Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đoàn người một đường tiến về phía trước, Trong tay Lăng Vi cầm cây nến, bởi vì sợ trước mặt không có không khí, nếu như cây nến đột nhiên bị tắt, bọn họ sẽ không tiến về phía trước.
“Ai? Đó không phải là phi hành khí sao?”
Màu trắng bạc của phi hành khí nằm trên đất ngay trước mặt, Diệp Đình đưa tay ngăn mọi người tiến về phía trước: “Khoan hãy đi.”
Trong tay Lăng Vi cầm khúc gỗ, cô trói cây nến ở phía trên cây gỗ đưa về phía trước, cây nến không có bị tắt: “Phía trước có dưỡng khí.”
Diệp Đình cầm tay Lăng Vi cùng nhau tiến về phía trước. Hai người vừa đi vừa quan sát trên, dưới, trái, phải. Không có phát hiện bất kỳ lỗ thủng hay cơ quan gì, Lý Thiên Mặc đi theo phía sau bọn họ.
Lý Thiên Mặc nói: “Nơi này không có tín hiệu! Hèn chi phi hành khí rơi trên mặt đất. Hai người nhìn màn ảnh này, hoàn toàn không bắt được bất kỳ tín hiệu nào.”
Đột nhiên mất tín hiệu, làm cho đoàn người vô cùng khẩn trương.
Lý Thiên Mặc giật giật tín hiệu tăng cường khí, vẫn vô dụng.
“Hoàn toàn không có tín hiệu, Chúng ta cũng không liên lạc được với anh Bát.”
Đội trưởng đội đặc chiến nói: “Chúng ta cứ đi về phía trước, xem thử phía trước có gì!”
Anh quay đầu, nói với đội viên của mình: “Nhiệm vụ của chúng ta là không quay đầu lại. Không cứu được Bạch Bình và hai vị giáo sư, nếu chúng ta quay đầu chẳng khác nào nhiệm vụ thất bại!”
“Dạ! Đội trưởng!”
“Mọi người phải cẩn thận! Chú ý xung quanh có rắn độc hay độc trùng gì không!”
Lôi tuấn “Tê “ một tiếng, nói: “Làm ơn đừng nhắc tới rắn độc...” Cảnh tượng ngày đó quả thật rất đấng sợ, chỉ là nghĩ thôi cũng cảm thấy kinh khủng…
Lý Thiên Mặc hít một hơi nói: “Tôi bây giờ cũng không sợ rắn độc, tôi chỉ sợ có loài động vật nào đó trong hang mà chúng ta chưa thấy, hình dạng kỳ quái, nếu đột nhiên nhảy đến trước mặt tôi, có thể tôi sẽ bị hù chết mất.”
Lăng Vi nói: “Cậu đi ta phía tôi, cậu sợ cái gì. Quái vật có xuất hiện, cũng là tôi trước. Tôi là người lớn như thế, ăn một mình tôi, cũng đủ tiêu hóa hai ngày, hai ngày còn không đủ thời gian chạy ra ngoài sao?”
Đoàn người một bên chửi rủa, một bên lại tiếp tục đi về phía trước, cũng không biết đi bao xa, dưỡng khí cũng đủ để hít thở, hình như còn cảm giác được có những làn gió nhẹ thổi qua lại.
“Có phải đi đến cửa ra rồi hay không?” Vương Dần trước giờ không lên tiếng, đột nhiên đi tới phía trước, ông đưa tay, đi về trước dò xét dò.
Ông nói: “Mọi người có cảm giác được không, hình như gió càng ngày càng lớn.
“Đúng vậy,“ Lôi Tuấn cũng bắt chước cảm nhận, anh suy đoán nói: “Phía trước nhất định là có lỗ thông hơi! Có phải chúng ta đã đi đên cuối hang động?”
Nhưng là, bọn họ lại đi rất lâu, không chỉ không đi tới cuối hang động, mà giống như càng đi càng không cảm giác được.
Bởi vì, chiều rộng lối đi này... Càng ngày càng hẹp...
Độ cao, càng ngày càng thấp.
Bởi vì, trước… năm sáu người cùng đi, bây giờ hai người mới có thể xếp thành hàng.
Độ cao lúc trước cũng rất cao, bây giờ Diệp Đình đi bộ cũng muốn khom người…
“Chỗ này quá ngột ngạt!” Lôi Tuấn ồn ào nói: “Lối đi này là ý gì? Ăn xén nguyên vật liệu sao? Tại sao càng ngày càng hẹp? Có phải A Đạt không trả tiền cho công nhân? Công nhân bỏ đi, không đào hang cho cô ta?”
Lôi Tuấn là cố ý nói như vậy, đoàn người đều biết anh muốn cho mọi người thoải mái một chút.
Nhưng là, loại cảm giác bị áp bách, thật là làm cho người ta muốn nghẹt thở!
Càng ngày cảm càng giác khó chịu, khiến cho người ta như càng ngày càng tan vỡ.
Vương Dần nói: “Có thể đây là chiến thuât của kẻ thù, làm cho chúng ta càng ngày càng khẩn trương, tiêu hao sức lực và sức chiến đấu của chúng ta, như vậy tính cảnh giác của chúng ta sẽ hạ xuống rất nhiều.”
Lúc này, đội trưởng đội đặc chiến đột nhiên nói: “Tôi cảm thấy chúng ta nên dừng lại bàn bạc kế hoạch một chút.”
Đoàn người đều dừng lại, nhìn về anh ta.
Dưới ánh sáng của ngọn đuốc, biểu tình của đội trưởng đội đặc chiến nghiêm nghị lạ thường.
Anh ta nhìn chằm chằm Diệp Đình nói: “Ở phía trước có gì chúng ta còn chưa biết, tôi cảm thấy... Anh tốt nhất nên đưa người người của anh trở về, tôi cùng và các đội viên của tôi sẽ đi cứu người.”
Diệp Đình nhìn về phía trước quan sát, không biết lối đi trước mặt này dài bao lâu, bên trong càng ngày càng hẹp, càng ngày càng thấp. Nếu như, đi tới cuối cùng, chiều rộng lối đi hẹp chỉ đủ cho một người, bọn họ như vậy nhiều người làm thế nào?
Chỉ thêm trễ nãi thời gian cứu người!
Diệp Đình suy nghĩ, cùng đoàn người suy nghĩ, anh nói với đội trưởng đội đặc chiến: “Các anh cứ đi vào trước, chúng tôi ở nơi này đợi.”
Dẫu sao so với sự chuyên nghiệp bọn họ, vũ khí hoàn hảo, kinh nghiệm tác chiến cũng phong phú.
Đội trưởng đội đặc chiến gật đầu: “Được, chín người chúng tôi đi vào trước. Như vậy tốc độ hành quân sẽ nhanh hơn gấp mấy lần. Mọi người ở nơi này chờ.”
Đoàn người một đường tiến về phía trước, Trong tay Lăng Vi cầm cây nến, bởi vì sợ trước mặt không có không khí, nếu như cây nến đột nhiên bị tắt, bọn họ sẽ không tiến về phía trước.
“Ai? Đó không phải là phi hành khí sao?”
Màu trắng bạc của phi hành khí nằm trên đất ngay trước mặt, Diệp Đình đưa tay ngăn mọi người tiến về phía trước: “Khoan hãy đi.”
Trong tay Lăng Vi cầm khúc gỗ, cô trói cây nến ở phía trên cây gỗ đưa về phía trước, cây nến không có bị tắt: “Phía trước có dưỡng khí.”
Diệp Đình cầm tay Lăng Vi cùng nhau tiến về phía trước. Hai người vừa đi vừa quan sát trên, dưới, trái, phải. Không có phát hiện bất kỳ lỗ thủng hay cơ quan gì, Lý Thiên Mặc đi theo phía sau bọn họ.
Lý Thiên Mặc nói: “Nơi này không có tín hiệu! Hèn chi phi hành khí rơi trên mặt đất. Hai người nhìn màn ảnh này, hoàn toàn không bắt được bất kỳ tín hiệu nào.”
Đột nhiên mất tín hiệu, làm cho đoàn người vô cùng khẩn trương.
Lý Thiên Mặc giật giật tín hiệu tăng cường khí, vẫn vô dụng.
“Hoàn toàn không có tín hiệu, Chúng ta cũng không liên lạc được với anh Bát.”
Đội trưởng đội đặc chiến nói: “Chúng ta cứ đi về phía trước, xem thử phía trước có gì!”
Anh quay đầu, nói với đội viên của mình: “Nhiệm vụ của chúng ta là không quay đầu lại. Không cứu được Bạch Bình và hai vị giáo sư, nếu chúng ta quay đầu chẳng khác nào nhiệm vụ thất bại!”
“Dạ! Đội trưởng!”
“Mọi người phải cẩn thận! Chú ý xung quanh có rắn độc hay độc trùng gì không!”
Lôi tuấn “Tê “ một tiếng, nói: “Làm ơn đừng nhắc tới rắn độc...” Cảnh tượng ngày đó quả thật rất đấng sợ, chỉ là nghĩ thôi cũng cảm thấy kinh khủng…
Lý Thiên Mặc hít một hơi nói: “Tôi bây giờ cũng không sợ rắn độc, tôi chỉ sợ có loài động vật nào đó trong hang mà chúng ta chưa thấy, hình dạng kỳ quái, nếu đột nhiên nhảy đến trước mặt tôi, có thể tôi sẽ bị hù chết mất.”
Lăng Vi nói: “Cậu đi ta phía tôi, cậu sợ cái gì. Quái vật có xuất hiện, cũng là tôi trước. Tôi là người lớn như thế, ăn một mình tôi, cũng đủ tiêu hóa hai ngày, hai ngày còn không đủ thời gian chạy ra ngoài sao?”
Đoàn người một bên chửi rủa, một bên lại tiếp tục đi về phía trước, cũng không biết đi bao xa, dưỡng khí cũng đủ để hít thở, hình như còn cảm giác được có những làn gió nhẹ thổi qua lại.
“Có phải đi đến cửa ra rồi hay không?” Vương Dần trước giờ không lên tiếng, đột nhiên đi tới phía trước, ông đưa tay, đi về trước dò xét dò.
Ông nói: “Mọi người có cảm giác được không, hình như gió càng ngày càng lớn.
“Đúng vậy,“ Lôi Tuấn cũng bắt chước cảm nhận, anh suy đoán nói: “Phía trước nhất định là có lỗ thông hơi! Có phải chúng ta đã đi đên cuối hang động?”
Nhưng là, bọn họ lại đi rất lâu, không chỉ không đi tới cuối hang động, mà giống như càng đi càng không cảm giác được.
Bởi vì, chiều rộng lối đi này... Càng ngày càng hẹp...
Độ cao, càng ngày càng thấp.
Bởi vì, trước… năm sáu người cùng đi, bây giờ hai người mới có thể xếp thành hàng.
Độ cao lúc trước cũng rất cao, bây giờ Diệp Đình đi bộ cũng muốn khom người…
“Chỗ này quá ngột ngạt!” Lôi Tuấn ồn ào nói: “Lối đi này là ý gì? Ăn xén nguyên vật liệu sao? Tại sao càng ngày càng hẹp? Có phải A Đạt không trả tiền cho công nhân? Công nhân bỏ đi, không đào hang cho cô ta?”
Lôi Tuấn là cố ý nói như vậy, đoàn người đều biết anh muốn cho mọi người thoải mái một chút.
Nhưng là, loại cảm giác bị áp bách, thật là làm cho người ta muốn nghẹt thở!
Càng ngày cảm càng giác khó chịu, khiến cho người ta như càng ngày càng tan vỡ.
Vương Dần nói: “Có thể đây là chiến thuât của kẻ thù, làm cho chúng ta càng ngày càng khẩn trương, tiêu hao sức lực và sức chiến đấu của chúng ta, như vậy tính cảnh giác của chúng ta sẽ hạ xuống rất nhiều.”
Lúc này, đội trưởng đội đặc chiến đột nhiên nói: “Tôi cảm thấy chúng ta nên dừng lại bàn bạc kế hoạch một chút.”
Đoàn người đều dừng lại, nhìn về anh ta.
Dưới ánh sáng của ngọn đuốc, biểu tình của đội trưởng đội đặc chiến nghiêm nghị lạ thường.
Anh ta nhìn chằm chằm Diệp Đình nói: “Ở phía trước có gì chúng ta còn chưa biết, tôi cảm thấy... Anh tốt nhất nên đưa người người của anh trở về, tôi cùng và các đội viên của tôi sẽ đi cứu người.”
Diệp Đình nhìn về phía trước quan sát, không biết lối đi trước mặt này dài bao lâu, bên trong càng ngày càng hẹp, càng ngày càng thấp. Nếu như, đi tới cuối cùng, chiều rộng lối đi hẹp chỉ đủ cho một người, bọn họ như vậy nhiều người làm thế nào?
Chỉ thêm trễ nãi thời gian cứu người!
Diệp Đình suy nghĩ, cùng đoàn người suy nghĩ, anh nói với đội trưởng đội đặc chiến: “Các anh cứ đi vào trước, chúng tôi ở nơi này đợi.”
Dẫu sao so với sự chuyên nghiệp bọn họ, vũ khí hoàn hảo, kinh nghiệm tác chiến cũng phong phú.
Đội trưởng đội đặc chiến gật đầu: “Được, chín người chúng tôi đi vào trước. Như vậy tốc độ hành quân sẽ nhanh hơn gấp mấy lần. Mọi người ở nơi này chờ.”
/1906
|