Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ừm, lĩnh hội được thì tốt...” Lôi Thiếu Tu yên tâm thở phào một hơi: “Được rồi, hai đứa cố gắng nhé --------“
“Tút -------“ Lôi Niểu Niểu ấn nút cúp máy!
Tức chết cô! Lôi Niểu Niểu khó chịu a ------- cha cô muốn làm gì vậy, không ngăn cản thì thôi, còn châm ngòi thổi gió!
Chủ yếu là.... bên cạnh còn có một bạn học, đang đứng đấy...
Cúp điện thoại, Lý Thiên Mặc nhìn Lý Khắc Gia: “Xem náo nhiệt đủ chưa? Nghe rõ chưa?”
“Nha... nghe rõ rồi...” Lý Khắc Gia khẽ gật đầu, tự động tự giác quay người đi ra ngoài.
Khi cậu đi đến ngoài cửa, thuận tay đóng cửa lại. Trái tim, chợt như bị thứ gì chặn lại... đôi mắt cũng cay cay...
Lôi Niểu Niểu và Lý Thiên Mặc, hai người họ đã sớm quen biết, ngay cả người trong nhà cũng đồng ý để bọn họ bên nhau, dù có con, trong nhà cũng có người bế... đây là tin tưởng lớn cỡ nào a?
Lý Khắc Gia khó chịu, muốn đi, nhưng lại không nhấc nổi chân... đột nhiên, nghe thấy ở trong cửa Lôi Niểu Niểu lớn tiếng kêu: “Em không muốn ở với anh! Anh hùa với cha bắt nạt em!”
Giọng Lý Thiên Mặc truyền đến: “Không thì dẹp, em vừa lười vừa tùy hứng, tính tình lại ương bướng!”
“Anh nói gì? Anh lặp lại lần nữa xem?” Hiển nhiên Lôi Niểu Niểu rất tức giận, “Bịch -----“, như kiểu tiếng hai người ngã xuống, không biết có phải là Lôi Niểu Niểu đẩy ngã Lý Thiên Mặc không.
Tiếp theo, liền nghe thấy Lôi Niểu Niểu ‘ôi’ một tiếng: “Anh đè chết em rồi! Mau dậy đi ----- Em còn chưa đánh được boss đâu...”
“A a a...”
Sau đó, bên trong lại truyền ra tiếng rè rè, tiếng máy tính khởi động...
Lý Khắc Gia phát hiện mình thật sự ngốc... cậu đứng ngoài cửa nhà người ta nghe gì vậy?
Nhìn tình hình này, dù Lôi Niểu Niểu ở đây, hai người cũng sẽ không xảy ra chuyện gì không thể tha thứ, huống chi... cậu không có tư cách quản người ta!
Lý Khắc Gia lê bước chân nặng nề đi xuống dưới, cậu đi không xa, ngồi ở đài phun nước gần dưới lầu nhà Lý Thiên Mặc.
Nửa tiếng sau, khoảng chín rưỡi, đèn nhà Lý Thiên Mặc chợt tắt...
Lý Khắc Gia cực kỳ khó chịu, trong lòng đau quá! Đau như bị dao cắt...
Ngay cả đứng cậu cũng không đứng lên nổi... cậu thích Lôi Niểu Niểu lắm a! Khi biết cô yêu người khác, trái tim cậu đau như muốn nứt ra!
Đúng lúc này, Lý Khắc Gia đột nhiên nhìn thấy ở chỗ cửa chung cư, Lôi Niểu Niểu và Lý Thiên Mặc đi ra...
Lý Thiên Mặc mở cửa cho cô, Lôi Niểu Niểu nhún nhảy đi từ cửa ra. Cô đổi sang áo ngắn tay, quần đùi, vô cùng hoạt bát.
Lý Thiên Mặc nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mới đi lấy xe. Lôi Niểu Niểu đứng đấy đá cục đá, vừa chờ anh. Lý Khắc Gia không đi đến, cậu ở bên kia đài phun nước, Lôi Niểu Niểu không thấy cậu.
Chốc lát sau, Lý Thiên Mặc mở cửa xe ra, trong xe mở loại nhạc heavy metal mà Lôi Niểu Niểu thích nhất, bài “Don’t cry” của Guns N’ Roses.
Lý Khắc Gia lại muốn khóc...
Lý Thiên Mặc xuống xe mở cửa cho cô, Lôi Niểu Niểu như con chim nhỏ lên xe. Lý Thiên Mặc thắt dây an toàn cho cô, anh bật đèn trước xe, cười nói cô, rồi mới nổ máy đi.
“Ừm, lĩnh hội được thì tốt...” Lôi Thiếu Tu yên tâm thở phào một hơi: “Được rồi, hai đứa cố gắng nhé --------“
“Tút -------“ Lôi Niểu Niểu ấn nút cúp máy!
Tức chết cô! Lôi Niểu Niểu khó chịu a ------- cha cô muốn làm gì vậy, không ngăn cản thì thôi, còn châm ngòi thổi gió!
Chủ yếu là.... bên cạnh còn có một bạn học, đang đứng đấy...
Cúp điện thoại, Lý Thiên Mặc nhìn Lý Khắc Gia: “Xem náo nhiệt đủ chưa? Nghe rõ chưa?”
“Nha... nghe rõ rồi...” Lý Khắc Gia khẽ gật đầu, tự động tự giác quay người đi ra ngoài.
Khi cậu đi đến ngoài cửa, thuận tay đóng cửa lại. Trái tim, chợt như bị thứ gì chặn lại... đôi mắt cũng cay cay...
Lôi Niểu Niểu và Lý Thiên Mặc, hai người họ đã sớm quen biết, ngay cả người trong nhà cũng đồng ý để bọn họ bên nhau, dù có con, trong nhà cũng có người bế... đây là tin tưởng lớn cỡ nào a?
Lý Khắc Gia khó chịu, muốn đi, nhưng lại không nhấc nổi chân... đột nhiên, nghe thấy ở trong cửa Lôi Niểu Niểu lớn tiếng kêu: “Em không muốn ở với anh! Anh hùa với cha bắt nạt em!”
Giọng Lý Thiên Mặc truyền đến: “Không thì dẹp, em vừa lười vừa tùy hứng, tính tình lại ương bướng!”
“Anh nói gì? Anh lặp lại lần nữa xem?” Hiển nhiên Lôi Niểu Niểu rất tức giận, “Bịch -----“, như kiểu tiếng hai người ngã xuống, không biết có phải là Lôi Niểu Niểu đẩy ngã Lý Thiên Mặc không.
Tiếp theo, liền nghe thấy Lôi Niểu Niểu ‘ôi’ một tiếng: “Anh đè chết em rồi! Mau dậy đi ----- Em còn chưa đánh được boss đâu...”
“A a a...”
Sau đó, bên trong lại truyền ra tiếng rè rè, tiếng máy tính khởi động...
Lý Khắc Gia phát hiện mình thật sự ngốc... cậu đứng ngoài cửa nhà người ta nghe gì vậy?
Nhìn tình hình này, dù Lôi Niểu Niểu ở đây, hai người cũng sẽ không xảy ra chuyện gì không thể tha thứ, huống chi... cậu không có tư cách quản người ta!
Lý Khắc Gia lê bước chân nặng nề đi xuống dưới, cậu đi không xa, ngồi ở đài phun nước gần dưới lầu nhà Lý Thiên Mặc.
Nửa tiếng sau, khoảng chín rưỡi, đèn nhà Lý Thiên Mặc chợt tắt...
Lý Khắc Gia cực kỳ khó chịu, trong lòng đau quá! Đau như bị dao cắt...
Ngay cả đứng cậu cũng không đứng lên nổi... cậu thích Lôi Niểu Niểu lắm a! Khi biết cô yêu người khác, trái tim cậu đau như muốn nứt ra!
Đúng lúc này, Lý Khắc Gia đột nhiên nhìn thấy ở chỗ cửa chung cư, Lôi Niểu Niểu và Lý Thiên Mặc đi ra...
Lý Thiên Mặc mở cửa cho cô, Lôi Niểu Niểu nhún nhảy đi từ cửa ra. Cô đổi sang áo ngắn tay, quần đùi, vô cùng hoạt bát.
Lý Thiên Mặc nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, mới đi lấy xe. Lôi Niểu Niểu đứng đấy đá cục đá, vừa chờ anh. Lý Khắc Gia không đi đến, cậu ở bên kia đài phun nước, Lôi Niểu Niểu không thấy cậu.
Chốc lát sau, Lý Thiên Mặc mở cửa xe ra, trong xe mở loại nhạc heavy metal mà Lôi Niểu Niểu thích nhất, bài “Don’t cry” của Guns N’ Roses.
Lý Khắc Gia lại muốn khóc...
Lý Thiên Mặc xuống xe mở cửa cho cô, Lôi Niểu Niểu như con chim nhỏ lên xe. Lý Thiên Mặc thắt dây an toàn cho cô, anh bật đèn trước xe, cười nói cô, rồi mới nổ máy đi.
/1906
|