Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Kỷ Mẫn đã giận đến đầu óc mê muội.
Buổi trưa Lạc Y gọi nói muốn về, trong lòng bà tràn đầy vui mừng xuống bếp vịt tẩm nước sốt, Lạc Y thích ăn món này nhất.
Bà còn đang bận rộn trong bếp, đột nhiên nghĩ tới Lương lão phu nhân nói từng giới thiệu cho Lạc Y một Giám đốc tài vụ.
Bà bỏ công việc trong tay, đi gọi điện thoại hỏi Lương lão phu nhân. Cú điện thoại này gọi liền hối hận, Lương lão phu nhân ở trong điện thoại trách mắng suốt bốn tiếng đồng hồ!
Kỷ Mẫn tức giận! Không nghĩ tới con gái mình lại bị một tên lưu manh không biết xấu hổ lừa gạt!
Kỷ Mẫn chỉ ra ngoài cửa, cả giận nói: “Mời cậu đi ra ngoài trước, chúng tôi cần nói một ít chuyện nhà!”
Kỷ Mẫn giận đến ngực đau nhói.
Kỷ Nhu nhìn Lạc Y và Tiểu Bạch, hai đứa nhỏ này vô cùng mạnh mẽ, cũng không chịu nhượng bộ.
Kỷ Nhu nhíu chặt mày, kéo Lạc Y qua một bên, thấp giọng nói: “Cháu nói Tiểu Bạch về trước đi, mẹ cháu hiểu lầm chuyện này. Lúc cháu chưa về tới, lão phu nhân họ Lương kia mắng cháu và Tiểu Bạch không còn gì. Có lẽ nói khó nghe, nói Tiểu Bạch làm mấy người đàn bà to bụng, nếu không giải thích rõ chuyện này, mẹ cháu sẽ tức chết.”
Lạc Y cảm thấy rất buồn cười, cô quay đầu hỏi mẹ cô: “Người ta nói gì mẹ tin cái đó? Con gái mẹ nói gì, mẹ đều không tin! Con là người không có chừng mực vậy sao? Nếu như Tiểu Bạch thật sự là thiếu gia đào hoa, con lại chọn ở bên anh ấy sao? Ở trong lòng mẹ, con gái mẹ đã ngu đến mức độ này rồi?”
Kỷ Mẫn hiển nhiên bị thuyết phục, bà khoanh tay, đang khó chịu. Lúc này, Lương lão phu nhân lại gọi tới.
Bây giờ Kỷ Mẫn không muốn nghe điện thoại của lão phu nhân đó, ba Lạc Y tùy tiện nói mấy câu liền cúp điện thoại.
Ông là người đứng đầu một nhà, phải khống chế cục diện. Ông nhìn sang Lạc Y, trầm giọng nói: “Có hiểu lầm gì, con nói rõ cho mẹ con trước. Nói tiểu tử này về trước đi, hôm khác ba sẽ mang quà đến nhà cậu ấy nói xin lỗi.”
Tính tình Lạc Y rất mạnh mẽ, cô không chịu cho Tiểu Bạch đi. Lần Đầu tiên tới nhà đã đuổi người ta ra ngoài, đây là chuyện gì?
Kỷ Nhu kéo Lạc Y nói: “Cháu đừng chọc giận mẹ cháu nữa, hòa hoãn chuyện này trước, hai ngày nay dì cả sẽ cùng cháu khuyên bảo mẹ con thật tốt, chờ hóa giải hiểu lầm, mẹ cháu hiểu rõ con người Tiểu Bạch, sao có thể phản đối hai đứa? Không phải là mẹ cháu lo lắng cho cháu, sợ cháu bị người xấu lừa gạt sao? Bây giờ cháu không hóa giải oán khí trong lòng mẹcháu, cháu cũng đừng nghĩ tới mẹ cháu đáp ứng hai cháu.”
Lạc Y trước giờ chưa từng mất thể diện như vậy, mẹ cô rất cường thế, nhưng cũng sẽ không tự dưng náo loạn gây ầm ĩ như vậy! Đều là Lương lão phu nhân đó đâm thọc! Đúng là khiến người ta căm hận!
Lúc này, mọi người đều không nói lời nào, cả nhà yên lặng ngột ngạt.
Lạc Y đột nhiên cảm thấy rất đau đớn, vừa rồi cô và Tiểu Bạch còn ngọt ngào thân mật, bây giờ lại biến thành như vậy…
Anh sẽ nghĩ cô thế nào? Anh sẽ thấy cô thế nào? Anh sẽ cảm thấy rất mất mặt phải không?
Tình cảm mười ngày mỏng manh của cô và anh có thể chịu nổi gió táp mưa sa sao?
Lạc Y nhìn qua Tiểu Bạch, mặt Tiểu Bạch đầy nghiêm túc, đứng thẳng người, dáng vẻ đỉnh thiên lập địa*, chưa từng làm chuyện gì trái lương tâm.
(*) Đầu đội trời chân đạp đất.
Kỷ Mẫn đã giận đến đầu óc mê muội.
Buổi trưa Lạc Y gọi nói muốn về, trong lòng bà tràn đầy vui mừng xuống bếp vịt tẩm nước sốt, Lạc Y thích ăn món này nhất.
Bà còn đang bận rộn trong bếp, đột nhiên nghĩ tới Lương lão phu nhân nói từng giới thiệu cho Lạc Y một Giám đốc tài vụ.
Bà bỏ công việc trong tay, đi gọi điện thoại hỏi Lương lão phu nhân. Cú điện thoại này gọi liền hối hận, Lương lão phu nhân ở trong điện thoại trách mắng suốt bốn tiếng đồng hồ!
Kỷ Mẫn tức giận! Không nghĩ tới con gái mình lại bị một tên lưu manh không biết xấu hổ lừa gạt!
Kỷ Mẫn chỉ ra ngoài cửa, cả giận nói: “Mời cậu đi ra ngoài trước, chúng tôi cần nói một ít chuyện nhà!”
Kỷ Mẫn giận đến ngực đau nhói.
Kỷ Nhu nhìn Lạc Y và Tiểu Bạch, hai đứa nhỏ này vô cùng mạnh mẽ, cũng không chịu nhượng bộ.
Kỷ Nhu nhíu chặt mày, kéo Lạc Y qua một bên, thấp giọng nói: “Cháu nói Tiểu Bạch về trước đi, mẹ cháu hiểu lầm chuyện này. Lúc cháu chưa về tới, lão phu nhân họ Lương kia mắng cháu và Tiểu Bạch không còn gì. Có lẽ nói khó nghe, nói Tiểu Bạch làm mấy người đàn bà to bụng, nếu không giải thích rõ chuyện này, mẹ cháu sẽ tức chết.”
Lạc Y cảm thấy rất buồn cười, cô quay đầu hỏi mẹ cô: “Người ta nói gì mẹ tin cái đó? Con gái mẹ nói gì, mẹ đều không tin! Con là người không có chừng mực vậy sao? Nếu như Tiểu Bạch thật sự là thiếu gia đào hoa, con lại chọn ở bên anh ấy sao? Ở trong lòng mẹ, con gái mẹ đã ngu đến mức độ này rồi?”
Kỷ Mẫn hiển nhiên bị thuyết phục, bà khoanh tay, đang khó chịu. Lúc này, Lương lão phu nhân lại gọi tới.
Bây giờ Kỷ Mẫn không muốn nghe điện thoại của lão phu nhân đó, ba Lạc Y tùy tiện nói mấy câu liền cúp điện thoại.
Ông là người đứng đầu một nhà, phải khống chế cục diện. Ông nhìn sang Lạc Y, trầm giọng nói: “Có hiểu lầm gì, con nói rõ cho mẹ con trước. Nói tiểu tử này về trước đi, hôm khác ba sẽ mang quà đến nhà cậu ấy nói xin lỗi.”
Tính tình Lạc Y rất mạnh mẽ, cô không chịu cho Tiểu Bạch đi. Lần Đầu tiên tới nhà đã đuổi người ta ra ngoài, đây là chuyện gì?
Kỷ Nhu kéo Lạc Y nói: “Cháu đừng chọc giận mẹ cháu nữa, hòa hoãn chuyện này trước, hai ngày nay dì cả sẽ cùng cháu khuyên bảo mẹ con thật tốt, chờ hóa giải hiểu lầm, mẹ cháu hiểu rõ con người Tiểu Bạch, sao có thể phản đối hai đứa? Không phải là mẹ cháu lo lắng cho cháu, sợ cháu bị người xấu lừa gạt sao? Bây giờ cháu không hóa giải oán khí trong lòng mẹcháu, cháu cũng đừng nghĩ tới mẹ cháu đáp ứng hai cháu.”
Lạc Y trước giờ chưa từng mất thể diện như vậy, mẹ cô rất cường thế, nhưng cũng sẽ không tự dưng náo loạn gây ầm ĩ như vậy! Đều là Lương lão phu nhân đó đâm thọc! Đúng là khiến người ta căm hận!
Lúc này, mọi người đều không nói lời nào, cả nhà yên lặng ngột ngạt.
Lạc Y đột nhiên cảm thấy rất đau đớn, vừa rồi cô và Tiểu Bạch còn ngọt ngào thân mật, bây giờ lại biến thành như vậy…
Anh sẽ nghĩ cô thế nào? Anh sẽ thấy cô thế nào? Anh sẽ cảm thấy rất mất mặt phải không?
Tình cảm mười ngày mỏng manh của cô và anh có thể chịu nổi gió táp mưa sa sao?
Lạc Y nhìn qua Tiểu Bạch, mặt Tiểu Bạch đầy nghiêm túc, đứng thẳng người, dáng vẻ đỉnh thiên lập địa*, chưa từng làm chuyện gì trái lương tâm.
(*) Đầu đội trời chân đạp đất.
/1906
|