Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lôi Tuấn luôn không lên tiếng đột nhiên nói: “Chúng ta gom những dây chuyền này lại, bọn họ không thể không xuất hiện!”
Diệp Đình gật đầu, Lôi Tuấn còn nói: “Giờ, mặc dù trong tay chúng ta có ba sợi dây chuyền, nhưng còn thiếu bốn cái... Một cái bị lão già Hoắc Ân cướp mất. An Kỳ Nhi biết lai lịch sợi dây này, cô ấy từng nói, sợi dây chuyền màu đỏ đậm không phải của cô ấy... Tôi cảm thấy, cô ấy hẳn biết sợi dây chuyền này là của ai.”
Vinh Phỉ không nói gì, ngón tay anh đặt trên cằm, gãi gãi gốc râu.
Đi ra khỏi bệnh viện, Vinh Phỉ nắm tay An Kỳ Nhi, cùng về khách sạn. Vừa vào phòng, Vinh Phỉ liền cướng thế chặn cô trên cửa: “Em xem hai cậu nhóc kia đang yêu biết bao, chúng ta cũng sinh một đứa đi?”
An Kỳ Nhi vùng vẫy một hồi, không tránh thoát được. Vinh Phỉ dí sát vào cô, hỏi: “Sao? Em có chuyện gì lo lắng?”
Môi của anh, dính sát, hô hấp phả vào mặt cô. Anh hôn vành tai cô, rồi hôn lên cổ cô, bàn tay của anh mang theo trừng phạt, dùng sức nắn vuốt cô.
An Kỳ Nhi vội nói: “Không có... Anh nghĩ nhiều rồi. Không phải như anh nghĩ đâu.”
Vinh Phỉ nhìn chằm chằm cô, cười hừ một tiếng: “Không có là tốt nhất...” An Kỳ Nhi nhìn anh, Vinh Phỉ lại hỏi: “Thật sự muốn?”
Biểu cảm của An Kỳ Nhi phức tạp, gật đầu: “Dĩ nhiên là muốn rồi...” Anh nở nụ cười, đưa tay ôm cô, cô quấn hai đùi quanh eo anh.
Anh đá văng cửa phòng tắm, ôm cô vào trong cô. Anh đặt cô lên bồn rửa tay.
“...” An Kỳ Nhi muốn nói gì đó, còn chưa kịp nói, anh đã hôn lên. Anh hôn cô, bá đạo, nồng cháy, không cho cô cơ hội hít thở.
Đột nhiên, anh buông cô ra, cầm di động gọi điện cho bác sĩ tư nhân của mình:”Trong vòng nửa năm phu nhân có dự định mang thai, ông hãy sắp xếp thực đơn kỹ lưỡng cho tôi.”
“Vâng, Vinh tiên sinh.”
Vinh Phỉ cất di động, trở lại phòng tắm, anh mở vòi nước, đổ nước tắm cho cô. An Kỳ Nhi không hề nhúc nhích, cô đàng hoàng ngồi trên bồn rửa tay, lưng tựa vào vách tường, nhìn anh bận trước bận sau. Cô nhìn Vinh Phỉ chòng chọc, như thấy được một ngọn lửa đang cháy, anh luôn mãnh liệt như vậy, bá đạo như vậy, như thể lúc nào cũng có thể thiêu cháy cô. Ánh mắt của anh như báo, khiến người ta vừa cảm thấy nguy hiểm, vừa cảm thấy kích thích.
Vinh Phỉ hòa nước ấm, tắt vòi. Anh quay người ôm cô, thấy cô không nhúc nhích. Mặt của anh dán tới, hỏi: “Không muốn tắm rửa? Muốn tắm bong bóng?”
“Không phải...” An Kỳ Nhi cười lắc đầu: “Em đang suy nghĩ...”
“Đang nghĩ gì?”
An Kỳ Nhi nhìn ánh mắt môi, khóe môi cong lên, đến gần tai anh nói: “Nghĩ anh...”
Vinh Phỉ nhíu mày, cười ôm cô lên, đi vào trong nước ấm. An Kỳ Nhi ôm cổ anh, cười đánh anh: “Quần áo ướt hết rồi!”
Vinh Phỉ nói: “Ướt cũng tốt, ướt rồi thì đừng mặc nữa. Chúng ta ở trong đây, không đi ra nữa.”
“Xấu lắm!” An Kỳ Nhi cắn răng nghiến lợi đánh anh, đột nhiên cười giả dối: “Nói rồi đấy, không ai được phép đi ra ngoài. Hai ta ai phá vỡ trước thì là rùa đen!”
“Không thành vấn đề...”
An Kỳ Nhi cười xấu xa: “Anh làm rùa đen, chắc chắn đấy!”
Chạng vạng tối, An Kỳ Nhi nặng nề ngủ, Vinh Phỉ biết cô mệt muốn chết rồi. Anh xuống đất, cầm di động lên gọi điện thoại, sai thuộc hạ đưa cặp da lên.
Vinh Phỉ choàng áo tắm, ngồi trên ghế sô pha.
Sau khi thuộc hạ đi ra ngoài, Vinh Phỉ nhìn chằm chằm hòm da của An Kỳ Nhi hồi lâu. Anh chậm rãi đứng dậy, đi đến trước hòm da của cô.
Lôi Tuấn luôn không lên tiếng đột nhiên nói: “Chúng ta gom những dây chuyền này lại, bọn họ không thể không xuất hiện!”
Diệp Đình gật đầu, Lôi Tuấn còn nói: “Giờ, mặc dù trong tay chúng ta có ba sợi dây chuyền, nhưng còn thiếu bốn cái... Một cái bị lão già Hoắc Ân cướp mất. An Kỳ Nhi biết lai lịch sợi dây này, cô ấy từng nói, sợi dây chuyền màu đỏ đậm không phải của cô ấy... Tôi cảm thấy, cô ấy hẳn biết sợi dây chuyền này là của ai.”
Vinh Phỉ không nói gì, ngón tay anh đặt trên cằm, gãi gãi gốc râu.
Đi ra khỏi bệnh viện, Vinh Phỉ nắm tay An Kỳ Nhi, cùng về khách sạn. Vừa vào phòng, Vinh Phỉ liền cướng thế chặn cô trên cửa: “Em xem hai cậu nhóc kia đang yêu biết bao, chúng ta cũng sinh một đứa đi?”
An Kỳ Nhi vùng vẫy một hồi, không tránh thoát được. Vinh Phỉ dí sát vào cô, hỏi: “Sao? Em có chuyện gì lo lắng?”
Môi của anh, dính sát, hô hấp phả vào mặt cô. Anh hôn vành tai cô, rồi hôn lên cổ cô, bàn tay của anh mang theo trừng phạt, dùng sức nắn vuốt cô.
An Kỳ Nhi vội nói: “Không có... Anh nghĩ nhiều rồi. Không phải như anh nghĩ đâu.”
Vinh Phỉ nhìn chằm chằm cô, cười hừ một tiếng: “Không có là tốt nhất...” An Kỳ Nhi nhìn anh, Vinh Phỉ lại hỏi: “Thật sự muốn?”
Biểu cảm của An Kỳ Nhi phức tạp, gật đầu: “Dĩ nhiên là muốn rồi...” Anh nở nụ cười, đưa tay ôm cô, cô quấn hai đùi quanh eo anh.
Anh đá văng cửa phòng tắm, ôm cô vào trong cô. Anh đặt cô lên bồn rửa tay.
“...” An Kỳ Nhi muốn nói gì đó, còn chưa kịp nói, anh đã hôn lên. Anh hôn cô, bá đạo, nồng cháy, không cho cô cơ hội hít thở.
Đột nhiên, anh buông cô ra, cầm di động gọi điện cho bác sĩ tư nhân của mình:”Trong vòng nửa năm phu nhân có dự định mang thai, ông hãy sắp xếp thực đơn kỹ lưỡng cho tôi.”
“Vâng, Vinh tiên sinh.”
Vinh Phỉ cất di động, trở lại phòng tắm, anh mở vòi nước, đổ nước tắm cho cô. An Kỳ Nhi không hề nhúc nhích, cô đàng hoàng ngồi trên bồn rửa tay, lưng tựa vào vách tường, nhìn anh bận trước bận sau. Cô nhìn Vinh Phỉ chòng chọc, như thấy được một ngọn lửa đang cháy, anh luôn mãnh liệt như vậy, bá đạo như vậy, như thể lúc nào cũng có thể thiêu cháy cô. Ánh mắt của anh như báo, khiến người ta vừa cảm thấy nguy hiểm, vừa cảm thấy kích thích.
Vinh Phỉ hòa nước ấm, tắt vòi. Anh quay người ôm cô, thấy cô không nhúc nhích. Mặt của anh dán tới, hỏi: “Không muốn tắm rửa? Muốn tắm bong bóng?”
“Không phải...” An Kỳ Nhi cười lắc đầu: “Em đang suy nghĩ...”
“Đang nghĩ gì?”
An Kỳ Nhi nhìn ánh mắt môi, khóe môi cong lên, đến gần tai anh nói: “Nghĩ anh...”
Vinh Phỉ nhíu mày, cười ôm cô lên, đi vào trong nước ấm. An Kỳ Nhi ôm cổ anh, cười đánh anh: “Quần áo ướt hết rồi!”
Vinh Phỉ nói: “Ướt cũng tốt, ướt rồi thì đừng mặc nữa. Chúng ta ở trong đây, không đi ra nữa.”
“Xấu lắm!” An Kỳ Nhi cắn răng nghiến lợi đánh anh, đột nhiên cười giả dối: “Nói rồi đấy, không ai được phép đi ra ngoài. Hai ta ai phá vỡ trước thì là rùa đen!”
“Không thành vấn đề...”
An Kỳ Nhi cười xấu xa: “Anh làm rùa đen, chắc chắn đấy!”
Chạng vạng tối, An Kỳ Nhi nặng nề ngủ, Vinh Phỉ biết cô mệt muốn chết rồi. Anh xuống đất, cầm di động lên gọi điện thoại, sai thuộc hạ đưa cặp da lên.
Vinh Phỉ choàng áo tắm, ngồi trên ghế sô pha.
Sau khi thuộc hạ đi ra ngoài, Vinh Phỉ nhìn chằm chằm hòm da của An Kỳ Nhi hồi lâu. Anh chậm rãi đứng dậy, đi đến trước hòm da của cô.
/1906
|