Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lý Thiên Mặc nhíu mày nhìn anh, ý bảo anh nói tiếp.
Tào duệ nói: “Cậu biết Ninh Hạ và Giang Quân chứ?” Đột nhiên Tào Duệ vểnh môi cười, anh ôm bả vai Lý Thiên Mặc nhíu mày nhìn anh: “Anh em, có thể bảo anh Giang Quân đích thân ký tên cho tôi không? Anh ấy là nam thân của tôi.”
“Phốc xuy ---” Lý Thiên Mặc không nhịn được, phun nguyên hớp nước ra ngoài. Cũng may chỉ là phun vào ly....
Lôi Niểu Niểu vội vàng vỗ lưng cho anh, Lý Thiên Mặc cầm khăn giấy lau miệng: “Khụ khụ ---”
Anh buồn cười nhìn Tào Duệ nói: “Cậu còn có nam thần? Tôi vẫn nghĩ cậu là thẳng chứ!”
Tào duệ nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẳng nam không thể có nam thần sao? Giang Quân là thần tượng của tôi, mạnh mẽ thiết huyết! Là thần tượng của mổi người đàn ông có giấc mộng quân nhân chứ?”
Lý Thiên Mặc gật đầu: “Vậy cũng đúng, Tôi cũng thần tượng anh quân của tôi.”
Lý Thiên Mặc kỳ quái: “Cậu thấy hình ở đâu? Sao tôi không nhớ mình từng chụp hình chung với anh Quân?”
Tào duệ liếc anh: “Trí nhớ gì chứ!”
Tào Duệ mở máy tính trên bàn làm việc ra, lục soát danh sách của Ninh Hạ.
“Cậu xem!”
“A!” Lôi Niểu Niểu nói: “Đây là hôn lễ của anh Đình và chị dâu”
Lúc đó hôn lễ rất long trọng, mời rất nhiều truyền thông tham gia, cũng không tính là bí mật gì. Cho nên, Ninh Hạ đăng lên cũng là một chuyện rất bình thường.
Lý Thiên Mặc hỏi Tào Duệ: “Sao đột nhiên cậu lại tìm ra tấm hình này?”
Ánh mắt Lý Thiên Mặc vô cùng sắc bén, dường như anh đã tìm được điểm đột phá.
Tào Duệ nói: “Hôm qua A Đạt nói, trong tấm hình này có người là anh ruột của em ấy.”
Trong lòng Lý Thiên Mặc giật mình, nhưng bên ngoài lại rất bình tĩnh.
Lý Thiên Mặc cười, cố ý trêu ghẹo nói: “Trong hình này có ba người đàn ông, đều là rễ phụ. Không nghĩ tới, làm rễ phụ còn xảy ra chuyện.”
Lý Thiên Mặc chỉ chỉ mình: “Không thể nào là tôi...” Anh chỉ chỉ Giang Quân: “Cũng không thể là anh Quân...” Ba mẹ anh quân đều là lão cán bộ quân khu, chỉ có một con trai.
Đột nhiên ngón tay của Lý Thiên Mặc dừng lại, anh nhìn tiểu Bát.... không thể nào là anh Tám chứ?
Nói thật, anh vẫn không quá hiểu thân phận của anh tám.
Chỉ biết anh làm nghiên cứu khoa học, thân phận vô cùng thần bí. tính cách của anh tám là cái loại thật nghịch ngợm, mto65 chút cũng không ngột ngạt. Ngày đó bọn họ đánh bài xì phé, chơi bắt mười cơ, anh và anh tám còn cùng nhau một đội, rất là vui vẻ.
Mặc dù, anh là bạn của anh tám, nhưng mà, liên quan đến tin tức thân phận của anh tám lại hoàn toàn không biết gì cả.
Chuyện này, phải mau chóng thông báo anh Đình và tiểu Vi.
Lý Thiên Mặc hơi do dự, Tào duệ cười nói: “Không sai. A Đạt nói, vị đeo mắt kiếng này là anh ruột cô ấy.”
Lôi Niểu Niểu vô cùng kinh ngạc! Cô nhìn Lý Thiên Mặc.
Lý Thiên Mặc giả vờ như bừng tỉnh hiểu ra: “À.... vị rễ phụ này, tôi thật là không quen lắm.”
Lý Thiên Mặc nói: “Ký tên cái gì, tôi nghĩ cách giúp anh. Hôm nay anh làm quen hoàn cảnh trước, tôi giới thiệu nhân viên cho anh quen biết.”
Tào Duệ gật đầu nói: “Được.”
Ba người từ phòng làm việc đi ra, Lý Thiên Mặc lập tức gọi điện thoại cho Diệp Đình: “Anh, em có chuyện gấp muốn gặp anh, nói trong điện thoại không tiện.”
Diệp Đình nói: “Em đến nhà anh.”
“Được!” Lý Thiên Mặc kéo Lôi Niểu Niểu chạy thẳng tới trang viên biệt thự của Diệp Đình.
Lý Thiên Mặc cùng Lôi Niểu Niểu vào cửa trang viên, xa xa đã nhìn thấy nóc trang viên, cũng treo khí cầu....
“Phốc ----” Lôi Niểu Niểu che miệng cười: “thật là vui mừng nha... không nghĩ tới anh Đình và chị đâu lại, lại.... trẻ con như vậy....”
Lý Thiên Mặc đậu xe ở viện trước, Diệp đình và Lăng Vi đã ra cửa đón bọn họ.
Lôi Niểu Niểu chỉ những khí cầu đủ màu sắc kia cười không ngừng: “Chị đâu, sao chị và anh của em lại ngây thơ như vậy? Một biệt thự uy nghiêm như vậy.... lại để hai người biến thành khu vui chơi trẻ con....”
Lăng Vi xách eo, dậm chân nói: “Những khí cầu kia đều là ông treo!”
Lôi niểu Niểu giật mình: “Là ông Diệp, hay là ông nội em?”
Lăng Vi cười cổ quái: “Nhất định là hai vị lão gia tử cùng nhau! Hai lão ngoan đồng! À đúng, còn có ông Nhan, ba anh em họ treo những khí cầu này mất nửa tháng.”
Trong đầu Lôi Niểu Niểu nghĩ: “Ba người bọn họ thật rãnh rồi....”
Lý Thiên Mặc nhíu mày nhìn anh, ý bảo anh nói tiếp.
Tào duệ nói: “Cậu biết Ninh Hạ và Giang Quân chứ?” Đột nhiên Tào Duệ vểnh môi cười, anh ôm bả vai Lý Thiên Mặc nhíu mày nhìn anh: “Anh em, có thể bảo anh Giang Quân đích thân ký tên cho tôi không? Anh ấy là nam thân của tôi.”
“Phốc xuy ---” Lý Thiên Mặc không nhịn được, phun nguyên hớp nước ra ngoài. Cũng may chỉ là phun vào ly....
Lôi Niểu Niểu vội vàng vỗ lưng cho anh, Lý Thiên Mặc cầm khăn giấy lau miệng: “Khụ khụ ---”
Anh buồn cười nhìn Tào Duệ nói: “Cậu còn có nam thần? Tôi vẫn nghĩ cậu là thẳng chứ!”
Tào duệ nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẳng nam không thể có nam thần sao? Giang Quân là thần tượng của tôi, mạnh mẽ thiết huyết! Là thần tượng của mổi người đàn ông có giấc mộng quân nhân chứ?”
Lý Thiên Mặc gật đầu: “Vậy cũng đúng, Tôi cũng thần tượng anh quân của tôi.”
Lý Thiên Mặc kỳ quái: “Cậu thấy hình ở đâu? Sao tôi không nhớ mình từng chụp hình chung với anh Quân?”
Tào duệ liếc anh: “Trí nhớ gì chứ!”
Tào Duệ mở máy tính trên bàn làm việc ra, lục soát danh sách của Ninh Hạ.
“Cậu xem!”
“A!” Lôi Niểu Niểu nói: “Đây là hôn lễ của anh Đình và chị dâu”
Lúc đó hôn lễ rất long trọng, mời rất nhiều truyền thông tham gia, cũng không tính là bí mật gì. Cho nên, Ninh Hạ đăng lên cũng là một chuyện rất bình thường.
Lý Thiên Mặc hỏi Tào Duệ: “Sao đột nhiên cậu lại tìm ra tấm hình này?”
Ánh mắt Lý Thiên Mặc vô cùng sắc bén, dường như anh đã tìm được điểm đột phá.
Tào Duệ nói: “Hôm qua A Đạt nói, trong tấm hình này có người là anh ruột của em ấy.”
Trong lòng Lý Thiên Mặc giật mình, nhưng bên ngoài lại rất bình tĩnh.
Lý Thiên Mặc cười, cố ý trêu ghẹo nói: “Trong hình này có ba người đàn ông, đều là rễ phụ. Không nghĩ tới, làm rễ phụ còn xảy ra chuyện.”
Lý Thiên Mặc chỉ chỉ mình: “Không thể nào là tôi...” Anh chỉ chỉ Giang Quân: “Cũng không thể là anh Quân...” Ba mẹ anh quân đều là lão cán bộ quân khu, chỉ có một con trai.
Đột nhiên ngón tay của Lý Thiên Mặc dừng lại, anh nhìn tiểu Bát.... không thể nào là anh Tám chứ?
Nói thật, anh vẫn không quá hiểu thân phận của anh tám.
Chỉ biết anh làm nghiên cứu khoa học, thân phận vô cùng thần bí. tính cách của anh tám là cái loại thật nghịch ngợm, mto65 chút cũng không ngột ngạt. Ngày đó bọn họ đánh bài xì phé, chơi bắt mười cơ, anh và anh tám còn cùng nhau một đội, rất là vui vẻ.
Mặc dù, anh là bạn của anh tám, nhưng mà, liên quan đến tin tức thân phận của anh tám lại hoàn toàn không biết gì cả.
Chuyện này, phải mau chóng thông báo anh Đình và tiểu Vi.
Lý Thiên Mặc hơi do dự, Tào duệ cười nói: “Không sai. A Đạt nói, vị đeo mắt kiếng này là anh ruột cô ấy.”
Lôi Niểu Niểu vô cùng kinh ngạc! Cô nhìn Lý Thiên Mặc.
Lý Thiên Mặc giả vờ như bừng tỉnh hiểu ra: “À.... vị rễ phụ này, tôi thật là không quen lắm.”
Lý Thiên Mặc nói: “Ký tên cái gì, tôi nghĩ cách giúp anh. Hôm nay anh làm quen hoàn cảnh trước, tôi giới thiệu nhân viên cho anh quen biết.”
Tào Duệ gật đầu nói: “Được.”
Ba người từ phòng làm việc đi ra, Lý Thiên Mặc lập tức gọi điện thoại cho Diệp Đình: “Anh, em có chuyện gấp muốn gặp anh, nói trong điện thoại không tiện.”
Diệp Đình nói: “Em đến nhà anh.”
“Được!” Lý Thiên Mặc kéo Lôi Niểu Niểu chạy thẳng tới trang viên biệt thự của Diệp Đình.
Lý Thiên Mặc cùng Lôi Niểu Niểu vào cửa trang viên, xa xa đã nhìn thấy nóc trang viên, cũng treo khí cầu....
“Phốc ----” Lôi Niểu Niểu che miệng cười: “thật là vui mừng nha... không nghĩ tới anh Đình và chị đâu lại, lại.... trẻ con như vậy....”
Lý Thiên Mặc đậu xe ở viện trước, Diệp đình và Lăng Vi đã ra cửa đón bọn họ.
Lôi Niểu Niểu chỉ những khí cầu đủ màu sắc kia cười không ngừng: “Chị đâu, sao chị và anh của em lại ngây thơ như vậy? Một biệt thự uy nghiêm như vậy.... lại để hai người biến thành khu vui chơi trẻ con....”
Lăng Vi xách eo, dậm chân nói: “Những khí cầu kia đều là ông treo!”
Lôi niểu Niểu giật mình: “Là ông Diệp, hay là ông nội em?”
Lăng Vi cười cổ quái: “Nhất định là hai vị lão gia tử cùng nhau! Hai lão ngoan đồng! À đúng, còn có ông Nhan, ba anh em họ treo những khí cầu này mất nửa tháng.”
Trong đầu Lôi Niểu Niểu nghĩ: “Ba người bọn họ thật rãnh rồi....”
/1906
|