Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hạ Tiểu Hi rúc cổ đi vào trong đám người, mặc niệm: “Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi…” Bạn học chung quanh nhìn trái nhìn phải, không biết anh chàng đẹp trai kia đang kêu ai.
Sau đó, thấy anh đẹp trai kia sãi bước đi tới cạnh Hạ Tiểu Hi, nâng cằm cô: “Tránh cái gì? Anh cũng không ăn em!”
Hai ngày nay anh hơi sốt ruột, dọa sợ bảo bối Hi nhà anh đến mức cô không dám gặp anh… nhưng mà, giữa tình nhân… không phải nên thân mật sao… Một đại lão gia như anh, lại là mối tình đầu, vừa thử nụ hôn đầu, muốn hiến dâng đêm đầu tiên, lại mãi không hiến được, anh cũng lo lắng mà…
Hạ Tiểu Hi mặt đầy đau khổ bị ép lên xe, các bạn học chung quanh náo loạn… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bạn học tụ họp biến thành đại hội cưỡng ép à?
Hoặc là bảo vệ Hoa Sứ Giả, hoặc là đi xe sang! Thế nào? Trường chúng ta không có ai làm công nhân viên chức nha? Gì mà xe taxi, xe đạp, không cần, tôi đón xe đi.
Thở ra một hơi, mọi người biến mất. Lăng Vi mặc niệm, lần tới tụ họp bạn học nói thế nào cũng không thể tới…
Rõ ràng cô định xem người khác khoe khoang thối tha, sao cô lại thành người khoe khoang nhất rồi?
Đều do Diệp Đình, trách anh trách anh —— Tay nhỏ bé chọc cơ ngực anh: “Đều tại anh, đều tại anh… Em trở thành kẻ thù của toàn dân!”
Lăng Vi ảo não, cô là người khiêm tốn ——
Đột nhiên đi con đường hồ ly tinh lẳng lơ này, hơi thẹn thùng nha nha nha…
Diệp Đình bỗng dừng chân, thả cô xuống, đứng một hồi.
“Sao thế?” Lăng Vi ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh nhíu mày.
Anh nhìn cô, giọng bình tĩnh nói: “Vừa rồi anh quên nói một câu…” Vẻ mặt anh hơi tiếc nuối, tròng mắt đen sâu xa cũng lóe lên tia sáng.
Tim Lăng Vi “lộp bộp” một tiếng: “Anh quên nói gì?” Với biểu tình của anh, hình như quên một chuyện cực kỳ lớn!
Diệp Đình rũ mắt, vô cùng trịnh trọng nhìn cô chăm chú, anh giơ tay vuốt gương mặt tươi cười của cô, nói: “Vừa rồi, lúc anh đi tới bên cạnh em, quên gọi: “Vợ…”
“Phốc ——” Lăng Vi phun đầy mặt anh, kiêu ngạo đến mê rồi.
Phổi Lăng Vi cười muốn rớt ra ngoài, đường não… Trời ạ, rắm!
Cô cười nói: “Không sao, anh không gọi, bọn họ cũng biết… Không phải anh ôm em đi sao? Còn ôm công chúa! Tuyên thệ chủ quyền kiểu này thì còn là ai?”
Diệp Đình lại nói: “Không giống nhau, gọi em là tôn trọng em.”
Lăng Vi nín cười nói: “Aiya, em biết anh tôn trọng em là được! Hay là anh đều gọi tất cả bọn họ trở lại để anh diễn thêm một lần?”
Diệp Đình nhéo mặt cô: “Lần sau tụ họp, em có thể ôm con đi theo, khoe chồng xong, tới khoe con.”
“Ha ha ha….” Lăng Vi sắp điên… Năm nay chó độc thân sống không tốt lắm à… mỗi ngày đều bị ngược, tăng tiền lương sao? Diễn một lần, còn là đi song song, ngay cả cơm cũng không phát…
Lăng Vi kéo tay anh, ngồi lên xe, về nhà. Phù Mỹ Quân đó lại sảng khoái, nghỉ ngơi…
Hồ lão tiên sinh đã chờ bọn họ ở phòng khách.
Trong phòng rất ấm áp, lão tiên sinh đang híp mắt nằm lim dim trên giường nhỏ mềm mại.
Lăng Vi vốn không muốn quấy rầy ông, ông lại mở mắt ra: “Các người về rồi? Qua đây, ông xem cho cháu.”
Lăng Vi vội chạy tới: “Ông nội, làm phiền ông…” Lão tiên sinh người ta lớn tuổi như vậy còn dày vò người ta chạy từ xa đến đây khám cho cô, đi mấy giờ đường đấy.
Hồ lão tiên sinh khoát tay nói: “Không sao… Tình trạng bây giờ của cháu không thể đi lại nhiều, lỡ như mang thai thật, đi đường xa như vậy cũng rất nguy hiểm. Bệnh tình của cháu hơi đặc biệt, lão già ông ở nhà cũng không có chuyện gì làm, đi nơi khác cũng tốt lắm.”
Trong lòng lại nghĩ… Công việc cháu trai lớn của ông là Diệp tiên sinh sắp xếp, phúc lợi đãi ngộ kia không thể chê…
Hạ Tiểu Hi rúc cổ đi vào trong đám người, mặc niệm: “Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi…” Bạn học chung quanh nhìn trái nhìn phải, không biết anh chàng đẹp trai kia đang kêu ai.
Sau đó, thấy anh đẹp trai kia sãi bước đi tới cạnh Hạ Tiểu Hi, nâng cằm cô: “Tránh cái gì? Anh cũng không ăn em!”
Hai ngày nay anh hơi sốt ruột, dọa sợ bảo bối Hi nhà anh đến mức cô không dám gặp anh… nhưng mà, giữa tình nhân… không phải nên thân mật sao… Một đại lão gia như anh, lại là mối tình đầu, vừa thử nụ hôn đầu, muốn hiến dâng đêm đầu tiên, lại mãi không hiến được, anh cũng lo lắng mà…
Hạ Tiểu Hi mặt đầy đau khổ bị ép lên xe, các bạn học chung quanh náo loạn… Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Bạn học tụ họp biến thành đại hội cưỡng ép à?
Hoặc là bảo vệ Hoa Sứ Giả, hoặc là đi xe sang! Thế nào? Trường chúng ta không có ai làm công nhân viên chức nha? Gì mà xe taxi, xe đạp, không cần, tôi đón xe đi.
Thở ra một hơi, mọi người biến mất. Lăng Vi mặc niệm, lần tới tụ họp bạn học nói thế nào cũng không thể tới…
Rõ ràng cô định xem người khác khoe khoang thối tha, sao cô lại thành người khoe khoang nhất rồi?
Đều do Diệp Đình, trách anh trách anh —— Tay nhỏ bé chọc cơ ngực anh: “Đều tại anh, đều tại anh… Em trở thành kẻ thù của toàn dân!”
Lăng Vi ảo não, cô là người khiêm tốn ——
Đột nhiên đi con đường hồ ly tinh lẳng lơ này, hơi thẹn thùng nha nha nha…
Diệp Đình bỗng dừng chân, thả cô xuống, đứng một hồi.
“Sao thế?” Lăng Vi ngẩng đầu nhìn anh, thấy anh nhíu mày.
Anh nhìn cô, giọng bình tĩnh nói: “Vừa rồi anh quên nói một câu…” Vẻ mặt anh hơi tiếc nuối, tròng mắt đen sâu xa cũng lóe lên tia sáng.
Tim Lăng Vi “lộp bộp” một tiếng: “Anh quên nói gì?” Với biểu tình của anh, hình như quên một chuyện cực kỳ lớn!
Diệp Đình rũ mắt, vô cùng trịnh trọng nhìn cô chăm chú, anh giơ tay vuốt gương mặt tươi cười của cô, nói: “Vừa rồi, lúc anh đi tới bên cạnh em, quên gọi: “Vợ…”
“Phốc ——” Lăng Vi phun đầy mặt anh, kiêu ngạo đến mê rồi.
Phổi Lăng Vi cười muốn rớt ra ngoài, đường não… Trời ạ, rắm!
Cô cười nói: “Không sao, anh không gọi, bọn họ cũng biết… Không phải anh ôm em đi sao? Còn ôm công chúa! Tuyên thệ chủ quyền kiểu này thì còn là ai?”
Diệp Đình lại nói: “Không giống nhau, gọi em là tôn trọng em.”
Lăng Vi nín cười nói: “Aiya, em biết anh tôn trọng em là được! Hay là anh đều gọi tất cả bọn họ trở lại để anh diễn thêm một lần?”
Diệp Đình nhéo mặt cô: “Lần sau tụ họp, em có thể ôm con đi theo, khoe chồng xong, tới khoe con.”
“Ha ha ha….” Lăng Vi sắp điên… Năm nay chó độc thân sống không tốt lắm à… mỗi ngày đều bị ngược, tăng tiền lương sao? Diễn một lần, còn là đi song song, ngay cả cơm cũng không phát…
Lăng Vi kéo tay anh, ngồi lên xe, về nhà. Phù Mỹ Quân đó lại sảng khoái, nghỉ ngơi…
Hồ lão tiên sinh đã chờ bọn họ ở phòng khách.
Trong phòng rất ấm áp, lão tiên sinh đang híp mắt nằm lim dim trên giường nhỏ mềm mại.
Lăng Vi vốn không muốn quấy rầy ông, ông lại mở mắt ra: “Các người về rồi? Qua đây, ông xem cho cháu.”
Lăng Vi vội chạy tới: “Ông nội, làm phiền ông…” Lão tiên sinh người ta lớn tuổi như vậy còn dày vò người ta chạy từ xa đến đây khám cho cô, đi mấy giờ đường đấy.
Hồ lão tiên sinh khoát tay nói: “Không sao… Tình trạng bây giờ của cháu không thể đi lại nhiều, lỡ như mang thai thật, đi đường xa như vậy cũng rất nguy hiểm. Bệnh tình của cháu hơi đặc biệt, lão già ông ở nhà cũng không có chuyện gì làm, đi nơi khác cũng tốt lắm.”
Trong lòng lại nghĩ… Công việc cháu trai lớn của ông là Diệp tiên sinh sắp xếp, phúc lợi đãi ngộ kia không thể chê…
/1906
|