Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 1805: Không cho phép bất cứ vũ nhục nào (1)
/1906
|
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khi Lạc Y rơi xuống đất, cả người rơi vào trong đống tuyết.
Cô đã sắp đông cứng.
Nhưng cô lại không hề muốn nhúc nhích.
Xung quanh tối đen như mực, đây là một rừng cây, hoang tàn vắng lặng.
Lạc Y ghé vào đống tuyết, cả người đau như muốn vỡ ra, nhất là trái tim như có một lỗ hổng lớn đang trào máu! Cô muốn xoay người nhìn xem trực thăng của Tiểu Bạch thế nào.
Nhưng, ngay cả ngón tay cô cũng không nhúc nhích nổi.
Cả người cô như chết lặng, các bộ phận của cơ thể không chịu sự chi phối của cô, ngay cả nước mắt cũng không bị khống chế rơi xuống.
Lạnh quá...
Cô sẽ chết ở đây sao? Nhưng, cô thật hối hận! Vì sao lại không được ở bên Tiểu Bạch?
Cô không muốn trơ trọi chết đi như thế, tại sao lại phải chia xa?
Cô cố gắng giật giật, cô muốn đi tìm Tiểu Bạch!
“Tín hiệu ở gần đây!”
“Bạch -------“
Lạc Y nghe thấy có người gọi tên Tiểu Bạch, tiếp theo, một đám người lao về phía cô, có người cầm đèn soi, có người cầm máy thăm dò, có người kêu: “Tín hiệu ở đây! Mau lên --------“
“Tiên sinh!”
“Tiên sinh -----------“
Bọn họ thấy Lạc Y đeo dù nhảy.
“Ở đây! Mau tới đây ------ tiên sinh ở đây!”
Nhưng, khi bọn họ nâng người lên, lại phát hiện... người này không phải Bạch tiên sinh...đây là, vị hôn thê của Bạch tiên sinh -------- Lạc Y nữ sĩ!
Lúc này, có người kinh ngạc nói: “Bạch tiên sinh.... Ngài ấy đưa dây chuyền hổ phách cho Lạc Y nữ sĩ?”
“Đừng nói mấy chuyện vô dụng này nữa!” Hắc Dực cả giận nói: “Mau cõng người lên! Tiên sinh đã giao dây chuyền cho phu nhân, vậy chúng ta phải cứu cô ấy!”
Tất cả mọi người bảo vệ Lạc Y, có người cởi áo khoác ra, phủ lên người cô.
Có người xoa chân cho cô, để cô ấm lên, sợ cô bị đông cứng.
Thời tiết quá lạnh, lạnh đến nỗi run cả người.
Cả người Lạc Y đau nhức, cô giãy dụa nói: “Đi tìm Tiểu Bạch... Mau đi tìm Tiểu Bạch! Anh ấy không có dù nhảy -----“ Lạc Y đau đến nỗi như có vạn con dao xuyên qua tim.
Hắc Dực lập tức mệnh lệnh cho hai người hộ tống Lạc Y đi bệnh viện, anh nói với những người còn lại: “Mọi người cùng tôi đi tìm kiếm Bạch tiên sinh! Nhất định ngài ấy ở gần đây!”
Lạc Y được người đưa lên xe, Hắc Dực dẫn người lên xe khác, anh mở máy truyên tin.
Trong cơ thể Bạch tiên sinh có ba thiết bị theo dõi, bọn họ cho rằng tìm được thiết bị theo dõi hổ phách là có thể tìm được Bạch tiên sinh, không ngờ, ngài ấy lại đưa thứ đồ quý giá như vậy cho người khác.
Đây chính là bùa bảo mệnh, vậy mà ngài ấy lại... đưa cho người khác!
Còn ba thiết bị theo dõi khác, cũng hiển hiện ở một địa điểm, nhưng khoảng cách hơi xa. Bọn họ lập tức lái xe chạy về bên đó.
“Tín hiệu ở gần đây!” Thiết bị theo dõi lấp lóe, bọn họ tìm được khung trực thăng rơi vỡ.
“Ở bên kia! Nhanh --------------“ Thiết bị theo dõi cho thấy, trực thăng của Bạch tiên sinh rơi trong bụi tuyết gần đấy.
Bọn họ vội vã lao đến, nhìn điểm đỏ trên màn hình tìm phương hướng, Tiểu Bạch mặc đồ vét màu trắng, ở trong đống tuyết nên càng khó tìm hơn.
Đột nhiên, Hắc Dực kêu lên: “Ở đây! Ở đây!”
Khi Lạc Y rơi xuống đất, cả người rơi vào trong đống tuyết.
Cô đã sắp đông cứng.
Nhưng cô lại không hề muốn nhúc nhích.
Xung quanh tối đen như mực, đây là một rừng cây, hoang tàn vắng lặng.
Lạc Y ghé vào đống tuyết, cả người đau như muốn vỡ ra, nhất là trái tim như có một lỗ hổng lớn đang trào máu! Cô muốn xoay người nhìn xem trực thăng của Tiểu Bạch thế nào.
Nhưng, ngay cả ngón tay cô cũng không nhúc nhích nổi.
Cả người cô như chết lặng, các bộ phận của cơ thể không chịu sự chi phối của cô, ngay cả nước mắt cũng không bị khống chế rơi xuống.
Lạnh quá...
Cô sẽ chết ở đây sao? Nhưng, cô thật hối hận! Vì sao lại không được ở bên Tiểu Bạch?
Cô không muốn trơ trọi chết đi như thế, tại sao lại phải chia xa?
Cô cố gắng giật giật, cô muốn đi tìm Tiểu Bạch!
“Tín hiệu ở gần đây!”
“Bạch -------“
Lạc Y nghe thấy có người gọi tên Tiểu Bạch, tiếp theo, một đám người lao về phía cô, có người cầm đèn soi, có người cầm máy thăm dò, có người kêu: “Tín hiệu ở đây! Mau lên --------“
“Tiên sinh!”
“Tiên sinh -----------“
Bọn họ thấy Lạc Y đeo dù nhảy.
“Ở đây! Mau tới đây ------ tiên sinh ở đây!”
Nhưng, khi bọn họ nâng người lên, lại phát hiện... người này không phải Bạch tiên sinh...đây là, vị hôn thê của Bạch tiên sinh -------- Lạc Y nữ sĩ!
Lúc này, có người kinh ngạc nói: “Bạch tiên sinh.... Ngài ấy đưa dây chuyền hổ phách cho Lạc Y nữ sĩ?”
“Đừng nói mấy chuyện vô dụng này nữa!” Hắc Dực cả giận nói: “Mau cõng người lên! Tiên sinh đã giao dây chuyền cho phu nhân, vậy chúng ta phải cứu cô ấy!”
Tất cả mọi người bảo vệ Lạc Y, có người cởi áo khoác ra, phủ lên người cô.
Có người xoa chân cho cô, để cô ấm lên, sợ cô bị đông cứng.
Thời tiết quá lạnh, lạnh đến nỗi run cả người.
Cả người Lạc Y đau nhức, cô giãy dụa nói: “Đi tìm Tiểu Bạch... Mau đi tìm Tiểu Bạch! Anh ấy không có dù nhảy -----“ Lạc Y đau đến nỗi như có vạn con dao xuyên qua tim.
Hắc Dực lập tức mệnh lệnh cho hai người hộ tống Lạc Y đi bệnh viện, anh nói với những người còn lại: “Mọi người cùng tôi đi tìm kiếm Bạch tiên sinh! Nhất định ngài ấy ở gần đây!”
Lạc Y được người đưa lên xe, Hắc Dực dẫn người lên xe khác, anh mở máy truyên tin.
Trong cơ thể Bạch tiên sinh có ba thiết bị theo dõi, bọn họ cho rằng tìm được thiết bị theo dõi hổ phách là có thể tìm được Bạch tiên sinh, không ngờ, ngài ấy lại đưa thứ đồ quý giá như vậy cho người khác.
Đây chính là bùa bảo mệnh, vậy mà ngài ấy lại... đưa cho người khác!
Còn ba thiết bị theo dõi khác, cũng hiển hiện ở một địa điểm, nhưng khoảng cách hơi xa. Bọn họ lập tức lái xe chạy về bên đó.
“Tín hiệu ở gần đây!” Thiết bị theo dõi lấp lóe, bọn họ tìm được khung trực thăng rơi vỡ.
“Ở bên kia! Nhanh --------------“ Thiết bị theo dõi cho thấy, trực thăng của Bạch tiên sinh rơi trong bụi tuyết gần đấy.
Bọn họ vội vã lao đến, nhìn điểm đỏ trên màn hình tìm phương hướng, Tiểu Bạch mặc đồ vét màu trắng, ở trong đống tuyết nên càng khó tìm hơn.
Đột nhiên, Hắc Dực kêu lên: “Ở đây! Ở đây!”
/1906
|