Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khăn lông đã lạnh, hiển nhiên là lâu rồi
Cô gái bên cạnh ngủ say, mái tóc hỗn độn, khuôn mặt tiều tụy, hiển nhiên cả đêm qua không được nghỉ ngơi.
Anh cầm khăn lông ngồi dậy.
Nhiệt độ lui đi, cả người không còn nhức mỏi nữa.
Lúc này đột nhiên Lăng Vi mở mắt ra, đôi mắt mệt mỏi nhìn anh.
Anh cười nói: “Cô thật tốt bụng.”
Lăng Vi trừng anh, hừ lạnh: “Tôi sợ anh chết trong nhà tôi, anh nhanh dưỡng thương cho tốt rồi cút khỏi nhà tôi đi.” Không kiên nhẫn xoay người đưa lưng về phía anh, một đêm ngủ không ngon, đầu đau muốn chết.
Nói năng chua ngoa, lòng mềm như đậu hủ. Anh cho cô một ánh mắt.
Xuống đất lại duỗi tay kéo cô lại: “Giúp tôi tắm rửa đi.”
Lăng Vi buồn ngủ muốn chết hận không thể xé xác anh ra.
Cô con*** nó khổ sở tới mức nào, nửa đêm chăm sóc cho anh ta, trực tiếp để anh ta chết luôn không tốt hơn sao?
Diệp Đình đưa tay xách cô vào phòng tắm.
“Cởi quần áo giúp tôi.” Anh dùng sức một chút thì miệng vết thương nơi cánh tay sẽ vỡ ra.
Lăng Vi buồn bực nói: “Anh không tự cởi được sao? Anh bị thương ở eo nhưng tay không tàn phế đấy chứ?”
Diệp Đình lạnh lùng liếc cô: “Không biết là ai càng muốn giúp tôi cởi quần áo không biết.”
“...” Lăng Vi nghẹn họng, xác thật là cô sai...
Diệp Đình lại nói: “25% bản quyền...”
Lăng Vi hoàn toàn không biết giận, ai bảo cô dùng chân dung của anh ta, thiếu tiên anh ta cơ chứ. Huống hồ cô cũng hy vọng miệng vết thương của anh ta nhanh lành, cũng nhanh cút đi nên chỉ có thể ủy khuất cầu toàn, duỗi tay túm chặt vạt áo của anh kéo lên trên.
Kéo quần áo xong, cơ bụng của anh xuất hiện ngay trong tầm mắt, tuy cô buồn ngủ muốn chết nhưng...vẫn bị cơ bụng 8 múi của anh kích thích tỉnh táo.
Vóc người anh rất cao, cô giúp anh cởi quần áo đúng là cố hết sức. Vì tiện cởi được, cả người cô phải dán vào người anh. Nhiệt độ trên người anh nóng bỏng, tuy không chạm vào da thịt anh nhưng cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ của anh. Vì muốn phối hợp với cô nên anh cúi người... mặt anh gần như vùi trước ngực cô, Lăng Vi phẫn hận muốn chết.
Cơn tức hôi hổi tăng lên, vừa kéo áo vừa nói lời tổn hại anh: “Người phế vật giống như anh cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy! Heo còn có ích hơn anh! Heo và cải trắng, anh chẳng bằng cái nào hết!”
Đôi mắt đen của Diệp Đình bốc lửa, đè ép xuống, anh lạnh lùng hừ một tiếng: “Cũng chưa chắc không biết ‘làm’ cái gì, hoặc là, có thể cùng cô thử một chút.”
Lăng Vi dùng sức trừng anh một cái!
Quăng quần áo liền ra ngoài đi...
Ngủ.
Diệp Đình bắt lấy cánh tay cô ý bảo giúp giúp anh cọ sau lưng.
Lăng Vi giống bà cô già giúp anh tắm rửa, gội đầu. Anh tắm xong thảnh thơi ra ngoài, cô còn phải giặt quần áo cho anh. Nếu không quần áo của anh để đây chỉ có thu hút ruồi bọ. Giặt xong mới phát hiện trên bàn có một nồi cháo trắng thơm ngào ngạt...mà người kia đang cầm một cuốn truyện tranh đã được xuất bản của cô cúi đầu nghiêm túc đọc.
Lăng Vi như gặp quỷ đi vào phòng tắm rửa mặt, tỉnh táo hơn mới ra thì nồi cháo vẫn còn đó. Cô múc một bán hừ nói: “Cũng không phế lắm, còn biết nấu cháo ăn...”
Diệp Đình không ngẩng đầu, tâm tình hình như không tồi, ngữ khí nhàn nhạt mà nói: “Vẽ cũng không tồi, tình tiết xuất sắc. Xem ra tôi đầu tư cái này sẽ có lợi nhuận.”
Lăng Vi vừa uống cháo vừa nói: “Ha ha... Anh không nói thì tôi cũng quên, hôm qua tôi đầu tư làm ăn hơn 200 triệu, tối nay sẽ biết là lời hay lỗ.” Nói xong cô cầm tờ xổ số phúc lợi lắc lắc, mười đồng tiền, mua năm tờ... Nếu trúng hết thì 200 triệu sẽ là của cô. Ha ha... Khoác lác, ai mà không biết?
Diệp Đình ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái, khóe môi đột nhiên câu lên, tà tứ mà cười một chút. Nha đầu này... Quả thực. Thật không biết nàng đầu là như thế nào lớn lên...
Ngày thứ ba, Lăng Vi tan học về đến nhà phát hiện trong nhà không có ai.
Tên kia đi rồi hả?
Lăng Vi tìm khắp nơi.
Trong nhà không có dấu vết đánh nhau, hiển nhiên không bị người ta bắt đi mà tự mình rời đi.
“Ừ… tên gia hỏa này cũng thật giữ lời hứa, nói ba ngày đúng ba ngày…”
Không nói nhiều một lời.
Cô ngồi trước bàn phát hiện có một viên đạn đè lên trang giấy vẽ của cô. Viên đạn nằm giữa chặn ngang một sợi dây.
Sợi dây này đâu ra…
Lăng Vi nhíu mày.
Cô mở hộp trang sức của mình ra, đôi mắt mở to. Vòng cổ trân châu của cô bị phá hỏng.
“Diệp Đình, anh cái tên hỗn đản này.”
Vòng cổ này là trang sức lúc còn sống mà mẹ cô thích nhất, chính là quà sinh nhật ba mua tặng mẹ. Ba mẹ qua đời cô chỉ có thể nhìn vật nhớ người.
Thế mà Diệp Đình… lại phá hỏng nó.
Lăng Vi nổi trận lôi đình.
Một phát đứng lên, ôm hộp trang sức chạy như bay xuống lầu. Qúa đáng. Không được cô đồng ý mà dám tùy tiện phá đồ của cô.
“Tên gia hỏa tự cho là đúng này, quả thật không thể tha thứ.”
Đi vào một cửa hàng sữa chữa đồ trang sức, bảo thợ sửa sửa lại. Ghét bỏ ném viên đạn vào họp trang sức, nhét vào ba lo tức giận về nhà.
Một tuần sau, hôm nay là ngày cuối tuần, sáng sớm Lăng Vi đi siêu thị.
Khi trở về, vừa đến hành lang liền thấy bốn người cảnh sát ngoài cửa.
Lăng Vi cả kinh.
“Xin hỏi cô là Lăng tiểu thư sao?” một vị cảnh sát trong đó hỏi.
Lăng Vi dừng chân.
Bốn người này mặc chế phục màu xanh viển, biểu tình cực kì nghiêm túc: “Chúng tôi là cảnh sát hình sự, có một vụ án cần cô giúp đỡ điều tra.”
Bọn họ đồng loạt đưa giấy chứng nhận.
Trong đó có một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai tiến lên đưa một tờ giấy nói: “Xin chào Lăng tiểu thư, tôi là Lôi Tuấn thuộc tổ trọng án hình sự, chúng tôi yêu cầu điều tra phòng của cô, đây là lệnh điều tra.”
Lăng Vi nghi ngờ nhìn anh ta, người này nói tiếng phổ thông tốt như vậy? Hoàn toàn không có khẩu âm địa phương.
“Mời cô hợp tác điều tra.”
Lăng Vi mở cửa, bốn người cảnh sát đi vào phòng khách, có người chụp hình có người tìm kiếm.
“Lăng tiểu thư, xin hỏi cô đã gặp qua người đàn ông này chưa?” Lôi Tuấn cấm một tấm hình đưa ra.
Người bên trong bức hình đúng là Diệp Đình.
Lăng Vi bình tĩnh không hề gợn sóng lắc đầu: “Chưa nhìn thấy bao giờ.”
Lôi Tuấn nhìn cô chằm chằm, thấy cô bình tĩnh tự nhiên không hề có biểu tì gì lúc này mới cất đi, giương mắt đánh giá căn phòng.
Lục soát hồi lâu anh ta mới đi vào phòng ngủ, nhìn vách tương vẽ hoa đột nhiên cau mày.
Anh ta đưa tay gõ mặt tường: “Cốc cốc cốc…”
Gõ vài cái đột nhiên ánh mắt anh ta ngưng lại.
Cốc cốc cốc.
“Nơi này...” trống không!
Đôi mắt anh ta sáng ngời, Lăng Vi nhìn ánh mắt anh ta lóe lên sự tức giận, ánh mắt sắc bén, âm ngoan, nhưng sau đó liền biến mất. Nếu không phải Lăng Vi cẩn thận quan sát căn bản sẽ không phát hiện.
Trái tim của Lăng Vi như gõ trống. Nhất định đám người này không phải là cảnh sát.
Bọn họ giả trang.
Bốn người này nhất định là đồng bọn người đàn bà kia. Nếu là cảnh sát thật sự, nhìn thấy phía sau là một tủ âm chỉ biết ngạc nhiên chứ không phải là phẫn nộ.
Nhất định bọn họ là kẻ thù của Diệp Đình.
Lăng Vi lùi ra sau một bước, lùi đến cửa lớn liền nhanh chân chạy ra ngoài.
Nhưng vừa chạy được vài bước đột nhiên bị đánh ngã vào bức tường: “Muốn chạy sao? Không kịp rồi.” người đàn bà quyến rũ mặc áo da đen đột nhiên xuất hiện kéo lấy cô.
Bộp, Lăng Vi bị ném vào phòng khách, bả vai trái đánh vào bàn trà.
A… đau đớn làm cô cắn răng, run lên, bả vai khiến cô đau toát mồ hôi lạnh. Đăng bởi: Thất Liên Hoa
Khăn lông đã lạnh, hiển nhiên là lâu rồi
Cô gái bên cạnh ngủ say, mái tóc hỗn độn, khuôn mặt tiều tụy, hiển nhiên cả đêm qua không được nghỉ ngơi.
Anh cầm khăn lông ngồi dậy.
Nhiệt độ lui đi, cả người không còn nhức mỏi nữa.
Lúc này đột nhiên Lăng Vi mở mắt ra, đôi mắt mệt mỏi nhìn anh.
Anh cười nói: “Cô thật tốt bụng.”
Lăng Vi trừng anh, hừ lạnh: “Tôi sợ anh chết trong nhà tôi, anh nhanh dưỡng thương cho tốt rồi cút khỏi nhà tôi đi.” Không kiên nhẫn xoay người đưa lưng về phía anh, một đêm ngủ không ngon, đầu đau muốn chết.
Nói năng chua ngoa, lòng mềm như đậu hủ. Anh cho cô một ánh mắt.
Xuống đất lại duỗi tay kéo cô lại: “Giúp tôi tắm rửa đi.”
Lăng Vi buồn ngủ muốn chết hận không thể xé xác anh ra.
Cô con*** nó khổ sở tới mức nào, nửa đêm chăm sóc cho anh ta, trực tiếp để anh ta chết luôn không tốt hơn sao?
Diệp Đình đưa tay xách cô vào phòng tắm.
“Cởi quần áo giúp tôi.” Anh dùng sức một chút thì miệng vết thương nơi cánh tay sẽ vỡ ra.
Lăng Vi buồn bực nói: “Anh không tự cởi được sao? Anh bị thương ở eo nhưng tay không tàn phế đấy chứ?”
Diệp Đình lạnh lùng liếc cô: “Không biết là ai càng muốn giúp tôi cởi quần áo không biết.”
“...” Lăng Vi nghẹn họng, xác thật là cô sai...
Diệp Đình lại nói: “25% bản quyền...”
Lăng Vi hoàn toàn không biết giận, ai bảo cô dùng chân dung của anh ta, thiếu tiên anh ta cơ chứ. Huống hồ cô cũng hy vọng miệng vết thương của anh ta nhanh lành, cũng nhanh cút đi nên chỉ có thể ủy khuất cầu toàn, duỗi tay túm chặt vạt áo của anh kéo lên trên.
Kéo quần áo xong, cơ bụng của anh xuất hiện ngay trong tầm mắt, tuy cô buồn ngủ muốn chết nhưng...vẫn bị cơ bụng 8 múi của anh kích thích tỉnh táo.
Vóc người anh rất cao, cô giúp anh cởi quần áo đúng là cố hết sức. Vì tiện cởi được, cả người cô phải dán vào người anh. Nhiệt độ trên người anh nóng bỏng, tuy không chạm vào da thịt anh nhưng cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ của anh. Vì muốn phối hợp với cô nên anh cúi người... mặt anh gần như vùi trước ngực cô, Lăng Vi phẫn hận muốn chết.
Cơn tức hôi hổi tăng lên, vừa kéo áo vừa nói lời tổn hại anh: “Người phế vật giống như anh cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy! Heo còn có ích hơn anh! Heo và cải trắng, anh chẳng bằng cái nào hết!”
Đôi mắt đen của Diệp Đình bốc lửa, đè ép xuống, anh lạnh lùng hừ một tiếng: “Cũng chưa chắc không biết ‘làm’ cái gì, hoặc là, có thể cùng cô thử một chút.”
Lăng Vi dùng sức trừng anh một cái!
Quăng quần áo liền ra ngoài đi...
Ngủ.
Diệp Đình bắt lấy cánh tay cô ý bảo giúp giúp anh cọ sau lưng.
Lăng Vi giống bà cô già giúp anh tắm rửa, gội đầu. Anh tắm xong thảnh thơi ra ngoài, cô còn phải giặt quần áo cho anh. Nếu không quần áo của anh để đây chỉ có thu hút ruồi bọ. Giặt xong mới phát hiện trên bàn có một nồi cháo trắng thơm ngào ngạt...mà người kia đang cầm một cuốn truyện tranh đã được xuất bản của cô cúi đầu nghiêm túc đọc.
Lăng Vi như gặp quỷ đi vào phòng tắm rửa mặt, tỉnh táo hơn mới ra thì nồi cháo vẫn còn đó. Cô múc một bán hừ nói: “Cũng không phế lắm, còn biết nấu cháo ăn...”
Diệp Đình không ngẩng đầu, tâm tình hình như không tồi, ngữ khí nhàn nhạt mà nói: “Vẽ cũng không tồi, tình tiết xuất sắc. Xem ra tôi đầu tư cái này sẽ có lợi nhuận.”
Lăng Vi vừa uống cháo vừa nói: “Ha ha... Anh không nói thì tôi cũng quên, hôm qua tôi đầu tư làm ăn hơn 200 triệu, tối nay sẽ biết là lời hay lỗ.” Nói xong cô cầm tờ xổ số phúc lợi lắc lắc, mười đồng tiền, mua năm tờ... Nếu trúng hết thì 200 triệu sẽ là của cô. Ha ha... Khoác lác, ai mà không biết?
Diệp Đình ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái, khóe môi đột nhiên câu lên, tà tứ mà cười một chút. Nha đầu này... Quả thực. Thật không biết nàng đầu là như thế nào lớn lên...
Ngày thứ ba, Lăng Vi tan học về đến nhà phát hiện trong nhà không có ai.
Tên kia đi rồi hả?
Lăng Vi tìm khắp nơi.
Trong nhà không có dấu vết đánh nhau, hiển nhiên không bị người ta bắt đi mà tự mình rời đi.
“Ừ… tên gia hỏa này cũng thật giữ lời hứa, nói ba ngày đúng ba ngày…”
Không nói nhiều một lời.
Cô ngồi trước bàn phát hiện có một viên đạn đè lên trang giấy vẽ của cô. Viên đạn nằm giữa chặn ngang một sợi dây.
Sợi dây này đâu ra…
Lăng Vi nhíu mày.
Cô mở hộp trang sức của mình ra, đôi mắt mở to. Vòng cổ trân châu của cô bị phá hỏng.
“Diệp Đình, anh cái tên hỗn đản này.”
Vòng cổ này là trang sức lúc còn sống mà mẹ cô thích nhất, chính là quà sinh nhật ba mua tặng mẹ. Ba mẹ qua đời cô chỉ có thể nhìn vật nhớ người.
Thế mà Diệp Đình… lại phá hỏng nó.
Lăng Vi nổi trận lôi đình.
Một phát đứng lên, ôm hộp trang sức chạy như bay xuống lầu. Qúa đáng. Không được cô đồng ý mà dám tùy tiện phá đồ của cô.
“Tên gia hỏa tự cho là đúng này, quả thật không thể tha thứ.”
Đi vào một cửa hàng sữa chữa đồ trang sức, bảo thợ sửa sửa lại. Ghét bỏ ném viên đạn vào họp trang sức, nhét vào ba lo tức giận về nhà.
Một tuần sau, hôm nay là ngày cuối tuần, sáng sớm Lăng Vi đi siêu thị.
Khi trở về, vừa đến hành lang liền thấy bốn người cảnh sát ngoài cửa.
Lăng Vi cả kinh.
“Xin hỏi cô là Lăng tiểu thư sao?” một vị cảnh sát trong đó hỏi.
Lăng Vi dừng chân.
Bốn người này mặc chế phục màu xanh viển, biểu tình cực kì nghiêm túc: “Chúng tôi là cảnh sát hình sự, có một vụ án cần cô giúp đỡ điều tra.”
Bọn họ đồng loạt đưa giấy chứng nhận.
Trong đó có một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai tiến lên đưa một tờ giấy nói: “Xin chào Lăng tiểu thư, tôi là Lôi Tuấn thuộc tổ trọng án hình sự, chúng tôi yêu cầu điều tra phòng của cô, đây là lệnh điều tra.”
Lăng Vi nghi ngờ nhìn anh ta, người này nói tiếng phổ thông tốt như vậy? Hoàn toàn không có khẩu âm địa phương.
“Mời cô hợp tác điều tra.”
Lăng Vi mở cửa, bốn người cảnh sát đi vào phòng khách, có người chụp hình có người tìm kiếm.
“Lăng tiểu thư, xin hỏi cô đã gặp qua người đàn ông này chưa?” Lôi Tuấn cấm một tấm hình đưa ra.
Người bên trong bức hình đúng là Diệp Đình.
Lăng Vi bình tĩnh không hề gợn sóng lắc đầu: “Chưa nhìn thấy bao giờ.”
Lôi Tuấn nhìn cô chằm chằm, thấy cô bình tĩnh tự nhiên không hề có biểu tì gì lúc này mới cất đi, giương mắt đánh giá căn phòng.
Lục soát hồi lâu anh ta mới đi vào phòng ngủ, nhìn vách tương vẽ hoa đột nhiên cau mày.
Anh ta đưa tay gõ mặt tường: “Cốc cốc cốc…”
Gõ vài cái đột nhiên ánh mắt anh ta ngưng lại.
Cốc cốc cốc.
“Nơi này...” trống không!
Đôi mắt anh ta sáng ngời, Lăng Vi nhìn ánh mắt anh ta lóe lên sự tức giận, ánh mắt sắc bén, âm ngoan, nhưng sau đó liền biến mất. Nếu không phải Lăng Vi cẩn thận quan sát căn bản sẽ không phát hiện.
Trái tim của Lăng Vi như gõ trống. Nhất định đám người này không phải là cảnh sát.
Bọn họ giả trang.
Bốn người này nhất định là đồng bọn người đàn bà kia. Nếu là cảnh sát thật sự, nhìn thấy phía sau là một tủ âm chỉ biết ngạc nhiên chứ không phải là phẫn nộ.
Nhất định bọn họ là kẻ thù của Diệp Đình.
Lăng Vi lùi ra sau một bước, lùi đến cửa lớn liền nhanh chân chạy ra ngoài.
Nhưng vừa chạy được vài bước đột nhiên bị đánh ngã vào bức tường: “Muốn chạy sao? Không kịp rồi.” người đàn bà quyến rũ mặc áo da đen đột nhiên xuất hiện kéo lấy cô.
Bộp, Lăng Vi bị ném vào phòng khách, bả vai trái đánh vào bàn trà.
A… đau đớn làm cô cắn răng, run lên, bả vai khiến cô đau toát mồ hôi lạnh. Đăng bởi: Thất Liên Hoa
/1906
|