Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lôi Tuấn trong nháy mắt cứng đờ.
Sau đó, lại thấy cô người phụ nữ bên cạnh anh nhúc nhích.
Người anh cương cứng, không dám lộn xộn, trong chăn đen nhánh, chỉ thấy cô bò tới, đầu nhỏ mềm mại vùi vào anh, cạ anh.
“Vợ?” Đây là muốn làm gì?
Lôi Tuấn kích động run rẩy, cảm nhận được tay nhỏ của cô kéo áo choàng tắm của anh.
“Tiểu Hi?” Giọng anh khó chịu.
Tràn đầy kinh ngạc!
Hai người bọn họ nằm trong chăn, cực kỳ nóng. Anh muốn bùng nổ.
Cô “ừ” một tiếng: “Mau tới đi, em không biết nên làm thế nào.”
“Bùng ——” Lôi Tuấn nổ tung! Muốn hỏi em làm gì. Nhưng anh không hỏi, hốc mắt kích động đỏ lên. Anh trực tiếp vén chăn, đè lên người cô… cường thế ép tới.
…
“Anh.”
Anh thấp giọng nỉ non bên tai cô: “Cơm cơm, trứng trứng.”
Giằng co cả một buổi chiều, Lôi Tuấn ăn nhiều hơn dự đoán: “Cơm, rang, trứng…”
Hạ Tiểu Hi đạp anh: “Sau này, anh bảo bà đây làm sao ăn cơm rang trứng trong sáng?”
Lôi Tuấn cười ngây ngô, hạnh phúc đến cả người bay bổng.
“Sau này chồng rang mỗi ngày cho em…”
“Hu hu…”
Hạ Tiểu Hi đi tắm, Lôi Tuấn lại nhận một cú điện thoại.
Lúc Hạ Tiểu Hi đi ra, thấy mặt anh đầy ảm đạm: “Sao thế?”
Anh ngẩng đầu, nhìn cô nói: “Chị dâu anh gọi tới nói, cả ngày anh anh không ăn cơm, nhốt mình trong thư phòng…”
“Hả? Xảy ra chuyện gì sao?” Hạ Tiểu Hi lo lắng.
Lôi Tuấn nói: “Anh phải về xem. Anh trai anh xưa nay chưa từng như vậy.”
“Được!” Hạ Tiểu Hi lập tức thu dọn đồ đạc.
Vừa thu dọn xong, Lăng Vi gửi thư tới, Diệp Đình mở cửa cho cô vào.
Lúc này, Lôi Tuấn và Hạ Tiểu Hi mới yên tâm.
Có Lăng Vi, cô luôn có cách.
…
Trong thư phòng Diệp Đình.
“Chồng…” Lăng Vi đi tới trước bàn làm việc của anh. Cắn môi nhìn anh, dáng vẻ giống như rất sợ anh, không dám đi tới.
Tim Diệp Đình lập tức thắt lại.
Đưa tay về phía cô.
Lúc này Lăng Vi mới dám đi tới, ngồi trên đùi anh.
“Đang nghĩ chuyện của Ngũ ca sao?”
“…” Diệp Đình nói: “Anh đang điều tra, nhưng anh ta giấu quá kỹ, không có tiến triển gì.”
Anh cau mày, mặc dù không nghi ngờ Tiểu Ngũ, nhưng chuyện này quả thật ảnh hưởng anh quá lớn.
Lăng Vi định dời sự chú ý của anh, chuyện điều tra có nhóm ám dạ, sớm muộn cũng có thể tra ra chân tướng.
“Chồng, gần đây em nhận được rất nhiều tin nhắm, làm sao đây? Tất cả đều là mẹ những đứa bé cảm ơn anh quyên tiền cứu con bọn họ. Tài giỏi tốt bụng! Ở thời đại công nghệ cao này vẫn còn có người viết thư, rất thật lòng đấy.”
Lúc này Diệp Đình mới nhớ tới, là lần trước Vi Vi khám ra mang thai, anh quyên góp 50 triệu chữa bệnh cho những phụ nữ mang thai.
Jason cảm thấy Vi Vi sẽ thích mấy tin này, liền giữ lại địa chỉ hội quỹ từ thiện Đỉnh Phong, dùng danh nghĩa của Lăng Vi và Diệp Đình quyên tiền.
Quả nhiên, cô được khích lệ rất nhiều.
“Đi, em dẫn anh đi xem.” Lăng Vi kéo tay anh đi tới phòng hoa.
Bây giờ, cô thường xuyên ở đây vẽ vời, cắm hoa.
Căn phòng này rất sáng, vàng nhạt, hồng nhạt, lam nhạt.
Lôi Tuấn trong nháy mắt cứng đờ.
Sau đó, lại thấy cô người phụ nữ bên cạnh anh nhúc nhích.
Người anh cương cứng, không dám lộn xộn, trong chăn đen nhánh, chỉ thấy cô bò tới, đầu nhỏ mềm mại vùi vào anh, cạ anh.
“Vợ?” Đây là muốn làm gì?
Lôi Tuấn kích động run rẩy, cảm nhận được tay nhỏ của cô kéo áo choàng tắm của anh.
“Tiểu Hi?” Giọng anh khó chịu.
Tràn đầy kinh ngạc!
Hai người bọn họ nằm trong chăn, cực kỳ nóng. Anh muốn bùng nổ.
Cô “ừ” một tiếng: “Mau tới đi, em không biết nên làm thế nào.”
“Bùng ——” Lôi Tuấn nổ tung! Muốn hỏi em làm gì. Nhưng anh không hỏi, hốc mắt kích động đỏ lên. Anh trực tiếp vén chăn, đè lên người cô… cường thế ép tới.
…
“Anh.”
Anh thấp giọng nỉ non bên tai cô: “Cơm cơm, trứng trứng.”
Giằng co cả một buổi chiều, Lôi Tuấn ăn nhiều hơn dự đoán: “Cơm, rang, trứng…”
Hạ Tiểu Hi đạp anh: “Sau này, anh bảo bà đây làm sao ăn cơm rang trứng trong sáng?”
Lôi Tuấn cười ngây ngô, hạnh phúc đến cả người bay bổng.
“Sau này chồng rang mỗi ngày cho em…”
“Hu hu…”
Hạ Tiểu Hi đi tắm, Lôi Tuấn lại nhận một cú điện thoại.
Lúc Hạ Tiểu Hi đi ra, thấy mặt anh đầy ảm đạm: “Sao thế?”
Anh ngẩng đầu, nhìn cô nói: “Chị dâu anh gọi tới nói, cả ngày anh anh không ăn cơm, nhốt mình trong thư phòng…”
“Hả? Xảy ra chuyện gì sao?” Hạ Tiểu Hi lo lắng.
Lôi Tuấn nói: “Anh phải về xem. Anh trai anh xưa nay chưa từng như vậy.”
“Được!” Hạ Tiểu Hi lập tức thu dọn đồ đạc.
Vừa thu dọn xong, Lăng Vi gửi thư tới, Diệp Đình mở cửa cho cô vào.
Lúc này, Lôi Tuấn và Hạ Tiểu Hi mới yên tâm.
Có Lăng Vi, cô luôn có cách.
…
Trong thư phòng Diệp Đình.
“Chồng…” Lăng Vi đi tới trước bàn làm việc của anh. Cắn môi nhìn anh, dáng vẻ giống như rất sợ anh, không dám đi tới.
Tim Diệp Đình lập tức thắt lại.
Đưa tay về phía cô.
Lúc này Lăng Vi mới dám đi tới, ngồi trên đùi anh.
“Đang nghĩ chuyện của Ngũ ca sao?”
“…” Diệp Đình nói: “Anh đang điều tra, nhưng anh ta giấu quá kỹ, không có tiến triển gì.”
Anh cau mày, mặc dù không nghi ngờ Tiểu Ngũ, nhưng chuyện này quả thật ảnh hưởng anh quá lớn.
Lăng Vi định dời sự chú ý của anh, chuyện điều tra có nhóm ám dạ, sớm muộn cũng có thể tra ra chân tướng.
“Chồng, gần đây em nhận được rất nhiều tin nhắm, làm sao đây? Tất cả đều là mẹ những đứa bé cảm ơn anh quyên tiền cứu con bọn họ. Tài giỏi tốt bụng! Ở thời đại công nghệ cao này vẫn còn có người viết thư, rất thật lòng đấy.”
Lúc này Diệp Đình mới nhớ tới, là lần trước Vi Vi khám ra mang thai, anh quyên góp 50 triệu chữa bệnh cho những phụ nữ mang thai.
Jason cảm thấy Vi Vi sẽ thích mấy tin này, liền giữ lại địa chỉ hội quỹ từ thiện Đỉnh Phong, dùng danh nghĩa của Lăng Vi và Diệp Đình quyên tiền.
Quả nhiên, cô được khích lệ rất nhiều.
“Đi, em dẫn anh đi xem.” Lăng Vi kéo tay anh đi tới phòng hoa.
Bây giờ, cô thường xuyên ở đây vẽ vời, cắm hoa.
Căn phòng này rất sáng, vàng nhạt, hồng nhạt, lam nhạt.
/1906
|