Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau đó anh nói với mẹ của mình: “Con và cô ấy vào sinh ra tử, mạng của cô là của cô ấy. Nếu các người cảm thấy mạng của cô không quan trọng thì cứ tiếp tục chia rẽ bọn họ đi.”
Mẹ Hoa mím môi không nói, ông cụ cười haha: “Qủa nhiên cân quắc không nhường tu mi, ông già này ủng hộ cháu một phiếu.”
***cân quắc không nhường tu mi: Người phụ nữ khí phách không kém thua đàn ông.
Ba Hoa cũng gật đầu: “Con cũng ủng hộ nha đầu.”
Mẹ Hoa thật muốn trợn trắng mắt……
Hai cái người tâm cơ kia... làm như mỗi mình bà phản đối vậy!
Hoa Thiếu Kiền nắm tay Lôi Đình, anh hy vọng người nhà anh cũng có thể đối tốt với cô như với anh biết nhường nào.
Rõ ràng ông và ba đã đầu hàng, sắc mặt của mẹ cũng thoáng thay đổi.
Lôi Đình thật cảm động, Hoa Thiếu Kiền vì cô tìm mọi cách làm người nhà của anh tiếp nhận cô……
Nhưng mà dùng cách lừa gạt để đạt được tôn trọng, cô rất khó thừa nhận.
Cô đột nhiên đứng lên, cầm lên một chén rượu.
Cô nhìn người lớn một vòng, ánh mắt nghiêm túc nói: “Cháu rất cơm ơn ông nội đã mời cháu tới ăn bữa cơm đoàn viên nhưng ở kho… cháu không cứu mạng Thiếu Kiền… ngược lại là anh ấy… đã cứu cháu và một dì khác. Nhưng mà nói dối như vậy để nhận được sự yêu thích và thừa nhận, lương tâm của cháu sẽ bất an, thật xin lỗi.”
Cô nâng chén uống hết ly rượu.
Sau đó quay đầu nhìn Hoa Thiếu Kiền.
Cô nắm tay anh, có thể cảm nhận được lòng anh rối rắm.
“Hôm nay quấy rầy nhã hứng của mọi người rồi, cháu không quấy rầy thêm nữa.”
Nói xong cô nhấc chân ra ngoài.
Đột nhiên Hoa Thiếu Kiền nắm tay cô cũng đứng lên theo.
Không khí lập tức, khẩn trương lên.
Vừa rồi còn hoà thuận vui vẻ, nháy mắt trở nên khẩn trương …
Đột nhiên Hoa lão gia cầm ly rượu đặt lên bàn: “Tốt, nói đúng lắm, nha đầu cháu đủ thành thật, ông vẫn ủng hộ cháu.”
Mẹ Hoa đau đầu, vừa nãy Thiếu Kiền đã cho bậc thang leo xuống rồi… sao nha đầu này cứ hủy bậc thang cho bà xuống vậy chứ…
Nhưng mà bà cũng thật lòng thích nha đầu này.
Mẹ Hoa dịu dàng cười: “Người một nhà không nói hai lời. Mẹ cũng chưa từng phản đối hai đứa, lúc trước là đùa hai đứa thôi, thật hy vọng hai đứa nhanh kết hôn…”
Bà nói xong lập tức bán luôn ông cụ: “Đều là chủ ý của ông con đấy…”
Ông cụ suýt nữa thì sặc chết.
Ông ra sức ho khan, đám người vội vỗ lưng cho ông.
Chờ ông ho xong rồi mới phát tay: “Ôi này… đã nói thẳng rồi ông cũng không giấu nữa.”
Ông nói hết mọi chuyện, Lôi Đình thật không biết làm sao…
Cả nhà này không có một ai bình thường sao?
Cô thật muốn trợn trắng mắt.
Cũng may mọi người đều là thích cô, cũng không có thật sự phản đối, thật là một chuyện tốt!
Bữa cơm ăn xong, cuối cùng không xảy ra sự cố gì nữa.
Mẹ Hoa nói: “Hôm nay muộn rồi, hai đứa ngủ ở đây đi, phòng của Thiếu Kiền mẹ đã dọn xong rồi.”
Lôi Đình gật đầu.
Hoa Thiếu Kiền kéo tay cô về phòng, nhiều năm rồi anh không ở đây.
Anh kéo tay cô hỏi: “Ăn no chưa?”
Lôi Đìnhsờ bụng, gật đầu: “Ăn no rồi.”
“Lạnh không?”
Lôi Đình lắc đầu: “Không lạnh.”
Hoa thiếu cười gượng. Đột nhiên nói nhỏ bên tai cô: “No ấm sinh dâm dục, ăn no, lại không lạnh, cũng nên làm chuyện gì khác chứ nhỉ?”
Phụt...
Sau đó anh nói với mẹ của mình: “Con và cô ấy vào sinh ra tử, mạng của cô là của cô ấy. Nếu các người cảm thấy mạng của cô không quan trọng thì cứ tiếp tục chia rẽ bọn họ đi.”
Mẹ Hoa mím môi không nói, ông cụ cười haha: “Qủa nhiên cân quắc không nhường tu mi, ông già này ủng hộ cháu một phiếu.”
***cân quắc không nhường tu mi: Người phụ nữ khí phách không kém thua đàn ông.
Ba Hoa cũng gật đầu: “Con cũng ủng hộ nha đầu.”
Mẹ Hoa thật muốn trợn trắng mắt……
Hai cái người tâm cơ kia... làm như mỗi mình bà phản đối vậy!
Hoa Thiếu Kiền nắm tay Lôi Đình, anh hy vọng người nhà anh cũng có thể đối tốt với cô như với anh biết nhường nào.
Rõ ràng ông và ba đã đầu hàng, sắc mặt của mẹ cũng thoáng thay đổi.
Lôi Đình thật cảm động, Hoa Thiếu Kiền vì cô tìm mọi cách làm người nhà của anh tiếp nhận cô……
Nhưng mà dùng cách lừa gạt để đạt được tôn trọng, cô rất khó thừa nhận.
Cô đột nhiên đứng lên, cầm lên một chén rượu.
Cô nhìn người lớn một vòng, ánh mắt nghiêm túc nói: “Cháu rất cơm ơn ông nội đã mời cháu tới ăn bữa cơm đoàn viên nhưng ở kho… cháu không cứu mạng Thiếu Kiền… ngược lại là anh ấy… đã cứu cháu và một dì khác. Nhưng mà nói dối như vậy để nhận được sự yêu thích và thừa nhận, lương tâm của cháu sẽ bất an, thật xin lỗi.”
Cô nâng chén uống hết ly rượu.
Sau đó quay đầu nhìn Hoa Thiếu Kiền.
Cô nắm tay anh, có thể cảm nhận được lòng anh rối rắm.
“Hôm nay quấy rầy nhã hứng của mọi người rồi, cháu không quấy rầy thêm nữa.”
Nói xong cô nhấc chân ra ngoài.
Đột nhiên Hoa Thiếu Kiền nắm tay cô cũng đứng lên theo.
Không khí lập tức, khẩn trương lên.
Vừa rồi còn hoà thuận vui vẻ, nháy mắt trở nên khẩn trương …
Đột nhiên Hoa lão gia cầm ly rượu đặt lên bàn: “Tốt, nói đúng lắm, nha đầu cháu đủ thành thật, ông vẫn ủng hộ cháu.”
Mẹ Hoa đau đầu, vừa nãy Thiếu Kiền đã cho bậc thang leo xuống rồi… sao nha đầu này cứ hủy bậc thang cho bà xuống vậy chứ…
Nhưng mà bà cũng thật lòng thích nha đầu này.
Mẹ Hoa dịu dàng cười: “Người một nhà không nói hai lời. Mẹ cũng chưa từng phản đối hai đứa, lúc trước là đùa hai đứa thôi, thật hy vọng hai đứa nhanh kết hôn…”
Bà nói xong lập tức bán luôn ông cụ: “Đều là chủ ý của ông con đấy…”
Ông cụ suýt nữa thì sặc chết.
Ông ra sức ho khan, đám người vội vỗ lưng cho ông.
Chờ ông ho xong rồi mới phát tay: “Ôi này… đã nói thẳng rồi ông cũng không giấu nữa.”
Ông nói hết mọi chuyện, Lôi Đình thật không biết làm sao…
Cả nhà này không có một ai bình thường sao?
Cô thật muốn trợn trắng mắt.
Cũng may mọi người đều là thích cô, cũng không có thật sự phản đối, thật là một chuyện tốt!
Bữa cơm ăn xong, cuối cùng không xảy ra sự cố gì nữa.
Mẹ Hoa nói: “Hôm nay muộn rồi, hai đứa ngủ ở đây đi, phòng của Thiếu Kiền mẹ đã dọn xong rồi.”
Lôi Đình gật đầu.
Hoa Thiếu Kiền kéo tay cô về phòng, nhiều năm rồi anh không ở đây.
Anh kéo tay cô hỏi: “Ăn no chưa?”
Lôi Đìnhsờ bụng, gật đầu: “Ăn no rồi.”
“Lạnh không?”
Lôi Đình lắc đầu: “Không lạnh.”
Hoa thiếu cười gượng. Đột nhiên nói nhỏ bên tai cô: “No ấm sinh dâm dục, ăn no, lại không lạnh, cũng nên làm chuyện gì khác chứ nhỉ?”
Phụt...
/1906
|