Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lôi Tuấn nói: “Đình ca và chị dâu đang ở nhà Trần Thương, nhưng mà... không biết ai chôn bom ở trong nhà Trần Thương, hiện tại Sênh ca và Tạp Nhã đã đi rồi, Sênh ca vừa nhận được điện thoại bảo anh ấy qua phá bom. Nhưng mà bom kia vô cùng nguy hiểm, ngòi nổ đã bị châm, hiện tại không gỡ ra thì có thể nổ bất cứ lúc nào.”
Vinh Tứ: “……”
Quân Dương: “……”
Lôi Tuấn lại vội vã nói: “Vừa rồi Đình ca gửi tin tức nói trên bom còn có mã khóa, Sênh ca chưa phá được, hiện tại Đình ca muốn qua giúp Sênh ca nhưng mà... lo lắng cho chị dâu nên muốn chúng ta qua đó.”
“Vậy còn chờ cái gì? Đi mau!” Vinh Tứ bạo phá, đá bay ghế ngồi, còn không lửa sém lông mày, lửa sém lông mày sao?!
Lúc này, Lý Thiên Mặc đã tỉnh, lung lay ngồi dậy duỗi tay kéo Vinh Tứ: “Tứ ca, em cũng phải đi...”
Vinh Tứ lười phản ứng lại anh, gạt tay anh muốn đi.
Lý Thiên Mặc lại ôm eo anh ta: “Tứ ca, em phải đi, nhanh lên, có lẽ em có thể giúp đỡ mọi người.”
Vinh Tứ đánh giá Lý Thiên Mặc, không nói gì khiêng anh ta đi.
Quân Dương không thể nào để mặc Chính Hiền ở lại một mình, cũng cõng Chính Hiền lên, đoàn người lập tức đuổi tới Long thành.
Trển đường thấy xe của Diệp Đình và Lăng Vi, Diệp Đình rút chìa khóa xe nhanh chóng xuống xe gõ cửa xe Quân Dương, Quân Dương mở cửa sổ xe, Diệp Đình nhổ chìa khóa xe Quân Dương, sau đó xoay người nhanh chóng chui vào xe của Vinh Tứ: “Tứ ca, đi mau.”
Vinh Tứ hiểu ý của anh, biết anh sợ Lăng Vi và Quân Dương theo kịp còn chưa chờ mấy người phản ứng, Vinh Tứ khóa xe vèo một cái lái xe đi luôn.
Trong xe có Lôi Tuấn và Lý Thiên Mặc.
Bốn người nhìn nhau, không ai có ý định xuống xe, Vinh Tứ lái xe nhanh nhưu chớp tới hiện trường có bom.
Lúc này điện thoại của Diệp Đình bị oanh tạc, anh chặn số của Lăng Vi và mọi người.
“Có tư liệu rồi đây.” Diệp Đình truyền tư liệu mà Tần Sênh gửi tới rồi gửi cho mọi người.
Bên trên quả bom có bốn số mật mã.
Dưới tình huống bình thường Tần Sênh đã có thể phá mật mã và cắt đứt dây xanh, đỏ.
Phải cắt bốn dây mới có thể dư lại một dây dẫn tổng.
Bốn mật mã vô cùng cao cấp, bên trong đặc biệt phức tạp, muốn phá giải chúng ít nhất cần 4h.
Diệp Đình gửi hai mật mã cho Lý Thiên Mặc: “Thiên Mặc, cậu nhìn hai mật mã này, có khả năng phá giải không?”
Diệp Đình chuyên tâm phá hai cái còn lại vì nó phức tạp hơn.
Lý Thiên Mặc bị sốt, cả người đau đớn.
Đầu óc không tỉnh táo cho lắm nhưng vì Diệp Đình tin tưởng anh, không hỏi một câu liền giao nhiệm vụ, Lý Thiên Mặc trịnh trọng gật đầu.
Sau đó mở laptop click dữ liệu.
Lúc anh nhìn dãy số liệu, lập tức như đổi thành người khác, cả người như biến thành siêu nhân.
Ngón tay lách cách trên bàn phím, Diệp Đình nghe âm thanh liền biết Lý Thiên Mặc có thể phá bỏ được mật mã, không hề hoài nghi.
Diệp Đình chuyên tâm nhìn màn hình, Lôi Tuấn phụ trách nghe máy, Tần Sênh ở bên kia vô cùng gian nan, bên ngoài biệt thự của Trần Thương bị đám phóng viên vây quanh từng lớp, cảnh sát căng dây cảnh giới, toàn bộ khu biệt thự lâm vào sợ hãi.
Lôi Tuấn nói: “Đình ca và chị dâu đang ở nhà Trần Thương, nhưng mà... không biết ai chôn bom ở trong nhà Trần Thương, hiện tại Sênh ca và Tạp Nhã đã đi rồi, Sênh ca vừa nhận được điện thoại bảo anh ấy qua phá bom. Nhưng mà bom kia vô cùng nguy hiểm, ngòi nổ đã bị châm, hiện tại không gỡ ra thì có thể nổ bất cứ lúc nào.”
Vinh Tứ: “……”
Quân Dương: “……”
Lôi Tuấn lại vội vã nói: “Vừa rồi Đình ca gửi tin tức nói trên bom còn có mã khóa, Sênh ca chưa phá được, hiện tại Đình ca muốn qua giúp Sênh ca nhưng mà... lo lắng cho chị dâu nên muốn chúng ta qua đó.”
“Vậy còn chờ cái gì? Đi mau!” Vinh Tứ bạo phá, đá bay ghế ngồi, còn không lửa sém lông mày, lửa sém lông mày sao?!
Lúc này, Lý Thiên Mặc đã tỉnh, lung lay ngồi dậy duỗi tay kéo Vinh Tứ: “Tứ ca, em cũng phải đi...”
Vinh Tứ lười phản ứng lại anh, gạt tay anh muốn đi.
Lý Thiên Mặc lại ôm eo anh ta: “Tứ ca, em phải đi, nhanh lên, có lẽ em có thể giúp đỡ mọi người.”
Vinh Tứ đánh giá Lý Thiên Mặc, không nói gì khiêng anh ta đi.
Quân Dương không thể nào để mặc Chính Hiền ở lại một mình, cũng cõng Chính Hiền lên, đoàn người lập tức đuổi tới Long thành.
Trển đường thấy xe của Diệp Đình và Lăng Vi, Diệp Đình rút chìa khóa xe nhanh chóng xuống xe gõ cửa xe Quân Dương, Quân Dương mở cửa sổ xe, Diệp Đình nhổ chìa khóa xe Quân Dương, sau đó xoay người nhanh chóng chui vào xe của Vinh Tứ: “Tứ ca, đi mau.”
Vinh Tứ hiểu ý của anh, biết anh sợ Lăng Vi và Quân Dương theo kịp còn chưa chờ mấy người phản ứng, Vinh Tứ khóa xe vèo một cái lái xe đi luôn.
Trong xe có Lôi Tuấn và Lý Thiên Mặc.
Bốn người nhìn nhau, không ai có ý định xuống xe, Vinh Tứ lái xe nhanh nhưu chớp tới hiện trường có bom.
Lúc này điện thoại của Diệp Đình bị oanh tạc, anh chặn số của Lăng Vi và mọi người.
“Có tư liệu rồi đây.” Diệp Đình truyền tư liệu mà Tần Sênh gửi tới rồi gửi cho mọi người.
Bên trên quả bom có bốn số mật mã.
Dưới tình huống bình thường Tần Sênh đã có thể phá mật mã và cắt đứt dây xanh, đỏ.
Phải cắt bốn dây mới có thể dư lại một dây dẫn tổng.
Bốn mật mã vô cùng cao cấp, bên trong đặc biệt phức tạp, muốn phá giải chúng ít nhất cần 4h.
Diệp Đình gửi hai mật mã cho Lý Thiên Mặc: “Thiên Mặc, cậu nhìn hai mật mã này, có khả năng phá giải không?”
Diệp Đình chuyên tâm phá hai cái còn lại vì nó phức tạp hơn.
Lý Thiên Mặc bị sốt, cả người đau đớn.
Đầu óc không tỉnh táo cho lắm nhưng vì Diệp Đình tin tưởng anh, không hỏi một câu liền giao nhiệm vụ, Lý Thiên Mặc trịnh trọng gật đầu.
Sau đó mở laptop click dữ liệu.
Lúc anh nhìn dãy số liệu, lập tức như đổi thành người khác, cả người như biến thành siêu nhân.
Ngón tay lách cách trên bàn phím, Diệp Đình nghe âm thanh liền biết Lý Thiên Mặc có thể phá bỏ được mật mã, không hề hoài nghi.
Diệp Đình chuyên tâm nhìn màn hình, Lôi Tuấn phụ trách nghe máy, Tần Sênh ở bên kia vô cùng gian nan, bên ngoài biệt thự của Trần Thương bị đám phóng viên vây quanh từng lớp, cảnh sát căng dây cảnh giới, toàn bộ khu biệt thự lâm vào sợ hãi.
/1906
|