Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Gâu gâu —— “
Trứng cai!
Lúc con chó ngu ngốc kia đi ngang qua Thiên Ma, nó còn dám sủa “Gâu gâu...” với anh ta.
Ai đó mau ngăn tôi lại đi ——
Tôi đang tức giận đây này!
Thiên Ma tức giận muốn sút cho nó một phát, người đàn ông đang ôm con chó ngu ngốc kia… siêu cấp mạnh mẽ, mặc dù... có vẻ như... có lẽ anh ta không đánh lại người ta, nhưng mà, Thiên Ma thật sự không thể nhịn được, thật sự rất muốn vén tay áo lên mắng chửi đối phương.
“Gâu gâu —— “
Con chó kia vẫn sủa ing ỏi, Thiên Ma tức giận trợn mắt nhìn nó. Đột nhiên —— “Oh...” Có người bịt chặt miệng và lỗ mũi của anh ta từ sau lưng.
Thiên Ma cảm thấy có mùi thuốc mê xông vào trong lỗ mũi anh ta, anh ta muốn nín thở, nhưng... Không còn kịp nữa rồi, dần dần, anh ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng...
Có người muốn... bắt cóc anh ta sao?
Tại sao phải làm anh ta hôn mê? Muốn bắt cóc? Đầu óc của Thiên Ma dần bị thuố mê tri phối... anh ta oàn toàn không thể suy nghĩ được nữa.
Anh ta liều mạng giãy giụa! Muốn tránh thoát, nhưng càng bị người ta bịt chặt hơn.
Thiên Ma kéo lấy cánh tay của người kia, nhưng đã không dùng được sức lực nữa... Anh ta cố gắng suy nghĩ, hình như không có người nào thù hận anh ta... mà anh ta cũng không đắc tội với ai...
“Là anh ta hả? Thấy rõ!” giọng nói phát ra từ sau lưng anh ta đặc biệt thâm trầm, nói bằng tiếng nước ngoài. Lý Thiên Mặc nghe không hiểu, anh ta miễn cưỡng phân tích số liệu giọng nói này ở trong đầu, kết luận ra giọng nói này chưa từng lưu trữ trong cơ sở dữ liệu não của anh ta, nói rõ đây là người xa lạ.
Nghe cách phát âm... rất giống với người ngoại quốc ở biên giới bên kia.
Một người khác “ừ”: “Chính là anh ta! Không sai!”
Lý Thiên Mặc càng ngày càng choáng váng, anh ta muốn hét lên, nhưng không thể nó ra được chữ nào. Trước mắt anh ta tối sầm lại, hai chân như nhũn ra... Lảo đảo lắc lư hôn mê bất tỉnh.
“Vác đi —— “
Lúc Lý Thiên Mặc tỉnh lại, anh ta phát hiện ra mình bị trói ở ghế sau một chiếc xe van.
ĐM!
“...”
Lý Thiên Mặc thật sự hết ý kiến, anh ta đi ra ngoài đường tìm vợ, tại sao lại bị bắt cóc... Miệng của anh ta bị chặn lại, không phát ra được âm thanh nào, tay và chân đều bị trói chặt, siết chặt đến nỗi toàn thân đều tê tê, rất đau!
Anh ta muốn dùng sức nhúc nhích, nhưng trên người cũng không có sức.
Không nhúc nhích được tý gì.
Lý Thiên Mặc tức giận muốn chết, đầu đau khủng khiếp.
Anh ta dùng sức lắc đầu, phải nghĩ biện pháp chạy trốn mới được!
“Hừ —— hừ! Một đám số liệu, còn muốn bắt cóc tiểu gia... tiểu gia sẽ làm thịt hết các ngừoi...”
Lý Thiên Mặc nhắm mắt lại cẩn thận nghe tiếng động chung quanh. Hình như bên ngoài có tiếng còi tàu, đây là bên cạnh bến tàu!
Bọn họ là muốn đi đường thủy?
Nơi bọn họ muốn đưa anh ta tới, phải ngồi thuyền mới tới được?
Anh ta cẩn thận nghe, chợt nghe thấy cách đó không xa có tiếng pháo nổ, đại khái cách mấy chục mét, gần bến tàu này có khu nhà ở... Vậy chỗ này không phải là bến tàu ở Giang thành...
Bên cạnh bến tàu ở Giang thành là trường học, không có ngôi nhà nào, vậy nên chắc chắn sẽ không nghe được tiếng pháo nổ ở khoảng cách gần như vậy.
Bọn họ đã ra khỏi Giang thành, vậy... chỗ này là chỗ nào?
Lý Thiên Mặc mở mắt ra, lấy tầm nhìn hạn chế quan sát trong xe.
Chiếc xe van này rất tồi tàn, còn có mùi cá tanh, rõ ràng bình thường chiếc xe này được dùng để trở cá.
Anh ta nhìn xuống dưới chân ghế ngồi cũ nát——
Đó là cái gì? Đao cụ! Lý Thiên Mặc giật mình! Giết người diệt khẩu cần phải có vũ khí sắc bén——
Tất cả đống đạo cụ dưới gầm xe kia... đều có vết máu!
Oh my god ——
Bọn họ không phải là muốn qua sông, bọn họ đang muốn tìm một bờ sông hủy thi diệt tích anh ta, ném xác anh ta vào lòng sông làm mồi cho cá?
Quả nhiên anh ta đã đoán đúng rồi!
Tiếng còi cầu cảng càng ngày càng xa, chiếc xe nhanh chóng đi vào khu dân cư đông đúc, bởi vì tiếng pháo nổ càng ngày càng lớn, càng ngày càng nhiều.
Dựa theo tập tục ngày ba mươi tết của người dân địa phương, tám giờ tối có buổi liên hoan, sẽ có rất nhiều người ra ngoài đốt pháo!
Tiếng pháo nổ dày đặc thế này, nói rõ là vừa mới đến tối tám giờ.
“Gâu gâu —— “
Trứng cai!
Lúc con chó ngu ngốc kia đi ngang qua Thiên Ma, nó còn dám sủa “Gâu gâu...” với anh ta.
Ai đó mau ngăn tôi lại đi ——
Tôi đang tức giận đây này!
Thiên Ma tức giận muốn sút cho nó một phát, người đàn ông đang ôm con chó ngu ngốc kia… siêu cấp mạnh mẽ, mặc dù... có vẻ như... có lẽ anh ta không đánh lại người ta, nhưng mà, Thiên Ma thật sự không thể nhịn được, thật sự rất muốn vén tay áo lên mắng chửi đối phương.
“Gâu gâu —— “
Con chó kia vẫn sủa ing ỏi, Thiên Ma tức giận trợn mắt nhìn nó. Đột nhiên —— “Oh...” Có người bịt chặt miệng và lỗ mũi của anh ta từ sau lưng.
Thiên Ma cảm thấy có mùi thuốc mê xông vào trong lỗ mũi anh ta, anh ta muốn nín thở, nhưng... Không còn kịp nữa rồi, dần dần, anh ta chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng...
Có người muốn... bắt cóc anh ta sao?
Tại sao phải làm anh ta hôn mê? Muốn bắt cóc? Đầu óc của Thiên Ma dần bị thuố mê tri phối... anh ta oàn toàn không thể suy nghĩ được nữa.
Anh ta liều mạng giãy giụa! Muốn tránh thoát, nhưng càng bị người ta bịt chặt hơn.
Thiên Ma kéo lấy cánh tay của người kia, nhưng đã không dùng được sức lực nữa... Anh ta cố gắng suy nghĩ, hình như không có người nào thù hận anh ta... mà anh ta cũng không đắc tội với ai...
“Là anh ta hả? Thấy rõ!” giọng nói phát ra từ sau lưng anh ta đặc biệt thâm trầm, nói bằng tiếng nước ngoài. Lý Thiên Mặc nghe không hiểu, anh ta miễn cưỡng phân tích số liệu giọng nói này ở trong đầu, kết luận ra giọng nói này chưa từng lưu trữ trong cơ sở dữ liệu não của anh ta, nói rõ đây là người xa lạ.
Nghe cách phát âm... rất giống với người ngoại quốc ở biên giới bên kia.
Một người khác “ừ”: “Chính là anh ta! Không sai!”
Lý Thiên Mặc càng ngày càng choáng váng, anh ta muốn hét lên, nhưng không thể nó ra được chữ nào. Trước mắt anh ta tối sầm lại, hai chân như nhũn ra... Lảo đảo lắc lư hôn mê bất tỉnh.
“Vác đi —— “
Lúc Lý Thiên Mặc tỉnh lại, anh ta phát hiện ra mình bị trói ở ghế sau một chiếc xe van.
ĐM!
“...”
Lý Thiên Mặc thật sự hết ý kiến, anh ta đi ra ngoài đường tìm vợ, tại sao lại bị bắt cóc... Miệng của anh ta bị chặn lại, không phát ra được âm thanh nào, tay và chân đều bị trói chặt, siết chặt đến nỗi toàn thân đều tê tê, rất đau!
Anh ta muốn dùng sức nhúc nhích, nhưng trên người cũng không có sức.
Không nhúc nhích được tý gì.
Lý Thiên Mặc tức giận muốn chết, đầu đau khủng khiếp.
Anh ta dùng sức lắc đầu, phải nghĩ biện pháp chạy trốn mới được!
“Hừ —— hừ! Một đám số liệu, còn muốn bắt cóc tiểu gia... tiểu gia sẽ làm thịt hết các ngừoi...”
Lý Thiên Mặc nhắm mắt lại cẩn thận nghe tiếng động chung quanh. Hình như bên ngoài có tiếng còi tàu, đây là bên cạnh bến tàu!
Bọn họ là muốn đi đường thủy?
Nơi bọn họ muốn đưa anh ta tới, phải ngồi thuyền mới tới được?
Anh ta cẩn thận nghe, chợt nghe thấy cách đó không xa có tiếng pháo nổ, đại khái cách mấy chục mét, gần bến tàu này có khu nhà ở... Vậy chỗ này không phải là bến tàu ở Giang thành...
Bên cạnh bến tàu ở Giang thành là trường học, không có ngôi nhà nào, vậy nên chắc chắn sẽ không nghe được tiếng pháo nổ ở khoảng cách gần như vậy.
Bọn họ đã ra khỏi Giang thành, vậy... chỗ này là chỗ nào?
Lý Thiên Mặc mở mắt ra, lấy tầm nhìn hạn chế quan sát trong xe.
Chiếc xe van này rất tồi tàn, còn có mùi cá tanh, rõ ràng bình thường chiếc xe này được dùng để trở cá.
Anh ta nhìn xuống dưới chân ghế ngồi cũ nát——
Đó là cái gì? Đao cụ! Lý Thiên Mặc giật mình! Giết người diệt khẩu cần phải có vũ khí sắc bén——
Tất cả đống đạo cụ dưới gầm xe kia... đều có vết máu!
Oh my god ——
Bọn họ không phải là muốn qua sông, bọn họ đang muốn tìm một bờ sông hủy thi diệt tích anh ta, ném xác anh ta vào lòng sông làm mồi cho cá?
Quả nhiên anh ta đã đoán đúng rồi!
Tiếng còi cầu cảng càng ngày càng xa, chiếc xe nhanh chóng đi vào khu dân cư đông đúc, bởi vì tiếng pháo nổ càng ngày càng lớn, càng ngày càng nhiều.
Dựa theo tập tục ngày ba mươi tết của người dân địa phương, tám giờ tối có buổi liên hoan, sẽ có rất nhiều người ra ngoài đốt pháo!
Tiếng pháo nổ dày đặc thế này, nói rõ là vừa mới đến tối tám giờ.
/1906
|