lăng Tiêu khôi phục rất tốt, tiểu Đông Ni cũng sáng sủa hơn trước kia nhiều, hai người trò chuyện rất tốt. Tất cả mọi người trong quán Đại Dương đều thích hai người bọn họ.
Lăng Trí cũng thật vui vẻ, ông vừa trồng xong đám hoa cỏ, nên định nghỉ hai tháng, ngày ngày cùng Lăng Tiêu và tiểu Đông Ni ở quán Đại Dương.
Lăng Vi cùng Lăng Trí ngồi xuống, đột nhiên Lăng Trí khẩn trương lên, thật giống như có lời gì muốn nói, lại ấp a ấp úng ngại nói ra.
“Chú, chú sao vậy? Chú muốn nói cái gì sao?”
Hôm nay trạng thái của chú vô cùng không đúng, nhất định ông có chuyện rất quan trọng muốn nói, nhưng dường như lại rất do dự....
Trong đầu Lăng Vi nghĩ, chuyện này, nhất định rất khó giải quyết.
Đột nhiên Lăng Vi hỏi ông có chuyện gì.
Lăng Trí lập tức ngây ngẩn, ông thở dài.... Lăng Vi có thể đoán được đại khái nguyên nhân là gì....
Có thể để cho chú phiền lòng, bùi ngùi thở dài như vậy, nhất định chỉ có một người.
Lăng Vi chủ động hỏi ông: “Là Chu Vân tìm chú sao?”
Đột nhiên Lăng Trí không biết nói gì... ông không nói ra lời. Lăng Vi khích lệ ông nói: “Không có chuyện gì, có lời gì thì ông cứ nói đi. Nếu chuyện đã xảy ra, chúng ta liền nghĩ cách giải quyết. Ngăn chặn, là không có lợi ích gì. Chúng ta phải trò chuyện thật tốt, mới có thể giải quyết vấn đề.”
Lăng Vi cảm thấy.... cách cô nói chuyện, càng ngày càng giống Diệp Đình....
Thì ra, hai người cùng sống qua ngày, thật có thể ảnh hưởng lẫn nhau nha. Còn ảnh hưởng lớn như vậy, bây giờ cô nói chuyện thật giống như tổng tài dạy dỗ công nhân viên vậy.
Lăng Vi vội vàng đổi giọng nói: “Chúng ta đã lâu không trò chuyện, chú nói với con, Chu Vân nói cái gì với chú?”
Lăng Khí khó khăn một hồi nói: “Tiểu Vân thật xấu, chú không muốn để ý nó nữa! Nhưng mà, bây giờ nó quá thẻm, Vương gia cơ hồ đã ép chết nó...”
Lăng Trí vẫn nhìn mặt đất chằm chằm, ông khó khăn mở miệng nói: “Chú không muốn cứu nó, nhưng mà... cũng không thể trơ mắt nhìn nó chết bên ngoài... dù sao cũng là con gái của chú...”
Lăng Vi nhíu mày, than thở trong lòng... ai, đây là chú của cô nha! Tới lúc nào rồi, còn mềm lòng như vậy. Tính cách của ông là như vậy, không còn cách nào khác....
Trong lòng Lăng Vi không vui, giọng nói có chút ác độc: “Đưa nó đi ngồi tù. Mặc dù ở trong tù khổ cực, nhưng ít nhất sẽ không chết oàn uổng.”
“Được....” Lăng Trí gật đầu nói: “Để cho nó vào tù hối cãi đi, vẫn còn tốt hơn ở bên ngoài bị người nhục mạ. Tiểu Vi, con cũng đừng giận chú.... chờ con già rồi, con sẽ hiểu...”
Lăng Vi cười nhìn ông: “Chú, chú vẫn vậy.... mềm lòng từ khi còn trẻ rồi... năm tháng, cũng không rửa sạch loại tính cách mềm lòng này của chú.”
Lăng Trí ngượng ngùng cười: “Đúng vậy.... người đời nha.... ba tuổi nhìn lớn, bảy tuổi nhìn già. Tính cách gì đó, đã quyết định từ sớm, không thay đổi được....”
Đột nhiên Lăng Vi nói: “Anh tiêu của con, bây giờ đã khôi phục tốt như vậy, chúng ta có cần tìm Phương Di, để cho bọn họ gặp mặt một lần? Nếu anh Tiêu nhìn thấy mẹ của anh ấy nhất định sẽ rất vui vè.”
Bệnh tình của Lăng Tiêu khôi phục rất tốt, tiểu Đông Ni cũng sáng sủa hơn trước kia nhiều, hai người trò chuyện rất tốt. Tất cả mọi người trong quán Đại Dương đều thích hai người bọn họ.
Lăng Trí cũng thật vui vẻ, ông vừa trồng xong đám hoa cỏ, nên định nghỉ hai tháng, ngày ngày cùng Lăng Tiêu và tiểu Đông Ni ở quán Đại Dương.
Lăng Vi cùng Lăng Trí ngồi xuống, đột nhiên Lăng Trí khẩn trương lên, thật giống như có lời gì muốn nói, lại ấp a ấp úng ngại nói ra.
“Chú, chú sao vậy? Chú muốn nói cái gì sao?”
Hôm nay trạng thái của chú vô cùng không đúng, nhất định ông có chuyện rất quan trọng muốn nói, nhưng dường như lại rất do dự....
Trong đầu Lăng Vi nghĩ, chuyện này, nhất định rất khó giải quyết.
Đột nhiên Lăng Vi hỏi ông có chuyện gì.
Lăng Trí lập tức ngây ngẩn, ông thở dài.... Lăng Vi có thể đoán được đại khái nguyên nhân là gì....
Có thể để cho chú phiền lòng, bùi ngùi thở dài như vậy, nhất định chỉ có một người.
Lăng Vi chủ động hỏi ông: “Là Chu Vân tìm chú sao?”
Đột nhiên Lăng Trí không biết nói gì... ông không nói ra lời. Lăng Vi khích lệ ông nói: “Không có chuyện gì, có lời gì thì ông cứ nói đi. Nếu chuyện đã xảy ra, chúng ta liền nghĩ cách giải quyết. Ngăn chặn, là không có lợi ích gì. Chúng ta phải trò chuyện thật tốt, mới có thể giải quyết vấn đề.”
Lăng Vi cảm thấy.... cách cô nói chuyện, càng ngày càng giống Diệp Đình....
Thì ra, hai người cùng sống qua ngày, thật có thể ảnh hưởng lẫn nhau nha. Còn ảnh hưởng lớn như vậy, bây giờ cô nói chuyện thật giống như tổng tài dạy dỗ công nhân viên vậy.
Lăng Vi vội vàng đổi giọng nói: “Chúng ta đã lâu không trò chuyện, chú nói với con, Chu Vân nói cái gì với chú?”
Lăng Khí khó khăn một hồi nói: “Tiểu Vân thật xấu, chú không muốn để ý nó nữa! Nhưng mà, bây giờ nó quá thẻm, Vương gia cơ hồ đã ép chết nó...”
Lăng Trí vẫn nhìn mặt đất chằm chằm, ông khó khăn mở miệng nói: “Chú không muốn cứu nó, nhưng mà... cũng không thể trơ mắt nhìn nó chết bên ngoài... dù sao cũng là con gái của chú...”
Lăng Vi nhíu mày, than thở trong lòng... ai, đây là chú của cô nha! Tới lúc nào rồi, còn mềm lòng như vậy. Tính cách của ông là như vậy, không còn cách nào khác....
Trong lòng Lăng Vi không vui, giọng nói có chút ác độc: “Đưa nó đi ngồi tù. Mặc dù ở trong tù khổ cực, nhưng ít nhất sẽ không chết oàn uổng.”
“Được....” Lăng Trí gật đầu nói: “Để cho nó vào tù hối cãi đi, vẫn còn tốt hơn ở bên ngoài bị người nhục mạ. Tiểu Vi, con cũng đừng giận chú.... chờ con già rồi, con sẽ hiểu...”
Lăng Vi cười nhìn ông: “Chú, chú vẫn vậy.... mềm lòng từ khi còn trẻ rồi... năm tháng, cũng không rửa sạch loại tính cách mềm lòng này của chú.”
Lăng Trí ngượng ngùng cười: “Đúng vậy.... người đời nha.... ba tuổi nhìn lớn, bảy tuổi nhìn già. Tính cách gì đó, đã quyết định từ sớm, không thay đổi được....”
Đột nhiên Lăng Vi nói: “Anh tiêu của con, bây giờ đã khôi phục tốt như vậy, chúng ta có cần tìm Phương Di, để cho bọn họ gặp mặt một lần? Nếu anh Tiêu nhìn thấy mẹ của anh ấy nhất định sẽ rất vui vè.”
/1906
|