Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“…” Lăng Vi 囧: “Anh còn có thể lên mặt sao? Đừng tự luyến như vậy được không? Tuy em cũng rất đẹp, nhưng em chưa từng khoe khoang…”
“…”
Diệp Đình cười, hôn gò mát cô, giọng từ tính nói: “Không tệ nha, được anh chân truyền rồi.”
Lăng Vi tránh qua một bên, xem thường đẩy anh, đúng là kiêu ngạo! Hừ hừ hừ: “Có cần em quỳ xuống, dập đầu gọi anh là sư phụ không?”
Mắt Diệp Đình đột nhiên sáng lên: “Quỳ xuống thì được, nhưng không cần gọi sư phụ.”
“?” Lăng Vi không hiểu ý trong lời nói của anh, liền nghe anh nói bên tai cô: “Quỳ xuống, còn có thể làm rất nhiều chuyện khác.”
Lăng Vi quay đầu, mặt đỏ bừng, trời ạ! Anh nói gì thế! Còn có thể bẩn hơn không?
Lúc này, Diệp Đình bật cười: “Nghĩ gì vậy? Không phải quỳ xuống còn có thể hát chinh phục sao? Không phải còn có thể thành kính cầu nguyện sao? Nhìn em đi, trong đầu toàn bẩn! A, đúng rồi… Em rốt cuộc nghĩ tới cái gì?”
Lăng Vi che mặt! Không, muốn, nói, chuyện, này, với, anh, nữa! Hừ —— Người này thành tinh rồi!
Lại đào hố hại cô! Hu hu hu, gặp người không hiền ah!
Diệp Đình cười lớn, thật thích dáng vẻ cô bị anh chọc giận.
Cô nổi giận, anh rất vui vẻ, cũng không biết tại sao…
Chẳng lẽ… Anh có thú vị kỳ lạ này?
Hồi lâu, Lăng Vi cướp con chuột, mở trang mới: “Mau nhìn đi! Fan của em cũng sắp đạt tới 200 ngàn rồi!”
Cô nhíu mày, cực kỳ không hiểu: “Đây rốt cuộc là chuyện gì? Vô duyên vô cớ, anh không cảm thấy rất đáng sợ sao?”
Lăng Vi hơi sợ nhìn Diệp Đình, còn Diệp Đình căn bản không nhìn màn hình máy vi tính, anh nhìn cô chằm chằm…
“Này ——” Lăng Vi giơ tay quơ quơ trước mặt anh.
Diệp Đình tỉnh hồn, lãnh đạm nói: “Không phải tốt lắm sao, tránh cho sau này có người quấy rầy chúng ta.” Ha… Không nghĩ tới Vương quản gia còn rất thời đại… Lại biết dùng weibo. Còn biết mua lượt tìm kiếm… Thật biết theo xu hướng thời đại nha!
Lăng Vi lại kêu lên: “Chờ chút…”
Lời Diệp Đình vừa nói, lượng tin tức… rất lớn!
Lăng Vi quay đầu nhìn anh, đôi mắt tinh ranh lóe lên tia sáng, cô kinh ngạc hỏi: “Đây là anh an bài? Lượt tìm kiếm này là anh an bài?”
Diệp Đình bình thản gật đầu: “Ừ…”
Lăng Vi cả kinh há to miệng: “Tại sao? Như vậy sẽ có rất nhiều người nhận ra chúng ta!”
“Không cần lo mấy chuyện đó, nhận ra thì có thể làm gì? Em là vợ anh, nên để cho người của toàn thế giới biết, trước kia thật ủy khuất em.”
Lăng Vi kinh ngạc! Những lời này của anh có ý gì?
Nhưng, cô không cảm thấy ủy khuất nha! Tại sao phải cảm thấy ủy khuất?
Cho tới giờ cô chưa từng ủy khuất! Tại sao không tiết lộ lại ủy khuất chứ? Chẳng lẽ anh muốn thừa nhận với mọi người… cô là vợ anh? Anh muốn tuyên bố với toàn thế giới… cô là… vợ anh?
…
Trong lòng Lăng Vi ngọt đến mức có thể ra mật! Trong mắt đầy bất ngờ…
Vì Diệp Đình luôn khiêm tốn, anh lại có thể vì cô mà công khai chuyện riêng của mình… Còn có nhiều hình như vậy…
Anh thành đề tài người khác bàn luận khi uống trà, chỉ vì không muốn để cô… bị ủy khuất?
Cô nhìn màn hình máy vi tính, tầm mắt mơ hồ không rõ. Trong đầu đều là lời anh nói.
Máu cô đột nhiên nóng lên!
Cô có thể cảm nhận chân thật được máu trong tim đang sôi trào!
Cô sờ mặt mình, rất giống bị sốt…
Từ không có cảm giác đến cả người như bị lửa cháy! Ngồi cũng ngồi không yên!
“…” Lăng Vi 囧: “Anh còn có thể lên mặt sao? Đừng tự luyến như vậy được không? Tuy em cũng rất đẹp, nhưng em chưa từng khoe khoang…”
“…”
Diệp Đình cười, hôn gò mát cô, giọng từ tính nói: “Không tệ nha, được anh chân truyền rồi.”
Lăng Vi tránh qua một bên, xem thường đẩy anh, đúng là kiêu ngạo! Hừ hừ hừ: “Có cần em quỳ xuống, dập đầu gọi anh là sư phụ không?”
Mắt Diệp Đình đột nhiên sáng lên: “Quỳ xuống thì được, nhưng không cần gọi sư phụ.”
“?” Lăng Vi không hiểu ý trong lời nói của anh, liền nghe anh nói bên tai cô: “Quỳ xuống, còn có thể làm rất nhiều chuyện khác.”
Lăng Vi quay đầu, mặt đỏ bừng, trời ạ! Anh nói gì thế! Còn có thể bẩn hơn không?
Lúc này, Diệp Đình bật cười: “Nghĩ gì vậy? Không phải quỳ xuống còn có thể hát chinh phục sao? Không phải còn có thể thành kính cầu nguyện sao? Nhìn em đi, trong đầu toàn bẩn! A, đúng rồi… Em rốt cuộc nghĩ tới cái gì?”
Lăng Vi che mặt! Không, muốn, nói, chuyện, này, với, anh, nữa! Hừ —— Người này thành tinh rồi!
Lại đào hố hại cô! Hu hu hu, gặp người không hiền ah!
Diệp Đình cười lớn, thật thích dáng vẻ cô bị anh chọc giận.
Cô nổi giận, anh rất vui vẻ, cũng không biết tại sao…
Chẳng lẽ… Anh có thú vị kỳ lạ này?
Hồi lâu, Lăng Vi cướp con chuột, mở trang mới: “Mau nhìn đi! Fan của em cũng sắp đạt tới 200 ngàn rồi!”
Cô nhíu mày, cực kỳ không hiểu: “Đây rốt cuộc là chuyện gì? Vô duyên vô cớ, anh không cảm thấy rất đáng sợ sao?”
Lăng Vi hơi sợ nhìn Diệp Đình, còn Diệp Đình căn bản không nhìn màn hình máy vi tính, anh nhìn cô chằm chằm…
“Này ——” Lăng Vi giơ tay quơ quơ trước mặt anh.
Diệp Đình tỉnh hồn, lãnh đạm nói: “Không phải tốt lắm sao, tránh cho sau này có người quấy rầy chúng ta.” Ha… Không nghĩ tới Vương quản gia còn rất thời đại… Lại biết dùng weibo. Còn biết mua lượt tìm kiếm… Thật biết theo xu hướng thời đại nha!
Lăng Vi lại kêu lên: “Chờ chút…”
Lời Diệp Đình vừa nói, lượng tin tức… rất lớn!
Lăng Vi quay đầu nhìn anh, đôi mắt tinh ranh lóe lên tia sáng, cô kinh ngạc hỏi: “Đây là anh an bài? Lượt tìm kiếm này là anh an bài?”
Diệp Đình bình thản gật đầu: “Ừ…”
Lăng Vi cả kinh há to miệng: “Tại sao? Như vậy sẽ có rất nhiều người nhận ra chúng ta!”
“Không cần lo mấy chuyện đó, nhận ra thì có thể làm gì? Em là vợ anh, nên để cho người của toàn thế giới biết, trước kia thật ủy khuất em.”
Lăng Vi kinh ngạc! Những lời này của anh có ý gì?
Nhưng, cô không cảm thấy ủy khuất nha! Tại sao phải cảm thấy ủy khuất?
Cho tới giờ cô chưa từng ủy khuất! Tại sao không tiết lộ lại ủy khuất chứ? Chẳng lẽ anh muốn thừa nhận với mọi người… cô là vợ anh? Anh muốn tuyên bố với toàn thế giới… cô là… vợ anh?
…
Trong lòng Lăng Vi ngọt đến mức có thể ra mật! Trong mắt đầy bất ngờ…
Vì Diệp Đình luôn khiêm tốn, anh lại có thể vì cô mà công khai chuyện riêng của mình… Còn có nhiều hình như vậy…
Anh thành đề tài người khác bàn luận khi uống trà, chỉ vì không muốn để cô… bị ủy khuất?
Cô nhìn màn hình máy vi tính, tầm mắt mơ hồ không rõ. Trong đầu đều là lời anh nói.
Máu cô đột nhiên nóng lên!
Cô có thể cảm nhận chân thật được máu trong tim đang sôi trào!
Cô sờ mặt mình, rất giống bị sốt…
Từ không có cảm giác đến cả người như bị lửa cháy! Ngồi cũng ngồi không yên!
/1906
|