Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Vi Vi, cậu không sao chứ?” Đào Hoa ở đầu dây bên kia rõ ràng cũng gáp gáp.
Lăng Vi nhanh chóng đáp: “Không sao, thật sự không sao. Công việc hiện giờ của mình vô cùng bận bịu, vốn dĩ không có nhiều tâm tư vẽ tranh, bây giờ vừa vặn nghỉ ngơi một chút. Vốn là đến cuối năm, mình còn đang buồn đây… lúc này vừa hay, có thể nghỉ một thời gian.”
“…” Đào Hoa đột nhiên nói: “Vi Vi, cậu chịu oan ức thì cậu phải nói ra chứ! Mình không quan tâm! Mình sẽ đi nói với cấp trên!”
“Tút——” Đào Hoa ở đầu dây bên kia cúp điện thoại.
Lăng Vi ngồi dưới đất, đau đến mức không thể tự đứng dậy được.
“Vi Vi —— Cậu sao thế?”
Lăng Vi vẫn giữ nguyên tư thế, đau đến khóc nhịn. Chỉ thấy Hạ Tiểu Hi hùng hùng hổ hổ chạy đến: “Phù —— Vi Vi, cậu sao rồi?”
Lăng Vi từ từ đứng lên, lắc đầu: “Không có chuyện gì, tại sao giờ này cậu vẫn còn chưa về nhà?”
Hạ Tiểu Hi nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, thấy cô thật sự không sao thì mới nói: “Aizz, đừng nói nữa! Cậu không biết sao? Hứa Tử Huân vừa mới gọi điện cho mình, anh ta nói mời cô giáo hướng dẫn của cậu ăn cơm…”
Hạ Tiểu Hi ôm cánh tay cô, cùng cô đi lấy xe.
“Thiên Ma cũng nói rằng cậu ấy đã đến Đế Hào rồi, hiện giờ rất nhiều bạn học đều đã đến. Mình tới xem thử xem cậu có đi không.
“…”
Lăng Vi nhíu mày: “Tại sao Hứa Tử Huân… anh ta lại phải mời giáo viên hướng dẫn của mình, lại còn mời nhiều bạn học của bọn mình như vậy nhỉ?”
“Không biết ah~!” Hạ Tiểu Hi chớp mắt, đột nhiên thấy sắc mặt Lăng Vi không được tốt.
Hạ Tiểu Hi thử hỏi: “Hôm nay Hứa Tử Huân từ chức, liệu có phải là muốn tụ tập với bạn học một chút hay không nhỉ?”
Lăng Vi gật đầu, nói: “Có lẽ là vậy, anh ta viết cho mình một tấm bưu thiếp, hi vọng mình sẽ đến tham gia tiệc chia tay anh ta. Thế nhưng… anh ta mời giáo viên hướng dẫn của mình làm gì? Muốn dùng cô ấy để áp đảo mình sao? Mình không muốn đi.”
Hạ Tiểu Hi vỗ trán một cái, ảo não nói: “Chắc là anh ta sợ cậu không đi, cho nên mới mời giáo viên hướng dẫn của cậu đến đó?”
Lăng Vi nhíu mày, môi mím chặt lại: “Cái loại trò đùa như thế này, chỉ có thể khiến mọi người không ưa. Mình lại càng không muốn đi.” Vốn dĩ xem phong thư kia, cô còn có chút thương cảm…
Bây giờ, thật sự là…
“Ừ! Quả đúng là khiến cho người khác chán ghét! Vậy mình cũng không đi, muốn gặp giáo viên hướng dẫn thì sau này cũng có cơ hội. Chờ đến lúc năm năm, chúng ta tự đế nhà hỏi thăm sức khỏe cô, như vậy lại càng hết lòng hết ý.”
“Không sai!”
Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi đi đến bãi đậu xe, lấy xe.
Vừa mới lái xe ra đến ngoài, di động của Lăng Vi bỗng nhiên đổ chuông.
Vừa ấn nút nghe, không ngờ lại là giáo viên hướng dẫn của cô —— Đan Nghệ Hương, cô giáo Đan.
Cô giáo nói trong điện thoại: “Tiểu Vi à, lúc nào thì em đến? Bọn nhỏ này muốn tổ chức sinh nhật cho cô… cô đã nói là không đến đâu, vậy mà mấy đứa cứ kéo cô đến. Cô nghĩ nghĩ một chút, cũng đã lâu không gặp mấy em, tới thì cũng được… Tiểu Vi à, lúc nào em đến thế? Bây giờ còn thiếu mỗi em.”
“…” Lăng Vi bị nghẹn những lời đang định nói.
Chắc hẳn cô Đan cũng không biết bữa cơm này là do Hứa Tử Huân sắp xếp.
…
“Tiểu Vi, cậu muốn đi không?” Hạ Tiểu Hi ngồi bên ghế phụ, thắt chặt dây an toàn: “Dù sao thì, nếu như vậu đi, thì mình cũng sẽ theo cậu. Cậu không đi, mình cũng không đi.”
Lăng Vi khởi động xe, bình tĩnh nói: “Lúc đi học, thành tích của mình tốt nhất, cô Đan cũng đối xử với mình tốt nhất… lúc đó khi mình và cậu đều không có tiền ăn cơm, không phải cô Đan còn mời chúng ta đến là hàng ăn cơm sao…”
“Ừ…” Hạ Tiểu Hi gật đầu một cái.
“Vi Vi, cậu không sao chứ?” Đào Hoa ở đầu dây bên kia rõ ràng cũng gáp gáp.
Lăng Vi nhanh chóng đáp: “Không sao, thật sự không sao. Công việc hiện giờ của mình vô cùng bận bịu, vốn dĩ không có nhiều tâm tư vẽ tranh, bây giờ vừa vặn nghỉ ngơi một chút. Vốn là đến cuối năm, mình còn đang buồn đây… lúc này vừa hay, có thể nghỉ một thời gian.”
“…” Đào Hoa đột nhiên nói: “Vi Vi, cậu chịu oan ức thì cậu phải nói ra chứ! Mình không quan tâm! Mình sẽ đi nói với cấp trên!”
“Tút——” Đào Hoa ở đầu dây bên kia cúp điện thoại.
Lăng Vi ngồi dưới đất, đau đến mức không thể tự đứng dậy được.
“Vi Vi —— Cậu sao thế?”
Lăng Vi vẫn giữ nguyên tư thế, đau đến khóc nhịn. Chỉ thấy Hạ Tiểu Hi hùng hùng hổ hổ chạy đến: “Phù —— Vi Vi, cậu sao rồi?”
Lăng Vi từ từ đứng lên, lắc đầu: “Không có chuyện gì, tại sao giờ này cậu vẫn còn chưa về nhà?”
Hạ Tiểu Hi nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, thấy cô thật sự không sao thì mới nói: “Aizz, đừng nói nữa! Cậu không biết sao? Hứa Tử Huân vừa mới gọi điện cho mình, anh ta nói mời cô giáo hướng dẫn của cậu ăn cơm…”
Hạ Tiểu Hi ôm cánh tay cô, cùng cô đi lấy xe.
“Thiên Ma cũng nói rằng cậu ấy đã đến Đế Hào rồi, hiện giờ rất nhiều bạn học đều đã đến. Mình tới xem thử xem cậu có đi không.
“…”
Lăng Vi nhíu mày: “Tại sao Hứa Tử Huân… anh ta lại phải mời giáo viên hướng dẫn của mình, lại còn mời nhiều bạn học của bọn mình như vậy nhỉ?”
“Không biết ah~!” Hạ Tiểu Hi chớp mắt, đột nhiên thấy sắc mặt Lăng Vi không được tốt.
Hạ Tiểu Hi thử hỏi: “Hôm nay Hứa Tử Huân từ chức, liệu có phải là muốn tụ tập với bạn học một chút hay không nhỉ?”
Lăng Vi gật đầu, nói: “Có lẽ là vậy, anh ta viết cho mình một tấm bưu thiếp, hi vọng mình sẽ đến tham gia tiệc chia tay anh ta. Thế nhưng… anh ta mời giáo viên hướng dẫn của mình làm gì? Muốn dùng cô ấy để áp đảo mình sao? Mình không muốn đi.”
Hạ Tiểu Hi vỗ trán một cái, ảo não nói: “Chắc là anh ta sợ cậu không đi, cho nên mới mời giáo viên hướng dẫn của cậu đến đó?”
Lăng Vi nhíu mày, môi mím chặt lại: “Cái loại trò đùa như thế này, chỉ có thể khiến mọi người không ưa. Mình lại càng không muốn đi.” Vốn dĩ xem phong thư kia, cô còn có chút thương cảm…
Bây giờ, thật sự là…
“Ừ! Quả đúng là khiến cho người khác chán ghét! Vậy mình cũng không đi, muốn gặp giáo viên hướng dẫn thì sau này cũng có cơ hội. Chờ đến lúc năm năm, chúng ta tự đế nhà hỏi thăm sức khỏe cô, như vậy lại càng hết lòng hết ý.”
“Không sai!”
Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi đi đến bãi đậu xe, lấy xe.
Vừa mới lái xe ra đến ngoài, di động của Lăng Vi bỗng nhiên đổ chuông.
Vừa ấn nút nghe, không ngờ lại là giáo viên hướng dẫn của cô —— Đan Nghệ Hương, cô giáo Đan.
Cô giáo nói trong điện thoại: “Tiểu Vi à, lúc nào thì em đến? Bọn nhỏ này muốn tổ chức sinh nhật cho cô… cô đã nói là không đến đâu, vậy mà mấy đứa cứ kéo cô đến. Cô nghĩ nghĩ một chút, cũng đã lâu không gặp mấy em, tới thì cũng được… Tiểu Vi à, lúc nào em đến thế? Bây giờ còn thiếu mỗi em.”
“…” Lăng Vi bị nghẹn những lời đang định nói.
Chắc hẳn cô Đan cũng không biết bữa cơm này là do Hứa Tử Huân sắp xếp.
…
“Tiểu Vi, cậu muốn đi không?” Hạ Tiểu Hi ngồi bên ghế phụ, thắt chặt dây an toàn: “Dù sao thì, nếu như vậu đi, thì mình cũng sẽ theo cậu. Cậu không đi, mình cũng không đi.”
Lăng Vi khởi động xe, bình tĩnh nói: “Lúc đi học, thành tích của mình tốt nhất, cô Đan cũng đối xử với mình tốt nhất… lúc đó khi mình và cậu đều không có tiền ăn cơm, không phải cô Đan còn mời chúng ta đến là hàng ăn cơm sao…”
“Ừ…” Hạ Tiểu Hi gật đầu một cái.
/1906
|