Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Huhuhu...” Khương Mai đau lòng, cảm thấy sinh không thể luyến.
“Mẹ, đi thôi, con có cách.”
Mạc Khinh Hàn kéo Khương Mai thất hồn lạc phách xuống tầng, bọn họ không lấy 400 đồng kia, đi xuống hai tầng, Mạc Khinh Hàn chợt nghe thấy bên trên có tiếng mở cửa, hiển nhiên người phụ nữ kia nhìn hai người qua mắt mèo, thấy bọn họ đi, mới mở cửa, nhặt tiền lại. Tiếp đó, nghe thấy trên lầu ‘Xì’ một tiếng: “Không biết tốt xấu!”
Mạc Khinh Hàn nắm chặt tay mẹ, kéo bà về nhà.
Khương Mai về đến nhà, thấp giọng sụt sùi khóc: “Cha nó ơi, tôi có lỗi với ông...” Vừa thở dài, vừa lén lau nước mắt.
Ông nắm chặt tay bà, nói: “Tiểu Mai, đừng nói vậy, là tôi có lỗi với bà, có lỗi với các con...”
Nghĩ đến thời gian của mình không còn nhiều, còn khiến mái nhà hạnh phúc ấm áp thành ra thế này, trong lòng đau nhức!
Hận không thể lập tức cầm dao đâm chết bản thân.
Lúc này, Mạc Khinh Hàn nói: “Cha, mẹ, con phải ra ngoài một chuyến, lát nữa về.”
Mạc Khinh Hàn tính thời gian, bản thảo lúc trước cô gửi cho cho tạp chí, nếu như đúng với dự tính của cô, hôm nay có thể nhận được tiền.
Có điều hôm nay cô không đi học, có lẽ phong bì gửi tiền còn ở trường học, vì cô viết địa chỉ là trường học.
Bước chân cô không ngừng chạy về phía trường học, hi vọng lấy được phong bì.
Bầu không khí trong nhà vô cùng nghiêm trọng.
Tiếng thở dài vang lên liên tiếp, khiến người nghe tan nát cõi lòng.
Chốc lát sau, Mạc Khinh Hàn đột nhiên chạy vào, kích động hô to: “Cha, mẹ! Chúng ta có tiền rồi! Cha, cha chuẩn bị đi, chúng ta đến bệnh viện, lọc máu cho cha.”
“Cái gì?”
“Có tiền? Con lấy tiền ở đâu?”
Lúc này, người ông đau đến căng lên, cử động một chút cũng như bị kim châm.
Mạc Khinh Hàn khoát tay giơ tiền nhuận bút: “Do con viết văn, tổng cộng năm ngày, cha mẹ nhìn xem đây là nhuận bút, từ tòa báo gửi tới.”
Cô cười nói: “Thật ra vốn không nhanh như vậy, nhưng con có nói với tòa báo là trong nhà có bệnh cần tiền gấp, mấy tòa báo này đều trả trước cho con. Cha mẹ xem, đây là biên lai, có thể đến bưu điện lĩnh tiền. Tổng cộng 410 đồng!”
Cha mẹ cô kinh ngạc mở to mắt nhìn, nhìn tiền, rồi nhìn Mạc Khinh Hàn, sự kinh ngạc trong mắt bọn họ không thể nào hình dung, như thể đang nhìn người ngoài hành tinh.
“Khinh Hàn, con viết văn? Còn đăng được năm ngày?”
“Đúng vậy a, mẹ nhìn xem.”
Mạc Ninh Viễn nhận lấy tờ báo cô đưa, ngón tay kích động run run.
Ông nhìn tờ báo, nhìn thấy tiêu đề... “Tình thương của cha như núi”.
Đôi môi khô khốc của Mạc Ninh Viễn run run, đọc từng câu từng chữ: “Cha, rất bình thường, nhưng trong sự bình thường lại ẩn chứa sự vĩ đại... Tình yêu của cha như lửa, truyền lại cho tôi từ đầu ngón tay. Tôi nắm chặt bàn tay thô ráp ấm áp của cha, tập tễnh học theo... Tình yêu của cha như núi, từ truyền đạt tư tưởng cho tôi, tôi đi theo bước chân của cha, đường đường chính chính làm người! Tình yêu của cha như biển, từ truyền đạt tinh thần cho tôi, tôi nhìn cha đấu tranh với căn bệnh, dù đến tuyệt cảnh, cũng tuyệt đối không chịu thua! Cha mắc bệnh nhiễm trùng tiểu đường, nhưng không hề oán trời trách đất, cha dùng sự cứng cỏi chống cự lại vận mệnh! Ông nói: bệnh tật, có thể rèn luyện tâm trí con người! Ông nói: bệnh tật, có thể khiến con người thấy rõ thế gian ấm lạnh. Ông nói: để các con làm con của cha, là áy náy lớn nhất đời cha! Nhưng, cha à! Không có cha, sao có nhà? Không có cha, nào có con! Cha, nụ cười của cha, nhưng ngày xuân dào dạt trong mắt con; bóng lưng gầy yếu của cha, như bông hoa nở rộ; tấm lưng còng của cha, như cây tùng bách che chắn gió bão cho con!”
Mạc Ninh Viễn khóc không thành tiếng: “Con gái của cha có tiền đồ như thế, con có bản lãnh này, về sau có thể tự nuôi sống mình, lúc này cha chết cũng nhắm mắt.”
“Cha! Cha sẽ khá hơn thôi!”
Khương Mai khóc òa.
Mạc Khinh Hàn đi bưu điện lấy tiền, Khương Mai vội vàng đỡ Mạc Ninh Viễn đi bệnh viện.
Mạc Khinh Hàn đến giữa trưa vẫn không lên lớp, cũng không gọi điện thoại xin nghỉ. Tâm tư Diệp Thần đều hướng về cô, anh sai người đi theo cô, nắm giữ động tĩnh của cô.
Có một đoạn video được truyền đến điện thoại của anh. Tất cả mọi chuyện xảy ra đến giữa trưa, anh đều thấy rõ.
Cô gái này... thật khiến anh đau lòng. Anh hận không thể đưa tất cả tiền của mình cho cô.
Nhưng, dù vậy, cô cũng sẽ không cần. Do đó, anh phải nghĩ cách giúp cô kiếm tiền!
Buổi sáng chủ nhật, Mạc Khinh Hàn chuẩn bị cùng chị gái đi bày hàng bữa sáng.
Mạc Khinh Hàn hiểu hơn bất kỳ ai câu: “Làm con nhà nghèo, sớm biết lo việc nhà.”
Rơi vào tình cảnh này, không thể không chăm lo việc nhà, không thể không trưởng thành, không thể không dựa vào hai bàn tay mình để kiếm tiền.
Mạc Khinh Hàn đẩy xa nhỏ, vừa đi ra khỏi ngõ, chợt nhìn thấy có một người đứng dưới tán cây hòe.
Là bạn ngồi cùng bàn với cô!
Cô còn chưa chào hỏi anh, anh đã sải bước đi đến trước mặt cô, bàn tay anh bắt lấy cổ tay cô, thấp giọng nói bên tai cô: “Mình tìm được một con đường kiếm tiền, cậu đi theo mình.”
Mạc Khinh Hàn không tự chủ lui ra sau, chị gái cô dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người.
Mạc Khinh Hàn nhíu mày, hất tay anh ra, nói: “Mình không đi.” Cô quẫn đến đỏ bừng mặt, hàng xóm xung quanh nhìn hai người, phì cười.
Diệp Thần chợt ý thức được, biểu hiện ban nãy của anh... hơi thân mật quá rồi?
Đó là em gái Hàn Hàn của anh a! Anh không tự chủ đặt mình vào vai trò đó... Anh không hề nghĩ đến, những người khác không biết thân phận của anh.
Diệp Thần lui về sau nửa bước, trong lòng nghĩ: “Khi còn bé, em còn bắt người khác gọi mình là Tiểu Điềm Điềm, lớn rồi ngay cả Tiểu Hàn Hàn cũng không cho gọi.”
“...” Diệp Thần nghiêm trang nói: “Ban nãy mình chạy bộ, nhìn thấy có một công ty đang thông báo tuyển dụng, hình như chỉ cần được nhận là sẽ được trả tiền, còn rất nhiều tiền, cậu thử xem.”
Mạc Khinh Hàn nửa tin nửa ngờ. Cô không quá muốn đi, anh chỉ là một học sinh cấp ba, có thể nghĩ ra cái gì được, hoặc là bán hàng đa cấp, hoặc là...
Còn chưa đợi cô phản đối, anh đột nhiên bá đạo kéo cô đi.
“Huhuhu...” Khương Mai đau lòng, cảm thấy sinh không thể luyến.
“Mẹ, đi thôi, con có cách.”
Mạc Khinh Hàn kéo Khương Mai thất hồn lạc phách xuống tầng, bọn họ không lấy 400 đồng kia, đi xuống hai tầng, Mạc Khinh Hàn chợt nghe thấy bên trên có tiếng mở cửa, hiển nhiên người phụ nữ kia nhìn hai người qua mắt mèo, thấy bọn họ đi, mới mở cửa, nhặt tiền lại. Tiếp đó, nghe thấy trên lầu ‘Xì’ một tiếng: “Không biết tốt xấu!”
Mạc Khinh Hàn nắm chặt tay mẹ, kéo bà về nhà.
Khương Mai về đến nhà, thấp giọng sụt sùi khóc: “Cha nó ơi, tôi có lỗi với ông...” Vừa thở dài, vừa lén lau nước mắt.
Ông nắm chặt tay bà, nói: “Tiểu Mai, đừng nói vậy, là tôi có lỗi với bà, có lỗi với các con...”
Nghĩ đến thời gian của mình không còn nhiều, còn khiến mái nhà hạnh phúc ấm áp thành ra thế này, trong lòng đau nhức!
Hận không thể lập tức cầm dao đâm chết bản thân.
Lúc này, Mạc Khinh Hàn nói: “Cha, mẹ, con phải ra ngoài một chuyến, lát nữa về.”
Mạc Khinh Hàn tính thời gian, bản thảo lúc trước cô gửi cho cho tạp chí, nếu như đúng với dự tính của cô, hôm nay có thể nhận được tiền.
Có điều hôm nay cô không đi học, có lẽ phong bì gửi tiền còn ở trường học, vì cô viết địa chỉ là trường học.
Bước chân cô không ngừng chạy về phía trường học, hi vọng lấy được phong bì.
Bầu không khí trong nhà vô cùng nghiêm trọng.
Tiếng thở dài vang lên liên tiếp, khiến người nghe tan nát cõi lòng.
Chốc lát sau, Mạc Khinh Hàn đột nhiên chạy vào, kích động hô to: “Cha, mẹ! Chúng ta có tiền rồi! Cha, cha chuẩn bị đi, chúng ta đến bệnh viện, lọc máu cho cha.”
“Cái gì?”
“Có tiền? Con lấy tiền ở đâu?”
Lúc này, người ông đau đến căng lên, cử động một chút cũng như bị kim châm.
Mạc Khinh Hàn khoát tay giơ tiền nhuận bút: “Do con viết văn, tổng cộng năm ngày, cha mẹ nhìn xem đây là nhuận bút, từ tòa báo gửi tới.”
Cô cười nói: “Thật ra vốn không nhanh như vậy, nhưng con có nói với tòa báo là trong nhà có bệnh cần tiền gấp, mấy tòa báo này đều trả trước cho con. Cha mẹ xem, đây là biên lai, có thể đến bưu điện lĩnh tiền. Tổng cộng 410 đồng!”
Cha mẹ cô kinh ngạc mở to mắt nhìn, nhìn tiền, rồi nhìn Mạc Khinh Hàn, sự kinh ngạc trong mắt bọn họ không thể nào hình dung, như thể đang nhìn người ngoài hành tinh.
“Khinh Hàn, con viết văn? Còn đăng được năm ngày?”
“Đúng vậy a, mẹ nhìn xem.”
Mạc Ninh Viễn nhận lấy tờ báo cô đưa, ngón tay kích động run run.
Ông nhìn tờ báo, nhìn thấy tiêu đề... “Tình thương của cha như núi”.
Đôi môi khô khốc của Mạc Ninh Viễn run run, đọc từng câu từng chữ: “Cha, rất bình thường, nhưng trong sự bình thường lại ẩn chứa sự vĩ đại... Tình yêu của cha như lửa, truyền lại cho tôi từ đầu ngón tay. Tôi nắm chặt bàn tay thô ráp ấm áp của cha, tập tễnh học theo... Tình yêu của cha như núi, từ truyền đạt tư tưởng cho tôi, tôi đi theo bước chân của cha, đường đường chính chính làm người! Tình yêu của cha như biển, từ truyền đạt tinh thần cho tôi, tôi nhìn cha đấu tranh với căn bệnh, dù đến tuyệt cảnh, cũng tuyệt đối không chịu thua! Cha mắc bệnh nhiễm trùng tiểu đường, nhưng không hề oán trời trách đất, cha dùng sự cứng cỏi chống cự lại vận mệnh! Ông nói: bệnh tật, có thể rèn luyện tâm trí con người! Ông nói: bệnh tật, có thể khiến con người thấy rõ thế gian ấm lạnh. Ông nói: để các con làm con của cha, là áy náy lớn nhất đời cha! Nhưng, cha à! Không có cha, sao có nhà? Không có cha, nào có con! Cha, nụ cười của cha, nhưng ngày xuân dào dạt trong mắt con; bóng lưng gầy yếu của cha, như bông hoa nở rộ; tấm lưng còng của cha, như cây tùng bách che chắn gió bão cho con!”
Mạc Ninh Viễn khóc không thành tiếng: “Con gái của cha có tiền đồ như thế, con có bản lãnh này, về sau có thể tự nuôi sống mình, lúc này cha chết cũng nhắm mắt.”
“Cha! Cha sẽ khá hơn thôi!”
Khương Mai khóc òa.
Mạc Khinh Hàn đi bưu điện lấy tiền, Khương Mai vội vàng đỡ Mạc Ninh Viễn đi bệnh viện.
Mạc Khinh Hàn đến giữa trưa vẫn không lên lớp, cũng không gọi điện thoại xin nghỉ. Tâm tư Diệp Thần đều hướng về cô, anh sai người đi theo cô, nắm giữ động tĩnh của cô.
Có một đoạn video được truyền đến điện thoại của anh. Tất cả mọi chuyện xảy ra đến giữa trưa, anh đều thấy rõ.
Cô gái này... thật khiến anh đau lòng. Anh hận không thể đưa tất cả tiền của mình cho cô.
Nhưng, dù vậy, cô cũng sẽ không cần. Do đó, anh phải nghĩ cách giúp cô kiếm tiền!
Buổi sáng chủ nhật, Mạc Khinh Hàn chuẩn bị cùng chị gái đi bày hàng bữa sáng.
Mạc Khinh Hàn hiểu hơn bất kỳ ai câu: “Làm con nhà nghèo, sớm biết lo việc nhà.”
Rơi vào tình cảnh này, không thể không chăm lo việc nhà, không thể không trưởng thành, không thể không dựa vào hai bàn tay mình để kiếm tiền.
Mạc Khinh Hàn đẩy xa nhỏ, vừa đi ra khỏi ngõ, chợt nhìn thấy có một người đứng dưới tán cây hòe.
Là bạn ngồi cùng bàn với cô!
Cô còn chưa chào hỏi anh, anh đã sải bước đi đến trước mặt cô, bàn tay anh bắt lấy cổ tay cô, thấp giọng nói bên tai cô: “Mình tìm được một con đường kiếm tiền, cậu đi theo mình.”
Mạc Khinh Hàn không tự chủ lui ra sau, chị gái cô dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người.
Mạc Khinh Hàn nhíu mày, hất tay anh ra, nói: “Mình không đi.” Cô quẫn đến đỏ bừng mặt, hàng xóm xung quanh nhìn hai người, phì cười.
Diệp Thần chợt ý thức được, biểu hiện ban nãy của anh... hơi thân mật quá rồi?
Đó là em gái Hàn Hàn của anh a! Anh không tự chủ đặt mình vào vai trò đó... Anh không hề nghĩ đến, những người khác không biết thân phận của anh.
Diệp Thần lui về sau nửa bước, trong lòng nghĩ: “Khi còn bé, em còn bắt người khác gọi mình là Tiểu Điềm Điềm, lớn rồi ngay cả Tiểu Hàn Hàn cũng không cho gọi.”
“...” Diệp Thần nghiêm trang nói: “Ban nãy mình chạy bộ, nhìn thấy có một công ty đang thông báo tuyển dụng, hình như chỉ cần được nhận là sẽ được trả tiền, còn rất nhiều tiền, cậu thử xem.”
Mạc Khinh Hàn nửa tin nửa ngờ. Cô không quá muốn đi, anh chỉ là một học sinh cấp ba, có thể nghĩ ra cái gì được, hoặc là bán hàng đa cấp, hoặc là...
Còn chưa đợi cô phản đối, anh đột nhiên bá đạo kéo cô đi.
/1906
|