Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Con trai của Hạ Tiểu Hi, kêu là Tiểu Đản Đản. Bởi vì Lôi Tuấn có biệt danh là Đản Đản, cô có biệt danh là Phạn Phạn, cho nên hai người bọn họ đặt tên cho con là Tiểu Đản Đản.
Vốn là, Lôi Tuấn không quan trọng vấn đề này, con trai của hai người bọn họ hẳn gọi là Đản Đĩnh, Hạ Tiểu Hi sống chết không chịu. Nhất định phải bảo vệ thanh danh của con trai lớn nhà cô!
Lăng Vi còn chưa nói hết, cô tiếp tục cùng Hạ Tiểu Hi trò chuyện.
Lăng Vi nói: “Cơm nước xong, nó ngồi trên ghế chờ mình. Mình nói với nó, mình không sợ, bảo nó lên lầu trước, tắm rồi đi ngủ. Nó từ trên ghế nhảy xuống, một bên hỏi mình: Mẹ thật không sợ đúng không? mình nói mình không sợ. Nó vừa đi, vừa nói: Vậy con lên lầu trước, mẹ nên ngồi một chỗ, cũng không nên tùy tiện chơi đồ điện tử, những thứ đồ điện tử sờ vào sẽ chết. Nói xong, lúc này mới yên tâm đi lên lầu.”
“Thật là một đứa trẻ ấm áp! Thật là đáng yêu... Giống như một người đàn ông trưởng thành ngược lại xem cô như đứa trẻ vậy.”
Lăng Vi nói: “Đúng vậy, bây giờ hằng ngày ở nhà quét dọn. Ngày đó, nữ đầu bếp bị bệnh xin nghỉ, mình và Diệp Đình suy nghĩ ngày này ai sẽ nấu cơm đây. Sau đó... Tiểu Duệ Duệ nói: Để con nấu!”
“Ha ha ha ——” Hạ Tiểu Hi nói: “Thật là cục bông nha!”
Lăng Vi nói: “Đúng vậy, lúc đó mình rất kinh ngạc, nói: Con còn quá nhỏ, còn không đứng tới lò bếp. Con không thể làm được. Duệ Duệ đứng thẳng lưng, nói: Chờ con lớn lên, con sẽ nấu cơm cho ba mẹ, để cho ba mẹ nghỉ ngơi.”
“Ô ô ô... Thật tình cảm a!” Hạ Tiểu Hi nhét vào lòng: “Tại sao không phải là con trai mình...”
“Đinh đinh trống trơn” Tiểu Đản Đản nhà Hạ Tiểu Hi lật ngược tủ đồ chơi...
Hạ Tiểu Hi buồn rầu: “Cũng là đời sau của Lôi gia sao? Tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?”
Lăng Vi nói: “Bởi vì mẹ và trẻ di truyền gien không giống nhau...”
Hạ Tiểu Hi nghiêm nghị: “LăngVi! Sau này mình và cô không thể cùng nhau tán gẫu vui vẻ nữa rồi! Cậu đây là đang muốn nói mình không thông minh đúng không.”
Lăng Vi nói: “Mình làm sao lại nghĩ như vậy chứ? Như vậy rõ ràng đã để người cười nhạo, được rồi?”
...
Hạ Tiểu Hi quyết định sau này cũng không muốn cùng Lăng Vi làm bạn, Vi Vi đả kích người cũng được đi, con trai cô còn khác biệt như vậy!!!
Lăng Vi nói: “Cho nên cũng có lúc cũng làm cho mình phải lo lắng.”
Hạ Tiểu Hi lập tức nôn nóng: “Nói nhanh lên, cậu lo lắng cái gì, nói ra, để mình nghe xem thử a.”
Lăng Vi nói: “Mọi người đều nói Duệ Duệ giống Diệp Đình, còn Đô Đô giống mình.”
Hạ Tiểu Hi nói: “Vậy thì có gì phải lo lắng?”
Lăng Vi soi gương nói: “Tại sao Đô Đô của chúng mình lại mập như vậy chứ? Một đứa bé mập mạp, một cánh tay cũng phân thành năm khất.”
Cô nói xong, liền gửi cho Tiểu Hi một tấm hình, cánh tay nhỏ của Đô Đô quả thật có năm khất... Quá mập!
Lăng Vi buồn buồn: “Đứa nhỏ này mập như vậy, lớn lên làm sao có thể chỉnh? Còn có thể gả ra ngoài sao?”
Hạ Tiểu Hi bày tỏ: “Tiểu Đản Đản của chúng mình không giúp được chị nó, mình có họ hàng, không cưới được...”
...
Duệ Duệ làm gì cũng tự mình làm, nếu không có Đô Đô, Lăng Vi cũng không biết Duệ Duệ lại thông minh đến như vậy...
Nhưng là, hồi đầu nhìn lại Đô Đô, Tiểu Mỹ Nhân, Tiểu Đản Đản, còn có Tần Sanh nhà Tần Tử Hào, cô cảm giác đứa trẻ Duệ Duệ này thật sự có chút khác biệt.
Mỗi lần Duệ Duệ làm cô ngạc nhiên, cô không thể không nhìn sang Đô Đô một cái.
Bọn họ là anh em sinh đôi, theo lý mà nói, anh thông minh như vậy, tình thương, chỉ số thông minh cũng cao như vậy, em gái cũng sẽ không thua kém!
Nhưng là, Đô Đô chỉ có một bộ dạng, chỉ cần cho ăn, đừng bắt nhúc nhích, để cho ngủ thật tốt, chính là trời sập xuống cũng không liên quan gì đến tuổi muội mập mạp này, Lăng Vi lại bắt đầu hoài nghi, lúc cô sinh con, nhất định là y tá bế nhầm con cô!
Nhưng là, có lúc Đô Đô cũng thông minh, dĩ nhiên sự thông minh của Đô Đô không giống như Duệ Duệ.
Đô Đô là rất biết suy nghĩ, làm sao có thể lừa gạt để nhận được nhiều quà vặt hơn, làm sao kiếm cớ có thể nằm lại trên giường không muốn đứng lên.
Lăng Vi trong đầu nghĩ, đôi lúc đứa nhỏ này cũng thông minh, lanh lợi để cho chô chậc lưỡi hít hà, đây chính là thành công muộn, chưa tới thời điểm đúng lúc.
Con trai của Hạ Tiểu Hi, kêu là Tiểu Đản Đản. Bởi vì Lôi Tuấn có biệt danh là Đản Đản, cô có biệt danh là Phạn Phạn, cho nên hai người bọn họ đặt tên cho con là Tiểu Đản Đản.
Vốn là, Lôi Tuấn không quan trọng vấn đề này, con trai của hai người bọn họ hẳn gọi là Đản Đĩnh, Hạ Tiểu Hi sống chết không chịu. Nhất định phải bảo vệ thanh danh của con trai lớn nhà cô!
Lăng Vi còn chưa nói hết, cô tiếp tục cùng Hạ Tiểu Hi trò chuyện.
Lăng Vi nói: “Cơm nước xong, nó ngồi trên ghế chờ mình. Mình nói với nó, mình không sợ, bảo nó lên lầu trước, tắm rồi đi ngủ. Nó từ trên ghế nhảy xuống, một bên hỏi mình: Mẹ thật không sợ đúng không? mình nói mình không sợ. Nó vừa đi, vừa nói: Vậy con lên lầu trước, mẹ nên ngồi một chỗ, cũng không nên tùy tiện chơi đồ điện tử, những thứ đồ điện tử sờ vào sẽ chết. Nói xong, lúc này mới yên tâm đi lên lầu.”
“Thật là một đứa trẻ ấm áp! Thật là đáng yêu... Giống như một người đàn ông trưởng thành ngược lại xem cô như đứa trẻ vậy.”
Lăng Vi nói: “Đúng vậy, bây giờ hằng ngày ở nhà quét dọn. Ngày đó, nữ đầu bếp bị bệnh xin nghỉ, mình và Diệp Đình suy nghĩ ngày này ai sẽ nấu cơm đây. Sau đó... Tiểu Duệ Duệ nói: Để con nấu!”
“Ha ha ha ——” Hạ Tiểu Hi nói: “Thật là cục bông nha!”
Lăng Vi nói: “Đúng vậy, lúc đó mình rất kinh ngạc, nói: Con còn quá nhỏ, còn không đứng tới lò bếp. Con không thể làm được. Duệ Duệ đứng thẳng lưng, nói: Chờ con lớn lên, con sẽ nấu cơm cho ba mẹ, để cho ba mẹ nghỉ ngơi.”
“Ô ô ô... Thật tình cảm a!” Hạ Tiểu Hi nhét vào lòng: “Tại sao không phải là con trai mình...”
“Đinh đinh trống trơn” Tiểu Đản Đản nhà Hạ Tiểu Hi lật ngược tủ đồ chơi...
Hạ Tiểu Hi buồn rầu: “Cũng là đời sau của Lôi gia sao? Tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?”
Lăng Vi nói: “Bởi vì mẹ và trẻ di truyền gien không giống nhau...”
Hạ Tiểu Hi nghiêm nghị: “LăngVi! Sau này mình và cô không thể cùng nhau tán gẫu vui vẻ nữa rồi! Cậu đây là đang muốn nói mình không thông minh đúng không.”
Lăng Vi nói: “Mình làm sao lại nghĩ như vậy chứ? Như vậy rõ ràng đã để người cười nhạo, được rồi?”
...
Hạ Tiểu Hi quyết định sau này cũng không muốn cùng Lăng Vi làm bạn, Vi Vi đả kích người cũng được đi, con trai cô còn khác biệt như vậy!!!
Lăng Vi nói: “Cho nên cũng có lúc cũng làm cho mình phải lo lắng.”
Hạ Tiểu Hi lập tức nôn nóng: “Nói nhanh lên, cậu lo lắng cái gì, nói ra, để mình nghe xem thử a.”
Lăng Vi nói: “Mọi người đều nói Duệ Duệ giống Diệp Đình, còn Đô Đô giống mình.”
Hạ Tiểu Hi nói: “Vậy thì có gì phải lo lắng?”
Lăng Vi soi gương nói: “Tại sao Đô Đô của chúng mình lại mập như vậy chứ? Một đứa bé mập mạp, một cánh tay cũng phân thành năm khất.”
Cô nói xong, liền gửi cho Tiểu Hi một tấm hình, cánh tay nhỏ của Đô Đô quả thật có năm khất... Quá mập!
Lăng Vi buồn buồn: “Đứa nhỏ này mập như vậy, lớn lên làm sao có thể chỉnh? Còn có thể gả ra ngoài sao?”
Hạ Tiểu Hi bày tỏ: “Tiểu Đản Đản của chúng mình không giúp được chị nó, mình có họ hàng, không cưới được...”
...
Duệ Duệ làm gì cũng tự mình làm, nếu không có Đô Đô, Lăng Vi cũng không biết Duệ Duệ lại thông minh đến như vậy...
Nhưng là, hồi đầu nhìn lại Đô Đô, Tiểu Mỹ Nhân, Tiểu Đản Đản, còn có Tần Sanh nhà Tần Tử Hào, cô cảm giác đứa trẻ Duệ Duệ này thật sự có chút khác biệt.
Mỗi lần Duệ Duệ làm cô ngạc nhiên, cô không thể không nhìn sang Đô Đô một cái.
Bọn họ là anh em sinh đôi, theo lý mà nói, anh thông minh như vậy, tình thương, chỉ số thông minh cũng cao như vậy, em gái cũng sẽ không thua kém!
Nhưng là, Đô Đô chỉ có một bộ dạng, chỉ cần cho ăn, đừng bắt nhúc nhích, để cho ngủ thật tốt, chính là trời sập xuống cũng không liên quan gì đến tuổi muội mập mạp này, Lăng Vi lại bắt đầu hoài nghi, lúc cô sinh con, nhất định là y tá bế nhầm con cô!
Nhưng là, có lúc Đô Đô cũng thông minh, dĩ nhiên sự thông minh của Đô Đô không giống như Duệ Duệ.
Đô Đô là rất biết suy nghĩ, làm sao có thể lừa gạt để nhận được nhiều quà vặt hơn, làm sao kiếm cớ có thể nằm lại trên giường không muốn đứng lên.
Lăng Vi trong đầu nghĩ, đôi lúc đứa nhỏ này cũng thông minh, lanh lợi để cho chô chậc lưỡi hít hà, đây chính là thành công muộn, chưa tới thời điểm đúng lúc.
/1906
|