Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vinh Phỉ tức giận muốn xé rách tấm hình, Diệp Đình giật xem, anh vừa nhìn liền chế nhạo Vinh Phỉ: “Anh biết là bạn lâu năm của cô ấy sao? Nhỡ may là anh hay em trai thì sao? Anh điều tra hay chưa?”
Vinh Phỉ nói: “Tổ tông 18 đời nhà cô ấy anh điều tra qua rồi, người đàn ông này là mối tình đầu của cô ấy.”
Diệp Đình nhét tấm hình trở về chỗ cũ: “Mối tình đầu thì làm được gì? Anh không có mối tình đầu sao? Anh không biết đã yêu bao nhiêu lần có tức giận cái gì? Anh có hẹp hòi quá không vậy? Hơn nữa An Kỳ Nhi đã gả choa nh, anh còn không biết đủ? Cô ấy có thích người kia thế nào thì hiện tại cũng là người của anh, anh còn phân cao thấp với người kia hay lắm hả?”
Vinh Tứ nói: “Cô ấy đi theo anh là vì muốn tìm chỗ che chở, cô ấy không thích anh thật lòng… anh cũng không phải tên ngốc, hiểu rõ sự thật.”
Lý Thiên Mặc chấn kinh: “Anh Tư, anh không đùa em đấy chứ? Chị Anh Kỳ nhìn anh bằng ánh mắt như vậy, thật không giống như anh nói chút nào… lúc cô ấy nhìn anh dịu dàng, sùng bái thế kia…”
Vinh Phỉ trừng anh ta: “Em thì biết cái gì cái đồ nhóc con.”
Diệp Đình nói với Lý Thiên Mặc: “Cậu đừng để ý anh ấy, đầu óc anh ấy có vấn đề, cả ngày rảnh rỗi không tìm cho mình chút việc thì không được thoải mái.”
Lý Thiên Mặc cười gật đầu: “Em biết… anh Tư và chị An Kỳ đều có tính thích ngược… hai người bọn họ không ngược thì mới không cảm giác được yêu sâu đậm.”
Diệp Đình tán thưởng nhìn anh ta: “Cậu nói được trọng điểm rồi đấy.”
Lý Thiên Mặc muốn cười haha thật to nhưng… vẫn nhịn lại, sợ đánh thức An Kỳ… anh ta hỏi Diệp Đình: “Anh, hiện tại sợi dây chuyền này làm sao đây? Để lại cho chị An Kỳ thì quá nguy hiểm, lúc em tới đây nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều người kỳ quái.”
Diệp Đình nháy mắt ra hiệu cho Lý Thiên Mặc, Lý Thiên Mặc lại gần Diệp Đình, chỉ thấy anh hơi nghiêng người cầm một cái hộp dài và nhỏ từ trong ngực ra.
Lý Thiên Mặc mở to miệng, bởi vì… anh ta nhìn thấy bên trong chiếc hộp Diệp Đình cầm tất cả đều là… vòng cổ, đủ loại màu… Lý Thiên Mặc khẩn trương cầm một chiếc màu xanh thẫm lén đổi chiếc của An Kỳ.
Sau đó thừa dịp Vinh Phỉ không chú ý nhét chiếc vòng vào hộp của Diệp Đình, treo đầu dê bán thịt chó… vô cùng lưu loát.
Diệp Đình dựng ngón tay trái cho anh ta, nhóc con, cậu rất có tiềm chất làm trộm.
Lý Thiên Mặc làm mặt quỷ với anh, còn không phải do các người ép hay sao!
Diệp Đình ngoài ý muốn lấy được sợi dây chuyền, Lý Thiên Mặc cho vòng cổ giả vào, đóng mật mã trả lại cho Vinh Phỉ, Vinh Phỉ cẩn thận đặt chiếc hộp lại chỗ cũ…
Lúc anh quay về phòng thì An Kỳ còn chưa tỉnh dậy, tính cảnh giác của cô không tệ, bởi vì anh cho một ít thuốc ngủ vào trong nước nên cô mới ngủ say như thế.
Diệp Đình ngồi trong xe, cầm sợi dây chuyền màu xanh thẫm ra, hiện tại anh đã tập hợp đủ năm dây, còn thiếu ba dây nữa là đủ bộ.
Xe còn chưa lái về bệnh viện thì đột nhiên Lôi Tuấn gọi tới: “Anh, không hay rồi, không thấy dì Khanh đâu cả.”
………….
Một căn phòng chứa dụng cụ chữa bệnh tối tăm, một người đàn ông cao lớn lại gần Diệp Khanh, cả người dựa gần bà, ép bà đến một góc sáng trong tường. Diệp Khanh dựa vào sát tường, trước mặt là người kia, ông ta thấy được trong mắt bà đầy hoảng sợ nhưng không hề giải thích mà cứ thế cúi đầu hôn.
Diệp Khanh muốn vùng vẫy lại đột nhiên nhắm mắt, nước mắt rơi xuống.. từ từ ôm cổ ông ta: “Em rất nhớ anh…”
Nụ hôn của người đàn ông ngày càng nóng bỏng, càng mãnh liệt, giống như sức lực ông ta ôm bà vậy.
Vinh Phỉ tức giận muốn xé rách tấm hình, Diệp Đình giật xem, anh vừa nhìn liền chế nhạo Vinh Phỉ: “Anh biết là bạn lâu năm của cô ấy sao? Nhỡ may là anh hay em trai thì sao? Anh điều tra hay chưa?”
Vinh Phỉ nói: “Tổ tông 18 đời nhà cô ấy anh điều tra qua rồi, người đàn ông này là mối tình đầu của cô ấy.”
Diệp Đình nhét tấm hình trở về chỗ cũ: “Mối tình đầu thì làm được gì? Anh không có mối tình đầu sao? Anh không biết đã yêu bao nhiêu lần có tức giận cái gì? Anh có hẹp hòi quá không vậy? Hơn nữa An Kỳ Nhi đã gả choa nh, anh còn không biết đủ? Cô ấy có thích người kia thế nào thì hiện tại cũng là người của anh, anh còn phân cao thấp với người kia hay lắm hả?”
Vinh Tứ nói: “Cô ấy đi theo anh là vì muốn tìm chỗ che chở, cô ấy không thích anh thật lòng… anh cũng không phải tên ngốc, hiểu rõ sự thật.”
Lý Thiên Mặc chấn kinh: “Anh Tư, anh không đùa em đấy chứ? Chị Anh Kỳ nhìn anh bằng ánh mắt như vậy, thật không giống như anh nói chút nào… lúc cô ấy nhìn anh dịu dàng, sùng bái thế kia…”
Vinh Phỉ trừng anh ta: “Em thì biết cái gì cái đồ nhóc con.”
Diệp Đình nói với Lý Thiên Mặc: “Cậu đừng để ý anh ấy, đầu óc anh ấy có vấn đề, cả ngày rảnh rỗi không tìm cho mình chút việc thì không được thoải mái.”
Lý Thiên Mặc cười gật đầu: “Em biết… anh Tư và chị An Kỳ đều có tính thích ngược… hai người bọn họ không ngược thì mới không cảm giác được yêu sâu đậm.”
Diệp Đình tán thưởng nhìn anh ta: “Cậu nói được trọng điểm rồi đấy.”
Lý Thiên Mặc muốn cười haha thật to nhưng… vẫn nhịn lại, sợ đánh thức An Kỳ… anh ta hỏi Diệp Đình: “Anh, hiện tại sợi dây chuyền này làm sao đây? Để lại cho chị An Kỳ thì quá nguy hiểm, lúc em tới đây nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều người kỳ quái.”
Diệp Đình nháy mắt ra hiệu cho Lý Thiên Mặc, Lý Thiên Mặc lại gần Diệp Đình, chỉ thấy anh hơi nghiêng người cầm một cái hộp dài và nhỏ từ trong ngực ra.
Lý Thiên Mặc mở to miệng, bởi vì… anh ta nhìn thấy bên trong chiếc hộp Diệp Đình cầm tất cả đều là… vòng cổ, đủ loại màu… Lý Thiên Mặc khẩn trương cầm một chiếc màu xanh thẫm lén đổi chiếc của An Kỳ.
Sau đó thừa dịp Vinh Phỉ không chú ý nhét chiếc vòng vào hộp của Diệp Đình, treo đầu dê bán thịt chó… vô cùng lưu loát.
Diệp Đình dựng ngón tay trái cho anh ta, nhóc con, cậu rất có tiềm chất làm trộm.
Lý Thiên Mặc làm mặt quỷ với anh, còn không phải do các người ép hay sao!
Diệp Đình ngoài ý muốn lấy được sợi dây chuyền, Lý Thiên Mặc cho vòng cổ giả vào, đóng mật mã trả lại cho Vinh Phỉ, Vinh Phỉ cẩn thận đặt chiếc hộp lại chỗ cũ…
Lúc anh quay về phòng thì An Kỳ còn chưa tỉnh dậy, tính cảnh giác của cô không tệ, bởi vì anh cho một ít thuốc ngủ vào trong nước nên cô mới ngủ say như thế.
Diệp Đình ngồi trong xe, cầm sợi dây chuyền màu xanh thẫm ra, hiện tại anh đã tập hợp đủ năm dây, còn thiếu ba dây nữa là đủ bộ.
Xe còn chưa lái về bệnh viện thì đột nhiên Lôi Tuấn gọi tới: “Anh, không hay rồi, không thấy dì Khanh đâu cả.”
………….
Một căn phòng chứa dụng cụ chữa bệnh tối tăm, một người đàn ông cao lớn lại gần Diệp Khanh, cả người dựa gần bà, ép bà đến một góc sáng trong tường. Diệp Khanh dựa vào sát tường, trước mặt là người kia, ông ta thấy được trong mắt bà đầy hoảng sợ nhưng không hề giải thích mà cứ thế cúi đầu hôn.
Diệp Khanh muốn vùng vẫy lại đột nhiên nhắm mắt, nước mắt rơi xuống.. từ từ ôm cổ ông ta: “Em rất nhớ anh…”
Nụ hôn của người đàn ông ngày càng nóng bỏng, càng mãnh liệt, giống như sức lực ông ta ôm bà vậy.
/1906
|