Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
An Kỳ Nhi khó chịu có chút không đứng nổi...
Lăng Vi nhìn bộ dáng của cô cũng không giống như là mang thai, ngược lại giống như muốn tới một cơn bệnh nặng.
Vinh Phỉ cũng khẩn trương: “Rốt cuộc là làm sao?”
An Kỳ Nhi đột nhiên run rẩy... Sắc mặt Vinh Phỉ cũng đổi theo, anh ôm chặt cô, nhìn chằm chằm mặt cô, khẩn trương hỏi: “Thế nào?”
An Kỳ Nhi lắc đầu, đột nhiên trán thấm ra tầng tầng mồ hôi, cô ôm bụng rên một tiếng: “Đau bụng...”
Lăng Vi đột nhiên có phần bất an, tính cách An Kỳ Nhi vốn là rất bền bỉ, cả người đếm không hết vết thương, thông thường chảy máu, bị thương, cô ngay cả chân mày đều không nhíu một cái.
Đột nhiên nói đau bụng, rốt cuộc là đau bao nhiêu? Mới có thể làm cho cô nói ra chữ “Đau”?
Mồ hôi trên trán An Kỳ Nhi giống như những giọt nước vậy, tuôn rơi rơi. Mặt cô trở nên xanh mét!
Vinh Phỉ lập tức nóng ruột: “Chúng ta nhanh đi về, anh đưa em đi bệnh viện!”
Vừa nói, Vinh Phỉ vừa đỡ An Kỳ Nhi đứng lên.
An Kỳ Nhi khoát tay một cái: “Chờ một chút... Để cho em chậm một chút...”
Cô đau đến không nhúc nhích được, một lúc lâu, cô mới nói: “Em muốn đi vệ sinh...”
Vinh Phỉ vội vàng đỡ cô lên.
Lăng Vi sợ An Kỳ Nhi xấu hổ, cũng không đi cùng.
Chỉ chốc lát sau, Vinh Phỉ cõng An Kỳ Nhi trở lại, Lăng Vi thấy sắc mặt Vinh Phỉ trở nên tối đen!
Đen giống như đáy nồi vậy, sắc mặt âm trầm đáng sợ!
Lăng Vi nhìn chằm chằm Vinh Phỉ hỏi: “Cô ấy thế nào?”
Vinh Phỉ nói: “Không biết nguyên nhân gì, cô ấy mới vừa rồi đi tiểu, đều là máu... Anh phải đưa cô ấy trở về.”
Lăng Vi chay mau tới tìm Diệp Đình, Diệp Đình và Lý Thiên Mặc còn đang nghiên cứu khối đá bích.
Tiểu tổ Bóng Tối và đội viên đặc chiến tất cả tản ra đi tìm tượng phật thứ năm.
Lăng Vi nói cho Diệp Đình xong, sắc mặt Diệp Đình lập tức trầm xuống, anh chạy tới xem, An Kỳ Nhi, thấy cô đau đến cắn răng chịu đựng, người run run mãnh liệt!
“Anh Tứ, anh mang cô ấy trở về trước. Để cho Lão Hắc cho dẫn đường mọi người! Chúng ta đã tìm được cửa vào, anh cũng đừng lo lắng bên này.”
“Được!” Vinh Phỉ cũng nghĩ như vậy, bọn họ đã tìm được cửa vào, làm sao đi vào, chỉ là vấn đề thời gian, phía sau có anh hay không có anh, cũng không phải là vấn đề lớn.
Vinh Phỉ nói: “Trước hết để cho Lão Hắc dẫn tôi ra ngoài, chờ tôi thu xếp ổn thỏa cho vợ tôi xong, tôi sẽ trở lại cùng mọi người hội hợp.”
Lăng Vi vội vàng kêu Lão Hắc tới..
Lão Hắc ở bên kia cầm nhánh cây đậy kín cho các huynh đệ của ông, lại còn đang quỳ bên cạnh bọn họ thật lâu.
Vào lúc này, Lăng Vi kêu lão. Lão mới một bên gõ hai chân tê dại đứng lên.
Lăng Vi để cho tiểu phiên dịch đối với Lão Hắc nói, trước để cho lão đưa Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi đi ra ngoài.
Lão Hắc đờ đẫn gật đầu một cái.
Vẻ mặt lão bây giờ có chút hoảng hốt... Lập tức mất đi nhiều anh em như vậy, trong lúc nhất thời lão vẫn chưa chấp nhận được.
Diệp Đình không an tâm về Lão Hắc, trên đường đi liệu lão có làm điều gì xấu, liền kêu hai tiểu đội tiểu tổ Bóng Tối, để cho bọn họ phụ trách trông chừng Lão Hắc, cũng hộ tống Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi đi ra ngoài.
An Kỳ Nhi khó chịu có chút không đứng nổi...
Lăng Vi nhìn bộ dáng của cô cũng không giống như là mang thai, ngược lại giống như muốn tới một cơn bệnh nặng.
Vinh Phỉ cũng khẩn trương: “Rốt cuộc là làm sao?”
An Kỳ Nhi đột nhiên run rẩy... Sắc mặt Vinh Phỉ cũng đổi theo, anh ôm chặt cô, nhìn chằm chằm mặt cô, khẩn trương hỏi: “Thế nào?”
An Kỳ Nhi lắc đầu, đột nhiên trán thấm ra tầng tầng mồ hôi, cô ôm bụng rên một tiếng: “Đau bụng...”
Lăng Vi đột nhiên có phần bất an, tính cách An Kỳ Nhi vốn là rất bền bỉ, cả người đếm không hết vết thương, thông thường chảy máu, bị thương, cô ngay cả chân mày đều không nhíu một cái.
Đột nhiên nói đau bụng, rốt cuộc là đau bao nhiêu? Mới có thể làm cho cô nói ra chữ “Đau”?
Mồ hôi trên trán An Kỳ Nhi giống như những giọt nước vậy, tuôn rơi rơi. Mặt cô trở nên xanh mét!
Vinh Phỉ lập tức nóng ruột: “Chúng ta nhanh đi về, anh đưa em đi bệnh viện!”
Vừa nói, Vinh Phỉ vừa đỡ An Kỳ Nhi đứng lên.
An Kỳ Nhi khoát tay một cái: “Chờ một chút... Để cho em chậm một chút...”
Cô đau đến không nhúc nhích được, một lúc lâu, cô mới nói: “Em muốn đi vệ sinh...”
Vinh Phỉ vội vàng đỡ cô lên.
Lăng Vi sợ An Kỳ Nhi xấu hổ, cũng không đi cùng.
Chỉ chốc lát sau, Vinh Phỉ cõng An Kỳ Nhi trở lại, Lăng Vi thấy sắc mặt Vinh Phỉ trở nên tối đen!
Đen giống như đáy nồi vậy, sắc mặt âm trầm đáng sợ!
Lăng Vi nhìn chằm chằm Vinh Phỉ hỏi: “Cô ấy thế nào?”
Vinh Phỉ nói: “Không biết nguyên nhân gì, cô ấy mới vừa rồi đi tiểu, đều là máu... Anh phải đưa cô ấy trở về.”
Lăng Vi chay mau tới tìm Diệp Đình, Diệp Đình và Lý Thiên Mặc còn đang nghiên cứu khối đá bích.
Tiểu tổ Bóng Tối và đội viên đặc chiến tất cả tản ra đi tìm tượng phật thứ năm.
Lăng Vi nói cho Diệp Đình xong, sắc mặt Diệp Đình lập tức trầm xuống, anh chạy tới xem, An Kỳ Nhi, thấy cô đau đến cắn răng chịu đựng, người run run mãnh liệt!
“Anh Tứ, anh mang cô ấy trở về trước. Để cho Lão Hắc cho dẫn đường mọi người! Chúng ta đã tìm được cửa vào, anh cũng đừng lo lắng bên này.”
“Được!” Vinh Phỉ cũng nghĩ như vậy, bọn họ đã tìm được cửa vào, làm sao đi vào, chỉ là vấn đề thời gian, phía sau có anh hay không có anh, cũng không phải là vấn đề lớn.
Vinh Phỉ nói: “Trước hết để cho Lão Hắc dẫn tôi ra ngoài, chờ tôi thu xếp ổn thỏa cho vợ tôi xong, tôi sẽ trở lại cùng mọi người hội hợp.”
Lăng Vi vội vàng kêu Lão Hắc tới..
Lão Hắc ở bên kia cầm nhánh cây đậy kín cho các huynh đệ của ông, lại còn đang quỳ bên cạnh bọn họ thật lâu.
Vào lúc này, Lăng Vi kêu lão. Lão mới một bên gõ hai chân tê dại đứng lên.
Lăng Vi để cho tiểu phiên dịch đối với Lão Hắc nói, trước để cho lão đưa Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi đi ra ngoài.
Lão Hắc đờ đẫn gật đầu một cái.
Vẻ mặt lão bây giờ có chút hoảng hốt... Lập tức mất đi nhiều anh em như vậy, trong lúc nhất thời lão vẫn chưa chấp nhận được.
Diệp Đình không an tâm về Lão Hắc, trên đường đi liệu lão có làm điều gì xấu, liền kêu hai tiểu đội tiểu tổ Bóng Tối, để cho bọn họ phụ trách trông chừng Lão Hắc, cũng hộ tống Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi đi ra ngoài.
/1906
|