Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi nói đơn giản qua chuyện của Long Đằng, sau đó nghiêm túc nói: “Tuy cảnh sát Giang giúp tôi tiền học phí nhưng chúng tôi chưa bao giờ gặp mặt, anh ấy gửi tiền đều dùng tên giả, quyên tiền cũng thông qua quỹ từ thiện, mấy hôm trước tôi và anh ấy trò chuyện ngẫu nhiêu mà thôi, cho nên tiên sinh nhà tôi không biết chuyện này.”
Camera chiếu vào cô, sắc mặt cô trầm tĩnh, cực kì ung dung.
Có phóng viên đột nhiên hỏi: “Diệp phu nhân, cô cảm thấy hai người đàn ông ưu tú bên cạnh cô, ai quan trọng hơn?”
Lăng Vi nhìn anh ta nói: “Cảm giác như người thân và chồng vậy.”
Lucs này có phóng viên nói: “Diệp tiên sinh, anh có suy nghĩ gì về Diệp phu nhân?” có một ít phóng viên yên lặng chờ Diệp Đình bạo tẩu, tha hồ phỏng đoán.
Kết quả Diệp Đình rất không nể mặt: “Phu nhân của tôi cũng chẳng nói dối.”
Lúc này có người hỏi người đàn bà bị thương: “Phu nhân, xin hỏi vết thương của cô và chuyện này có liên quan gì với nhau?”
Người đàn bà kia nói: “Lúc đó tôi mới tan làm về nhà, chống trước của tôi dùng dao đâm tôi. Anh ta có thói bạo lực gia đình, tôi không chịu nổi chờ anh ta đánh chết mình mới liều chết đòi ly hôn. Ngày đó vừa hay Diệp phu nhân và cảnh sát Giang đi qua cứu tôi một mạng, còn bắt được chồng tôi và một người bạn hút thuốc phiện, Diệp phu nhân và cảnh sát Giang là người tốt. Lúc đó cảnh sát Giang bị thương ở eo và lưng, là Diệp phu nhân đưa anh ấy về băng bó.”
Có phóng viên ghi chép lại.
Không nghĩ tới còn có chuyện trùng hợp thế này.
Mọi người đào bới gốc rễ hỏi mấy chuyện liền quan.
Diệp Đình cầm di động bày tỏ thời gian kết thúc, anh còn bận rộn.
Jayson tuyên bố buổi chiêu đãi kết thúc.
Nhưng thật ra là Diệp Đình nhắn tin cho Lăng Vi: “Bà xã, tối này muốn ăn gì?”
Lăng Vi đứng lên bày tỏ cảm ơn với đám phóng viên, cô mở chai nước vừa uống vừa nhắn: “Ăn đồ nướng.”
“Được.”
Diệp Đình nói: “Em ngực lớn, nghe lời em.”
“Phụt…” Lăng Vi đang uống nước không nhịn được phun ra bàn.
………
Trời ạ, Lăng Vi sặc nước ra sức ho, trong lòng hậm hực tản đi bao nhiêu rồi.
Phóng viên nhao nhao nhìn cô, chỉ thấy Diệp boss đang cầm khăn tay lau miệng cho cô, cánh tay kia thì vỗ lưng cô: “Không cẩn thận như vậy, chẳng có ngày nào làm cho anh yên tâm được.”
Lăng Vi mỉm cười: “Vất vả cho anh rồi.”
“Haha. Không có việc gì, lần sau nhớ chú ý.”
V đưa tay đấm anh, anh cầm tay cô đặt lên môi hôn, Lăng Vi dựa vào lòng anh cười hờn dỗi.
Lăng Vi ra sức chụp hình.
Lăng Vi cho anh chút khen ngợi, anh có tiền đồ lắm.
Trong cửa hàng đồ nướng đã có Giang Quân, Lý Thiên Mặc.
Hạ Tiểu Hi và Lôi Tuấn đều tới.
Lôi Tuấn rót rượu cho Giang Quân: “Anh Quân, anh là anh trai chị dâu, sau này là anh trai em.”
Hai người chạm ly.
Giang Quân hỏi bọn họ: “Hiện tại đã điều tra ra ai chụp hình chưa?”
Lôi Tuấn nói: “Việc này hỏi cho anh rồi. Em đang điều tra, đối thủ rất giảo hoạt, tạp chí kia là tạp chí nhỏ, bọn họ nhận được hình thì phát hiện đối phương gửi nặc danh. Em đến tiệm net kia lấy băng ghi hình thì phát hiện là học sinh, tìm người học sinh kia thì biết quả nhiên có người thuê cậu ta.”
Giang Quân gật đầu cụng ly với Diệp Đình.
Diệp Đình uống rượu, nói với Lôi Tuấn: “Không cần phiền toái như vậy, có một cách vừa đơn giản vừa hữu ích.”
Lăng Vi nói đơn giản qua chuyện của Long Đằng, sau đó nghiêm túc nói: “Tuy cảnh sát Giang giúp tôi tiền học phí nhưng chúng tôi chưa bao giờ gặp mặt, anh ấy gửi tiền đều dùng tên giả, quyên tiền cũng thông qua quỹ từ thiện, mấy hôm trước tôi và anh ấy trò chuyện ngẫu nhiêu mà thôi, cho nên tiên sinh nhà tôi không biết chuyện này.”
Camera chiếu vào cô, sắc mặt cô trầm tĩnh, cực kì ung dung.
Có phóng viên đột nhiên hỏi: “Diệp phu nhân, cô cảm thấy hai người đàn ông ưu tú bên cạnh cô, ai quan trọng hơn?”
Lăng Vi nhìn anh ta nói: “Cảm giác như người thân và chồng vậy.”
Lucs này có phóng viên nói: “Diệp tiên sinh, anh có suy nghĩ gì về Diệp phu nhân?” có một ít phóng viên yên lặng chờ Diệp Đình bạo tẩu, tha hồ phỏng đoán.
Kết quả Diệp Đình rất không nể mặt: “Phu nhân của tôi cũng chẳng nói dối.”
Lúc này có người hỏi người đàn bà bị thương: “Phu nhân, xin hỏi vết thương của cô và chuyện này có liên quan gì với nhau?”
Người đàn bà kia nói: “Lúc đó tôi mới tan làm về nhà, chống trước của tôi dùng dao đâm tôi. Anh ta có thói bạo lực gia đình, tôi không chịu nổi chờ anh ta đánh chết mình mới liều chết đòi ly hôn. Ngày đó vừa hay Diệp phu nhân và cảnh sát Giang đi qua cứu tôi một mạng, còn bắt được chồng tôi và một người bạn hút thuốc phiện, Diệp phu nhân và cảnh sát Giang là người tốt. Lúc đó cảnh sát Giang bị thương ở eo và lưng, là Diệp phu nhân đưa anh ấy về băng bó.”
Có phóng viên ghi chép lại.
Không nghĩ tới còn có chuyện trùng hợp thế này.
Mọi người đào bới gốc rễ hỏi mấy chuyện liền quan.
Diệp Đình cầm di động bày tỏ thời gian kết thúc, anh còn bận rộn.
Jayson tuyên bố buổi chiêu đãi kết thúc.
Nhưng thật ra là Diệp Đình nhắn tin cho Lăng Vi: “Bà xã, tối này muốn ăn gì?”
Lăng Vi đứng lên bày tỏ cảm ơn với đám phóng viên, cô mở chai nước vừa uống vừa nhắn: “Ăn đồ nướng.”
“Được.”
Diệp Đình nói: “Em ngực lớn, nghe lời em.”
“Phụt…” Lăng Vi đang uống nước không nhịn được phun ra bàn.
………
Trời ạ, Lăng Vi sặc nước ra sức ho, trong lòng hậm hực tản đi bao nhiêu rồi.
Phóng viên nhao nhao nhìn cô, chỉ thấy Diệp boss đang cầm khăn tay lau miệng cho cô, cánh tay kia thì vỗ lưng cô: “Không cẩn thận như vậy, chẳng có ngày nào làm cho anh yên tâm được.”
Lăng Vi mỉm cười: “Vất vả cho anh rồi.”
“Haha. Không có việc gì, lần sau nhớ chú ý.”
V đưa tay đấm anh, anh cầm tay cô đặt lên môi hôn, Lăng Vi dựa vào lòng anh cười hờn dỗi.
Lăng Vi ra sức chụp hình.
Lăng Vi cho anh chút khen ngợi, anh có tiền đồ lắm.
Trong cửa hàng đồ nướng đã có Giang Quân, Lý Thiên Mặc.
Hạ Tiểu Hi và Lôi Tuấn đều tới.
Lôi Tuấn rót rượu cho Giang Quân: “Anh Quân, anh là anh trai chị dâu, sau này là anh trai em.”
Hai người chạm ly.
Giang Quân hỏi bọn họ: “Hiện tại đã điều tra ra ai chụp hình chưa?”
Lôi Tuấn nói: “Việc này hỏi cho anh rồi. Em đang điều tra, đối thủ rất giảo hoạt, tạp chí kia là tạp chí nhỏ, bọn họ nhận được hình thì phát hiện đối phương gửi nặc danh. Em đến tiệm net kia lấy băng ghi hình thì phát hiện là học sinh, tìm người học sinh kia thì biết quả nhiên có người thuê cậu ta.”
Giang Quân gật đầu cụng ly với Diệp Đình.
Diệp Đình uống rượu, nói với Lôi Tuấn: “Không cần phiền toái như vậy, có một cách vừa đơn giản vừa hữu ích.”
/1906
|