Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dụng ý của bác trai Lý… hẳn là… bác ấy có nghĩa vụ nuôi dưỡng Lý Thiên Mặc đến 18 tuổi, chờ đến sau khi Thiên Mặc 18 tuổi trưởng thành rồi, sẽ có cuộc sống riêng thuộc về chính mình, có con đường riêng để đi… cậu ấy sẽ tìm lại tên họ của mình, thậm chí bác trai Lý còn hi vọng Lý Thiên Mặc có thể tìm lại được thân nhân của mình… Lý Thiên Mặc 18 tuổi đã có đủ năng lực để chịu được đả kích. Sau khi cậu ấy từ từ trưởng thành hơn, sẽ lựa chọn được cuộc sống mà chính cậu ấy muốn.
Lăng Vi rất xúc động, bác trai Lý, bác gái Lý thật sự đều là người lương thiện… cả tuổi thanh xuân nồng nhiệt của mình cũng đều dành hết cho đứa trẻ không phải do mình sinh ra, nhưng đến lúc lớn tuổi, lại đưa con trai đi để cậu ấy có thể tìm được người thân của chính mình…
Tình yêu như vậy, chính là tình yêu thương lớn lao!
Thiên Mặc thật sự rất hạnh phúc…
Lăng Vi nghĩ rằng trong chuyện này, Lôi Thiếu Tu vẫn luôn hi vọng cô sẽ nói ra vài điều gì đó, bởi vì dường như… ông có cảm giác đứa nhỏ này có liên quan đến người chiến hữu của mình…
Nhưng mà Lăng Vi lại kín miệng như bưng.
Trong đầu Lôi Thiếu Tu nghĩ, tiểu Vi không nói cũng là có đạo lý của nó… chuyện này không thể gấp gáp được. Huống chi, Lôi Niểu Niểu nhà ông cũng đã có số điện thoại của Lý Thiên Mặc, muốn biết thân thế của Lý Thiên Mặc vẫn không đơn giản, đành nói Lôi Niểu Niểu tiếp xúc nhiều hơn với Lý Thiên Mặc là được rồi…
Trong lòng ông liền nghĩ, lát nữa sẽ đốc thúc Niểu Niểu gọi điện thoại cho Lý Thiên Mặc.
…
Diệp Đình thấy hai người đều có suy nghĩ riêng của mình, liền gạt đề tài này qua một bên, anh hỏi Lôi Thiếu Tu: “Chú, sợi dây chuyền này có ý nghĩa gì? Theo như cháu điều tra được, trừ sợi dây mà cháu có này ra, ngoài ra còn bảy sợi khác nữa. Bê ngoài chúng trông giống nhau, nhưng màu sắc của viên đá quý ở giữa lại không giống.”
Lôi Thiếu Tu lắc đầu: “Chú không biết…”
Ông cẩn thận xem xét viên đá quý bảy màu trên sợi dây chuyền này, nhưng vẫn lắc đầu: “Nếu như chiến hữu của chú cũng có một cái, vậy thì… chiếc này của cháu, chú đoán hẳn là do anh chú đã để lại cho cháu. Thế nhưng… trước kia chú chưa từng thấy anh trai lấy sợi dây chuyền này ra…”
Diệp Đình gật đầu một cái, còn nói: “Chú có thể đại khái đoán ra được mối liên quan giữa mấy sợi dây chuyền này và cả dụng ý của nó hay không?”
Mâu quang Lôi Thiếu Tu hơi thẫm lại, ông ta cau mày… suy tư chốc lát, sau đó lắc đầu một cái: “Không nghĩ ra…”
Diệp Đình đột nhiên mở điếu trụy của sợi dây chuyền này ra, lôi từ trong đó ra một thứ… Lôi Thiếu Tu hơi kinh ngạc, bởi vì cơ quan này được thiết kế vô cùng tinh xảo…
Mới vừa rồi Diệp Đình ấn vào viên đá quý bảy màu kia một cái, toàn bộ phần phía sau điếu trụy cũng biến đổi, sau khi tháo ra, cuối cùng lộ ra một khối nam châm màu đen, Diệp Đình liền lấy khối nam châm đó ra…
Sau đó, Diệp Đình thả lỏng tay, sau khi viên đá quý bảy màu trở về vị trí cũ, toàn bộ phần phía sau điếu trụy cũng khôi phục lại trạng thái bình thường, không nhìn ra được chút dấu vết bị bóc tách nào, giống như vẫn là một khối kim loại nguyên vẹn.
Lôi Thiếu Tu âm thầm ngạc nhiên, ông ta vẫn luôn không biết sợi dây chuyền này còn có chỗ như thế!
Lúc còn trẻ, ông vẫn luôn cho rằng sợi dây chuyền của Lý Vân Hào chỉ là một món đồ trang sức tinh xảo… không nghĩ rằng bên trong nó còn ẩn giấu huyền cơ như vậy…
Đột nhiên Lôi Thiếu Tu có một dự cảm khác thường… nhưng mà loại dự cảm kia ông lại thấy khó nói, không phải là không thể nói… mà là không biết nói ra thành lời thế nào…
Diệp Đình hỏi ông: “Khối nam châm ở bên trong này, không biết có tác dụng gì… chú thấy sao?”
Lôi Thiếu Tu cầm khối nam kia lên, toàn thân nó màu đen, ước chừng khoảng một centimet, phía trên màu đen đó còn có một hoa văn màu xám tro.
Ngón tay Diệp Đình khẽ miết trên hoa văn xám tro kia, nói: “Cháu đoán rằng, bên trong mấy sợi dây chuyền này đều có một khối nam châm như vậy, theo như hoa văn xám tro này mà tiến hành sắp xếp, là có thể tạo ra được một khối nam châm hoàn chỉnh.”
Lôi Thiếu Tu gật đầu: “Có lý… có lẽ là như vậy thật.”
Trong tay Diệp Đình còn có một sợi khác màu đỏ đậm, cái này là sợi dây mà An Kỳ Nhi mang theo, nhưng theo lời cô ta, sợi dây này không phải là của cô ta, mà hiện giờ cô ta vẫn chưa tìm được chủ nhân của nó.
Lúc đó Diệp Đình mở sợi dây chuyền đỏ đậm này ra, phát hiện bên trong nó trống không, không có nam châm, cho nên anh lúc anh diệt trừ Hoắc Ân, liền tận lực ép Hoắc Ân giao khối nam châm đó ra, sau đó mới tìm lại được khối nam châm.
Trừ sợi dây màu đỏ đậm này ra, khối nam châm của Lý Thiên Mặc cũng đang ở chỗ anh.
Bây giờ anh đã có được mấy khối nam châm của ba sợi dây chuyền rồi.
Nhưng mà, hiển nhiên là ba khối nam châm này không liên tiếp nhau… muốn biết được bí mật bên trong nó, thì nhất định phải tìm ra được năm sợi dây chuyền còn lại.
Lăng Vi nắm tay anh khích lệ anh. Trong lòng Diệp Đình liền cảm thấy ấm áp, anh biết Lăng Vi đang muốn nói: “Em sẽ mãi luôn ở bên anh.”
Dụng ý của bác trai Lý… hẳn là… bác ấy có nghĩa vụ nuôi dưỡng Lý Thiên Mặc đến 18 tuổi, chờ đến sau khi Thiên Mặc 18 tuổi trưởng thành rồi, sẽ có cuộc sống riêng thuộc về chính mình, có con đường riêng để đi… cậu ấy sẽ tìm lại tên họ của mình, thậm chí bác trai Lý còn hi vọng Lý Thiên Mặc có thể tìm lại được thân nhân của mình… Lý Thiên Mặc 18 tuổi đã có đủ năng lực để chịu được đả kích. Sau khi cậu ấy từ từ trưởng thành hơn, sẽ lựa chọn được cuộc sống mà chính cậu ấy muốn.
Lăng Vi rất xúc động, bác trai Lý, bác gái Lý thật sự đều là người lương thiện… cả tuổi thanh xuân nồng nhiệt của mình cũng đều dành hết cho đứa trẻ không phải do mình sinh ra, nhưng đến lúc lớn tuổi, lại đưa con trai đi để cậu ấy có thể tìm được người thân của chính mình…
Tình yêu như vậy, chính là tình yêu thương lớn lao!
Thiên Mặc thật sự rất hạnh phúc…
Lăng Vi nghĩ rằng trong chuyện này, Lôi Thiếu Tu vẫn luôn hi vọng cô sẽ nói ra vài điều gì đó, bởi vì dường như… ông có cảm giác đứa nhỏ này có liên quan đến người chiến hữu của mình…
Nhưng mà Lăng Vi lại kín miệng như bưng.
Trong đầu Lôi Thiếu Tu nghĩ, tiểu Vi không nói cũng là có đạo lý của nó… chuyện này không thể gấp gáp được. Huống chi, Lôi Niểu Niểu nhà ông cũng đã có số điện thoại của Lý Thiên Mặc, muốn biết thân thế của Lý Thiên Mặc vẫn không đơn giản, đành nói Lôi Niểu Niểu tiếp xúc nhiều hơn với Lý Thiên Mặc là được rồi…
Trong lòng ông liền nghĩ, lát nữa sẽ đốc thúc Niểu Niểu gọi điện thoại cho Lý Thiên Mặc.
…
Diệp Đình thấy hai người đều có suy nghĩ riêng của mình, liền gạt đề tài này qua một bên, anh hỏi Lôi Thiếu Tu: “Chú, sợi dây chuyền này có ý nghĩa gì? Theo như cháu điều tra được, trừ sợi dây mà cháu có này ra, ngoài ra còn bảy sợi khác nữa. Bê ngoài chúng trông giống nhau, nhưng màu sắc của viên đá quý ở giữa lại không giống.”
Lôi Thiếu Tu lắc đầu: “Chú không biết…”
Ông cẩn thận xem xét viên đá quý bảy màu trên sợi dây chuyền này, nhưng vẫn lắc đầu: “Nếu như chiến hữu của chú cũng có một cái, vậy thì… chiếc này của cháu, chú đoán hẳn là do anh chú đã để lại cho cháu. Thế nhưng… trước kia chú chưa từng thấy anh trai lấy sợi dây chuyền này ra…”
Diệp Đình gật đầu một cái, còn nói: “Chú có thể đại khái đoán ra được mối liên quan giữa mấy sợi dây chuyền này và cả dụng ý của nó hay không?”
Mâu quang Lôi Thiếu Tu hơi thẫm lại, ông ta cau mày… suy tư chốc lát, sau đó lắc đầu một cái: “Không nghĩ ra…”
Diệp Đình đột nhiên mở điếu trụy của sợi dây chuyền này ra, lôi từ trong đó ra một thứ… Lôi Thiếu Tu hơi kinh ngạc, bởi vì cơ quan này được thiết kế vô cùng tinh xảo…
Mới vừa rồi Diệp Đình ấn vào viên đá quý bảy màu kia một cái, toàn bộ phần phía sau điếu trụy cũng biến đổi, sau khi tháo ra, cuối cùng lộ ra một khối nam châm màu đen, Diệp Đình liền lấy khối nam châm đó ra…
Sau đó, Diệp Đình thả lỏng tay, sau khi viên đá quý bảy màu trở về vị trí cũ, toàn bộ phần phía sau điếu trụy cũng khôi phục lại trạng thái bình thường, không nhìn ra được chút dấu vết bị bóc tách nào, giống như vẫn là một khối kim loại nguyên vẹn.
Lôi Thiếu Tu âm thầm ngạc nhiên, ông ta vẫn luôn không biết sợi dây chuyền này còn có chỗ như thế!
Lúc còn trẻ, ông vẫn luôn cho rằng sợi dây chuyền của Lý Vân Hào chỉ là một món đồ trang sức tinh xảo… không nghĩ rằng bên trong nó còn ẩn giấu huyền cơ như vậy…
Đột nhiên Lôi Thiếu Tu có một dự cảm khác thường… nhưng mà loại dự cảm kia ông lại thấy khó nói, không phải là không thể nói… mà là không biết nói ra thành lời thế nào…
Diệp Đình hỏi ông: “Khối nam châm ở bên trong này, không biết có tác dụng gì… chú thấy sao?”
Lôi Thiếu Tu cầm khối nam kia lên, toàn thân nó màu đen, ước chừng khoảng một centimet, phía trên màu đen đó còn có một hoa văn màu xám tro.
Ngón tay Diệp Đình khẽ miết trên hoa văn xám tro kia, nói: “Cháu đoán rằng, bên trong mấy sợi dây chuyền này đều có một khối nam châm như vậy, theo như hoa văn xám tro này mà tiến hành sắp xếp, là có thể tạo ra được một khối nam châm hoàn chỉnh.”
Lôi Thiếu Tu gật đầu: “Có lý… có lẽ là như vậy thật.”
Trong tay Diệp Đình còn có một sợi khác màu đỏ đậm, cái này là sợi dây mà An Kỳ Nhi mang theo, nhưng theo lời cô ta, sợi dây này không phải là của cô ta, mà hiện giờ cô ta vẫn chưa tìm được chủ nhân của nó.
Lúc đó Diệp Đình mở sợi dây chuyền đỏ đậm này ra, phát hiện bên trong nó trống không, không có nam châm, cho nên anh lúc anh diệt trừ Hoắc Ân, liền tận lực ép Hoắc Ân giao khối nam châm đó ra, sau đó mới tìm lại được khối nam châm.
Trừ sợi dây màu đỏ đậm này ra, khối nam châm của Lý Thiên Mặc cũng đang ở chỗ anh.
Bây giờ anh đã có được mấy khối nam châm của ba sợi dây chuyền rồi.
Nhưng mà, hiển nhiên là ba khối nam châm này không liên tiếp nhau… muốn biết được bí mật bên trong nó, thì nhất định phải tìm ra được năm sợi dây chuyền còn lại.
Lăng Vi nắm tay anh khích lệ anh. Trong lòng Diệp Đình liền cảm thấy ấm áp, anh biết Lăng Vi đang muốn nói: “Em sẽ mãi luôn ở bên anh.”
/1906
|