Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ
Chương 888: Em nhìn người ta rồi nhìn lại em xem! (2)
/1906
|
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hạ Tiểu Hi nói cực kỳ nghiêm túc: “Chính là lấy trái banh lăn bột, quỳ một ngày cũng không thể quỳ hết bột.”
“…”
Ai nói cô gái này ngốc nghếch đáng yêu?
Cô khôn khéo hơn ai khác có được không?
Hạ Tiểu Hi không vui, Lôi Tuấn ngàn dỗ vạn dỗ, dỗ không được, dứt khoát vác cô vào phòng tắm, tắm cho cô một lần. Tắm xong, trực tiếp đẩy ngã cô, ăn cô một lượt.
Buổi trưa, lúc ăn cơm đoàn viên, Lăng Trí dọn một bàn thức ăn lớn, gọi ai ai cũng không xuống.
Ông đi gõ cửa phòng Lôi Tuấn và Hạ Tiểu Hi, Lôi Tuấn nói: “Dạ, lát nữa xuống ạ ——”
Hạ Tiểu Hi đẩy anh: “Mau lên! Chú đang gọi đấy!”
Tiểu mã của Lôi Tuấn tăng tốc, nửa giờ sau, rốt cuộc giải quyết xong!
Lúc anh xuống, phát hiện những người khác cũng không xuống.
“Mọi người đâu?”
Lăng Trí nói: “Bọn họ đều bận rộn, mặc kệ bọn họ, chúng ta uống hai chung trước!”
Lôi Tuấn thầm nghĩ, Tiểu Đình và Hoa Thiếu Kiền người ta bận khanh khanh ta ta còn nói được, anh Đình và chị dâu bận gì?
Chị dâu anh mang thai, lại không thể cái đó…
“Cháu đi gọi bọn họ!” Lôi Tuấn cắn răng: “Lão tử không được iện nghi, các người cũng không thể tiện nghi!”
“Ầm ầm ầm ——” Lôi Tuấn dùng sức đập cửa: “Tiểu Đình, Thiếu Kiền —— ăn cơm!”
“Ừ… Ọe ——”
Đây là tiếng gì?
“Ọe ——”
Lôi Đình mở cửa: “Ọe ——”
“Đây là sao?”
Sao tiếng giống lúc vợ anh giúp anh *** vậy?
Lôi Tuấn trong nháy mắt liền nghĩ bậy.
Kết quả, chỉ thấy Lôi Đình che miệng, quay đầu nói với Hoa Thiếu Kiền: “Chồng… Hình như em có…”
“Ọe ——”
Chạy vào phòng vệ sinh nôn mửa.
Lôi Đình nôn đến trời đất u ám…
Lăng Vi cách vách vẻ mặt ửng đỏ đi ra: “Tiểu Đình sao thế?”
Lôi Đình khoát tay: “Không sao, chỉ buồn nôn…” Lúc này Hoa Thiếu Kiền đã đi tới cạnh cô, giơ tay vỗ lưng cho cô.
“Hình như em có…”
Trong mắt Hoa Thiếu Kiền đầy ngạc nhiên mừng rỡ! Anh thật vui vẻ, thật hạnh phúc! Tiểu Đình mang thai con anh sao?
Gần đây bọn họ quả thật rất thường xuyên, hơn nữa không có phòng tránh…
Có, rất bình thường nha!
Hoa Thiếu Kiền kích động ôm hôn cô: “Vợ, chúng ta có con!”
Lôi Đình cũng rất vui vẻ, chị dâu mang thai tốn rất nhiều sức lực, không nghĩ tới cô lại dễ mang thai như vậy?
Lôi Đình lại nói: “Còn chưa chắc chắn đâu, phải kiểm tra mới biết.”
Hoa Thiếu kiền vội lái xe đi mua que thử thai. Người khác mua, anh không yên tâm.
Một lát sau, anh xách bao lớn bao nhỏ que thử thai về, đủ các loại…
“Vợ, mau đi kiểm tra.”
Quả nhiên, hai gạch!!!
“Mang thai? Mang thai thật?”
Lăng Trí cực kỳ vui vẻ, ông cũng xem Lôi Đình như con ông, bây giờ Tiểu Vi mang thai, còn sinh đôi, hơn nữa kiểm tra sức khỏe đều rất tốt.
Bây giờ Tiểu Đình cũng mang thai… Còn thiếu Lôi Tuấn thôi.
“Tiểu Tuấn phải cố lên nha!”
Vẻ mặt Lôi Tuấn đầy đau khổ: “Không phải cháu cố gắng là mang thai được…”
Nói xong, oán niệm nhìn Hạ Tiểu Hi: “Em nhìn người ta rồi nhìn lại em đi!”
Đều là nôn, nhưng người ta nôn ra đứa con.
Cô nôn đều là chất lỏng màu trắng!
Hạ Tiểu Hi cũng trừng anh: “Không mang thai được là vấn đề của em sao? Nói không chừng là anh không có chất lượng! Anh nhìn người ta rồi nhìn lại anh đi!”
“Phốc ——” Lôi Tuấn trong nháy mắt cảm thấy đầu gối trúng một mũi tên.
Vừa rồi anh là người đầu tiên xuống lầu, nhưng anh sợ chú chờ sốt ruột, không phải là anh không có chất lượng nha…
Hu hu ——
Nước mắt rơi ào ạt…
Hạ Tiểu Hi nói cực kỳ nghiêm túc: “Chính là lấy trái banh lăn bột, quỳ một ngày cũng không thể quỳ hết bột.”
“…”
Ai nói cô gái này ngốc nghếch đáng yêu?
Cô khôn khéo hơn ai khác có được không?
Hạ Tiểu Hi không vui, Lôi Tuấn ngàn dỗ vạn dỗ, dỗ không được, dứt khoát vác cô vào phòng tắm, tắm cho cô một lần. Tắm xong, trực tiếp đẩy ngã cô, ăn cô một lượt.
Buổi trưa, lúc ăn cơm đoàn viên, Lăng Trí dọn một bàn thức ăn lớn, gọi ai ai cũng không xuống.
Ông đi gõ cửa phòng Lôi Tuấn và Hạ Tiểu Hi, Lôi Tuấn nói: “Dạ, lát nữa xuống ạ ——”
Hạ Tiểu Hi đẩy anh: “Mau lên! Chú đang gọi đấy!”
Tiểu mã của Lôi Tuấn tăng tốc, nửa giờ sau, rốt cuộc giải quyết xong!
Lúc anh xuống, phát hiện những người khác cũng không xuống.
“Mọi người đâu?”
Lăng Trí nói: “Bọn họ đều bận rộn, mặc kệ bọn họ, chúng ta uống hai chung trước!”
Lôi Tuấn thầm nghĩ, Tiểu Đình và Hoa Thiếu Kiền người ta bận khanh khanh ta ta còn nói được, anh Đình và chị dâu bận gì?
Chị dâu anh mang thai, lại không thể cái đó…
“Cháu đi gọi bọn họ!” Lôi Tuấn cắn răng: “Lão tử không được iện nghi, các người cũng không thể tiện nghi!”
“Ầm ầm ầm ——” Lôi Tuấn dùng sức đập cửa: “Tiểu Đình, Thiếu Kiền —— ăn cơm!”
“Ừ… Ọe ——”
Đây là tiếng gì?
“Ọe ——”
Lôi Đình mở cửa: “Ọe ——”
“Đây là sao?”
Sao tiếng giống lúc vợ anh giúp anh *** vậy?
Lôi Tuấn trong nháy mắt liền nghĩ bậy.
Kết quả, chỉ thấy Lôi Đình che miệng, quay đầu nói với Hoa Thiếu Kiền: “Chồng… Hình như em có…”
“Ọe ——”
Chạy vào phòng vệ sinh nôn mửa.
Lôi Đình nôn đến trời đất u ám…
Lăng Vi cách vách vẻ mặt ửng đỏ đi ra: “Tiểu Đình sao thế?”
Lôi Đình khoát tay: “Không sao, chỉ buồn nôn…” Lúc này Hoa Thiếu Kiền đã đi tới cạnh cô, giơ tay vỗ lưng cho cô.
“Hình như em có…”
Trong mắt Hoa Thiếu Kiền đầy ngạc nhiên mừng rỡ! Anh thật vui vẻ, thật hạnh phúc! Tiểu Đình mang thai con anh sao?
Gần đây bọn họ quả thật rất thường xuyên, hơn nữa không có phòng tránh…
Có, rất bình thường nha!
Hoa Thiếu Kiền kích động ôm hôn cô: “Vợ, chúng ta có con!”
Lôi Đình cũng rất vui vẻ, chị dâu mang thai tốn rất nhiều sức lực, không nghĩ tới cô lại dễ mang thai như vậy?
Lôi Đình lại nói: “Còn chưa chắc chắn đâu, phải kiểm tra mới biết.”
Hoa Thiếu kiền vội lái xe đi mua que thử thai. Người khác mua, anh không yên tâm.
Một lát sau, anh xách bao lớn bao nhỏ que thử thai về, đủ các loại…
“Vợ, mau đi kiểm tra.”
Quả nhiên, hai gạch!!!
“Mang thai? Mang thai thật?”
Lăng Trí cực kỳ vui vẻ, ông cũng xem Lôi Đình như con ông, bây giờ Tiểu Vi mang thai, còn sinh đôi, hơn nữa kiểm tra sức khỏe đều rất tốt.
Bây giờ Tiểu Đình cũng mang thai… Còn thiếu Lôi Tuấn thôi.
“Tiểu Tuấn phải cố lên nha!”
Vẻ mặt Lôi Tuấn đầy đau khổ: “Không phải cháu cố gắng là mang thai được…”
Nói xong, oán niệm nhìn Hạ Tiểu Hi: “Em nhìn người ta rồi nhìn lại em đi!”
Đều là nôn, nhưng người ta nôn ra đứa con.
Cô nôn đều là chất lỏng màu trắng!
Hạ Tiểu Hi cũng trừng anh: “Không mang thai được là vấn đề của em sao? Nói không chừng là anh không có chất lượng! Anh nhìn người ta rồi nhìn lại anh đi!”
“Phốc ——” Lôi Tuấn trong nháy mắt cảm thấy đầu gối trúng một mũi tên.
Vừa rồi anh là người đầu tiên xuống lầu, nhưng anh sợ chú chờ sốt ruột, không phải là anh không có chất lượng nha…
Hu hu ——
Nước mắt rơi ào ạt…
/1906
|