Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dưới nắng chiều, gương mặt anh hòa vào trong màu vàng, góc cạnh cũng nhu hòa rất nhiều, nào còn là người đàn ông mạnh mẽ vang dội, kiềm nén lấy đạn, tự vá lại vết thương cho mình.
“Vết đạn bắn lành chưa?” Cô nhàn nhạt hỏi.
“Không có gì đáng ngại.”
Lăng Vi khẽ mỉm cười, gật đầu.
Bầu không khí quỷ dị hòa hợp…
Cảm giác hai người ở chung thật sự kỳ quái, giống như bạn đời mấy chục năm.
Lăng Vi quay đầu nhìn nắng chiều, phong cảnh thật đẹp, làm người ta không đành lòng phá hư.
Có lẽ… cô quá mệt mỏi, không muốn chiến đấu, mới thu hồi gai nhọn trên người.
Đời người, ngã đến đáy cốc, cùng lắm chỉ vậy…
Trong lòng đau xót, ngay cả hô hấp cũng đau.
Càng đáng buồn là, rõ ràng đau đến hít thở không thông, ngoài mặt vẫn phải nở nụ cười, làm như không có vấn đề.
Diệp Đình dựa vào lan can nhìn cô.
Cô rất khôn khéo, bầu không khí cũng rất hòa hợp, nhưng trong lòng anh không thoải mái.
Bởi vì… Ánh mắt của cô gái nhỏ trước mắt ảm đạm, mất đi tia linh hoạt.
Diệp Đình cau chặt mày, không thể nhìn dáng vẻ đau buồn, ý chí sa sút này của cô, anh hận không thể hung hăng kích thích cô.
Lúc này, cô mặc đầm trắng, đuôi váy tung bay theo gió. Sợi tóc mềm mại không ngừng tung bay trong gió.
Thiết kế cổ chữ V, hoàn toàn lộ ra rãnh sâu mê người của cô, đẹp mắt khiến người ta phạm tội.
Trước ngực trắng như tuyết, đong đưa đến mức anh hoa cả mắt.
Đầy đặn, nóng bỏng!
Diệp Đình nhìn chằm chằm ngực cô, tầm mắt nóng bỏng không dời đi. Lăng Vi giơ tay che kín ngực, liếc mắt trừng anh.
Anh cười nói: “Cảnh vật tốt đẹp, nên có người thưởng thức. Sờ cũng sờ rồi, che đậy có tác dụng không?”
Cô đỏ mặt, hung hăng trừng anh.
Tâm tư khổ sở lập tức biến mất, cả người mọc đầy gai như nhím.
Diệp Đình hài lòng cười lên, đây mới là dáng vẻ nữ quân nhân siêu cấp vô địch nên có!
Anh vẫn thích nhìn vẻ mặt hồng hào của cô.
Diệp Đình nhìn mặt cô, ánh mặt trời xa vời nhuộm đỏ hai gò má cô, làm cho hai gò má cô nổi lên vệt đỏ ửng tươi đẹp. Khuôn mặt xinh đẹp lập tức sinh động khiến người khác phải nhìn chằm chằm.
“Đi ăn cơm.” Anh đi tới cửa, quay đầu nói: “Em thích ăn gì, nói cho nữ đầu bếp, ngàn vạn lần đừng khách sáo.”
Lăng Vi không muốn nói chuyện, nhưng suy nghĩ một lát, vẫn nói: “Tôi ăn chay, lại không thể ăn quá cay, còn lại đều được.”
Cô xuống lầu theo anh.
Diệp Đình đi tới cạnh bàn ăn, vô cùng thân sĩ kéo ghế.
Chờ thức ăn bưng ra, Diệp Đình cho rằng mình phải đổi thành sâu rau, sáu món, một canh, không có món mặn nào…
Vì nữ đầu bếp không nghĩ tới anh sẽ về, đã bao nhiêu năm, anh rất ít về dùng cơm, cho dù về, toàn là nửa đêm, ở một lúc liền đi.
“Tiên sinh, tôi đi làm thêm hai món.” Nữ đầu bếp cúi đầu, kính cẩn nói.
“Không cần, hiếm khi ăn chay một lần.”
Lăng Vi cũng nói: “Ngày mai không cần nấu nhiều đồ ăn như vậy. Hai món ngon miệng là được.”
“Dạ, Lăng tiểu thư.” Nữ đầu bếp lập tức gật đầu nói dạ.
Dưới nắng chiều, gương mặt anh hòa vào trong màu vàng, góc cạnh cũng nhu hòa rất nhiều, nào còn là người đàn ông mạnh mẽ vang dội, kiềm nén lấy đạn, tự vá lại vết thương cho mình.
“Vết đạn bắn lành chưa?” Cô nhàn nhạt hỏi.
“Không có gì đáng ngại.”
Lăng Vi khẽ mỉm cười, gật đầu.
Bầu không khí quỷ dị hòa hợp…
Cảm giác hai người ở chung thật sự kỳ quái, giống như bạn đời mấy chục năm.
Lăng Vi quay đầu nhìn nắng chiều, phong cảnh thật đẹp, làm người ta không đành lòng phá hư.
Có lẽ… cô quá mệt mỏi, không muốn chiến đấu, mới thu hồi gai nhọn trên người.
Đời người, ngã đến đáy cốc, cùng lắm chỉ vậy…
Trong lòng đau xót, ngay cả hô hấp cũng đau.
Càng đáng buồn là, rõ ràng đau đến hít thở không thông, ngoài mặt vẫn phải nở nụ cười, làm như không có vấn đề.
Diệp Đình dựa vào lan can nhìn cô.
Cô rất khôn khéo, bầu không khí cũng rất hòa hợp, nhưng trong lòng anh không thoải mái.
Bởi vì… Ánh mắt của cô gái nhỏ trước mắt ảm đạm, mất đi tia linh hoạt.
Diệp Đình cau chặt mày, không thể nhìn dáng vẻ đau buồn, ý chí sa sút này của cô, anh hận không thể hung hăng kích thích cô.
Lúc này, cô mặc đầm trắng, đuôi váy tung bay theo gió. Sợi tóc mềm mại không ngừng tung bay trong gió.
Thiết kế cổ chữ V, hoàn toàn lộ ra rãnh sâu mê người của cô, đẹp mắt khiến người ta phạm tội.
Trước ngực trắng như tuyết, đong đưa đến mức anh hoa cả mắt.
Đầy đặn, nóng bỏng!
Diệp Đình nhìn chằm chằm ngực cô, tầm mắt nóng bỏng không dời đi. Lăng Vi giơ tay che kín ngực, liếc mắt trừng anh.
Anh cười nói: “Cảnh vật tốt đẹp, nên có người thưởng thức. Sờ cũng sờ rồi, che đậy có tác dụng không?”
Cô đỏ mặt, hung hăng trừng anh.
Tâm tư khổ sở lập tức biến mất, cả người mọc đầy gai như nhím.
Diệp Đình hài lòng cười lên, đây mới là dáng vẻ nữ quân nhân siêu cấp vô địch nên có!
Anh vẫn thích nhìn vẻ mặt hồng hào của cô.
Diệp Đình nhìn mặt cô, ánh mặt trời xa vời nhuộm đỏ hai gò má cô, làm cho hai gò má cô nổi lên vệt đỏ ửng tươi đẹp. Khuôn mặt xinh đẹp lập tức sinh động khiến người khác phải nhìn chằm chằm.
“Đi ăn cơm.” Anh đi tới cửa, quay đầu nói: “Em thích ăn gì, nói cho nữ đầu bếp, ngàn vạn lần đừng khách sáo.”
Lăng Vi không muốn nói chuyện, nhưng suy nghĩ một lát, vẫn nói: “Tôi ăn chay, lại không thể ăn quá cay, còn lại đều được.”
Cô xuống lầu theo anh.
Diệp Đình đi tới cạnh bàn ăn, vô cùng thân sĩ kéo ghế.
Chờ thức ăn bưng ra, Diệp Đình cho rằng mình phải đổi thành sâu rau, sáu món, một canh, không có món mặn nào…
Vì nữ đầu bếp không nghĩ tới anh sẽ về, đã bao nhiêu năm, anh rất ít về dùng cơm, cho dù về, toàn là nửa đêm, ở một lúc liền đi.
“Tiên sinh, tôi đi làm thêm hai món.” Nữ đầu bếp cúi đầu, kính cẩn nói.
“Không cần, hiếm khi ăn chay một lần.”
Lăng Vi cũng nói: “Ngày mai không cần nấu nhiều đồ ăn như vậy. Hai món ngon miệng là được.”
“Dạ, Lăng tiểu thư.” Nữ đầu bếp lập tức gật đầu nói dạ.
/1906
|