Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kim Lập còn nghĩ, có phải hiểu lầm hay không?
Kết quả, chỉ thấy Lôi Niểu Niểu lật từng tờ từng tờ cho anh nhìn.
“Cái này, đây là vòng tay một trăm ngàn, túi xách tám chục ngàn, đồ trang điểm hai chục ngàn, đồng hồ đeo tay một trăm hai chục ngàn, giầy mười ngàn, dây chuyền bốn chcu5 ngàn.... nhưng bán đều không phải là giá mua, đây là bằng chứng, anh cầm chắc nha!”
Nháy mắt Kim Lập liền có chúng không “Lập (đứng)” được.... anh muốn nằm trên đất lăn lộn nha....
Anh cầm lấy bằng chứng, cái biểu tình kia.....
Hơn nữa, lúc nãy anh mới té lộn mèo, sưng mặt sưng mũi...
“Phốc --- ha ha ha....” Ba mươi mấy bạn học bên cạnh Lôi Niểu Niểu cười đến đau bụng.
Thì ra, không phải Lôi Niểu Niểu tặng quà cho thằng nhóc này, mà là đưa bằng chứng cho cậu ta! Cái bằng chứng này, chính là bằng chứng của việc cô đã bán hết đồ mà thằng nhóc kia tặng, cho đó quyên góp!
Nhưng mà, vấn đề tới.... đột nhiên Kim Lập nói: “Đó là đồ tôi đưa cho cô, dựa vào cái gì mà cô bán nha?”
Tiền của anh, cũng không phải là từ trên trời rơi xuống! Đều là anh khóc lóc om sòm lăn lộn, hao tổn tâm tư mới lấy được từ chỗ cha anh nha!
Lôi Niểu Niểu không vui, trợn mắt nhìn anh: “Lúc đó tôi trả quà lại cho anh nha, nhưng mà, anh nói đồ mà công tử Kim đưa ra chưa từng có thông lệ trả lại! Anh còn nói, nếu tôi lại trả những thứ này về nữa anh sẽ đứng dưới lầu phòng ngủ của tôi một năm! Tôi cũng không có cách nào nha!”
Công tử Kim cứng họng, giống như có xương cá kẹt bên trong vậy!
Lôi Niểu Niểu cũng không chờ anh nói chuyện, tiếp tục nói: “Lôi Niểu Niểu tôi làm việc cũng có nguyên tắc! Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng nhận bậy bất cứ món quà nào mà người khác tặng! Anh không cho tôi trả trở về, tôi lại không thể giữ, nên chỉ có thể quyên góp ra ngoài.”
Nháy mắt Kim Lập cảm thấy mặt mũi quét rác hết, có tiền hay không là chuyện nhỏ, hôm nay..... vứt mặt mũi này, có chút quá lớn rồi!
Anh lập tức khoác tay nói: “Đã quyên rồi, không sao cả! Hôm nay cô đền tôi một bữa cơm! Hai chúng ta liền thanh toán xong!”
Đột nhiên Lý Thiên Mặc nói: “Cậu nói thanh toán xong là thanh toán xong? Có hỏi ý kiến của tôi sao?”
Anh ngăn cản trước mặt Lôi Niểu niểu.
Vừa nói chuyện, vừa cầm một xấp chi phiếu trong ngực ra, Lý Thiên Mặc cầm bút thép múa trên tập chi phiếu, viết con số ba trăm lẻ bốn vạn.
Anh xé chi phiếu đưa cho Kim Lập: “Trả cho cậu theo giá mua.” Lúc nãy Niểu Niểu lật tìm bằng chứng anh đang nhìn đây.
Lý Thiên Mặc nghiêng đầu nói với phụ tá của mình: “Gọi điện thoại cho cơ quan từ thiện, tên của những món tiền đã quyên góp này đều đổi lại thành Lôi Niểu Niểu.”
Lý Thiên Mặc nhét chi phiếu vào bó hoa hồng Kim Lập đang cầm trong tay.
“Đi thôi, đi ăn cơm.” Lý Thiên Mặc cầm tay Lôi Niểu Niểu: “Đói bụng không? Lát nữa gọi thêm cho em một món Thạch Ban Ngư.”
Lôi Niểu Niểu thích ăn Thạch Ban Ngư nhất! Mấy ngày trước bị đau bụng cô cũng không dám ăn.... rốt cuộc hôm nay đã có thể ăn sao?
Ha ha ha --- Lôi Niểu Niểu vội vàng gật đầu: “Thật tốt! Đi mau nha ---”
Kim Lập còn nghĩ, có phải hiểu lầm hay không?
Kết quả, chỉ thấy Lôi Niểu Niểu lật từng tờ từng tờ cho anh nhìn.
“Cái này, đây là vòng tay một trăm ngàn, túi xách tám chục ngàn, đồ trang điểm hai chục ngàn, đồng hồ đeo tay một trăm hai chục ngàn, giầy mười ngàn, dây chuyền bốn chcu5 ngàn.... nhưng bán đều không phải là giá mua, đây là bằng chứng, anh cầm chắc nha!”
Nháy mắt Kim Lập liền có chúng không “Lập (đứng)” được.... anh muốn nằm trên đất lăn lộn nha....
Anh cầm lấy bằng chứng, cái biểu tình kia.....
Hơn nữa, lúc nãy anh mới té lộn mèo, sưng mặt sưng mũi...
“Phốc --- ha ha ha....” Ba mươi mấy bạn học bên cạnh Lôi Niểu Niểu cười đến đau bụng.
Thì ra, không phải Lôi Niểu Niểu tặng quà cho thằng nhóc này, mà là đưa bằng chứng cho cậu ta! Cái bằng chứng này, chính là bằng chứng của việc cô đã bán hết đồ mà thằng nhóc kia tặng, cho đó quyên góp!
Nhưng mà, vấn đề tới.... đột nhiên Kim Lập nói: “Đó là đồ tôi đưa cho cô, dựa vào cái gì mà cô bán nha?”
Tiền của anh, cũng không phải là từ trên trời rơi xuống! Đều là anh khóc lóc om sòm lăn lộn, hao tổn tâm tư mới lấy được từ chỗ cha anh nha!
Lôi Niểu Niểu không vui, trợn mắt nhìn anh: “Lúc đó tôi trả quà lại cho anh nha, nhưng mà, anh nói đồ mà công tử Kim đưa ra chưa từng có thông lệ trả lại! Anh còn nói, nếu tôi lại trả những thứ này về nữa anh sẽ đứng dưới lầu phòng ngủ của tôi một năm! Tôi cũng không có cách nào nha!”
Công tử Kim cứng họng, giống như có xương cá kẹt bên trong vậy!
Lôi Niểu Niểu cũng không chờ anh nói chuyện, tiếp tục nói: “Lôi Niểu Niểu tôi làm việc cũng có nguyên tắc! Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng nhận bậy bất cứ món quà nào mà người khác tặng! Anh không cho tôi trả trở về, tôi lại không thể giữ, nên chỉ có thể quyên góp ra ngoài.”
Nháy mắt Kim Lập cảm thấy mặt mũi quét rác hết, có tiền hay không là chuyện nhỏ, hôm nay..... vứt mặt mũi này, có chút quá lớn rồi!
Anh lập tức khoác tay nói: “Đã quyên rồi, không sao cả! Hôm nay cô đền tôi một bữa cơm! Hai chúng ta liền thanh toán xong!”
Đột nhiên Lý Thiên Mặc nói: “Cậu nói thanh toán xong là thanh toán xong? Có hỏi ý kiến của tôi sao?”
Anh ngăn cản trước mặt Lôi Niểu niểu.
Vừa nói chuyện, vừa cầm một xấp chi phiếu trong ngực ra, Lý Thiên Mặc cầm bút thép múa trên tập chi phiếu, viết con số ba trăm lẻ bốn vạn.
Anh xé chi phiếu đưa cho Kim Lập: “Trả cho cậu theo giá mua.” Lúc nãy Niểu Niểu lật tìm bằng chứng anh đang nhìn đây.
Lý Thiên Mặc nghiêng đầu nói với phụ tá của mình: “Gọi điện thoại cho cơ quan từ thiện, tên của những món tiền đã quyên góp này đều đổi lại thành Lôi Niểu Niểu.”
Lý Thiên Mặc nhét chi phiếu vào bó hoa hồng Kim Lập đang cầm trong tay.
“Đi thôi, đi ăn cơm.” Lý Thiên Mặc cầm tay Lôi Niểu Niểu: “Đói bụng không? Lát nữa gọi thêm cho em một món Thạch Ban Ngư.”
Lôi Niểu Niểu thích ăn Thạch Ban Ngư nhất! Mấy ngày trước bị đau bụng cô cũng không dám ăn.... rốt cuộc hôm nay đã có thể ăn sao?
Ha ha ha --- Lôi Niểu Niểu vội vàng gật đầu: “Thật tốt! Đi mau nha ---”
/1906
|